Cô cũng biết rằng nếu bây giờ cô cho Khâu Di Trân vay tiền, có lẽ cô ấy sẽ không thể trả lại trong thời gian ngắn.
Mạc Thi Vận do dự.
"Thi Vận?" Khâu Di Trân vẫn đang đợi điện thoại.
Mạc Thi Vận khó xử nói, "Khâu tỷ, chị cũng biết em đang gặp rắc rối gì, và em cũng đang cần tiền gấp.
Em chỉ có hai ngàn, không giúp được gì nhiều.
Nếu chị cần giúp đỡ cái khác, em nhất định sẽ không từ chối.
"
Sự từ chối của Mạc Thi Vận khiến Khâu Di Trân rất thất vọng.
Nhưng cô không thể trách Mạc Thi Vận, vì cô đã biết về những khó khăn của Mạc Thi Vận trước đó.
Chỉ là ít nhiều cũng có chút thương tâm.
Bởi vì cô ấy cảm thấy rằng vụ kiện của Mạc Thi Vận sẽ không được thực hiện ngay lập tức, mà cô ấy chỉ muốn vay tiền trong vài ngày.
###
Giản Nhất Lăng được gọi đến văn phòng bởi Lý lão sư, chủ nhiệm giáo dục.
"Giản Nhất Lăng, sao em lại thế này? Em bao nhiêu tuổi mà đã muốn nói chuyện yêu đương? Em có biết rằng nó không chỉ ảnh hưởng đến học tập, mà còn làm tổn hại đến uy tín của trường không?"
Chủ nhiệm giáo dục vừa thấy Giản Nhất Lăng đến liền muốn phát hỏa.
Trường học gần đây xảy ra đủ chuyện, hiệu trưởng trường liên tục bị gièm pha, hội đồng quản trị của trường tổ chức nhiều cuộc họp lớn liên tiếp, thông qua hàng loạt sai phạm khủng hoảng về quan hệ công chúng, hiện vẫn đang kiện cáo.
Giản Nhất Lăng còn muốn tới làm thêm phiền, tạo thêm điều bất lợi cho trường.
Ông nhớ đến lần trước tiếp đãi Tần Xuyên, không hiểu tại sao Tần Xuyên lại nói tốt cho Giản Nhất Lăng, hóa ra vấn đề là ở chỗ này!
"Em nhìn Mạc Thi Vận mà xem.
Tại sao cùng là học sinh của trường cao trung Thịnh Hoa, lại khác biệt quá lớn như vậy?"
Sau cuộc thi hóa học lần trước, chủ nhiệm giáo dục đặc biệt quan tâm đến tình huống học tập của Giản Nhất Lăng.
Ông nhận thấy bài làm gần đây của cô ấy vẫn duy trì tỷ lệ sai sót cao, ngay cả môn hóa học cũng không ngoại lệ.
Điều này đã làm cho chủ nhiệm giáo dục tin tưởng rằng phán đoán của ông không sai, giải thưởng của Giản Nhất Lăng chỉ là một vở kịch của kẻ quyền lực.
Người phụ trách Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi nói đến cùng cũng là một người hào môn quyền quý, anh ta có thể nghiêm túc với học thuật đến đâu?
Chủ nhiệm giáo dục đang nói chuyện sôi nổi thì đột nhiên của phòng làm việc được mở ra.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi trông rất nổi bật bước vào từ ngoài cửa, theo sau là một nhóm nam giới mặc tây trang.
"Các cậu là ai? Đây là trường học, đây là phòng làm việc của tôi, làm sao các cậu có thể xông vào mà không nói một lời? Bảo vệ trường học đâu rồi?"
Địch Quân Thịnh không nói lời nào trực tiếp bước tới ghế chủ nhiệm giáo dục, ngồi xuống.
Hành động vừa cầu thả vừa kiêu ngạo.
Cùng lúc đó, ánh mắt anh rơi vào Giản Nhất Lăng đang đứng trước mặt anh, bất giác cau mày.
"Cậu là ai vậy? Cậu mà làm bậy là tôi kêu bảo vệ lên đó!"
Ngay khi chủ nhiệm giáo dục định bước tới, ông đã bị vệ sĩ của Địch Quân Thịnh chặn lại.
"Các người như vậy vô pháp vô thiên sao?"
Chủ nhiệm giáo dục rất tức giận, liền muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
Vu Hi vừa mới tiến vào, đã kịp thời giải thích với chủ nhiệm giáo dục, "Đừng hét lên, Thịnh gia vừa trở thành chủ tịch hội đồng quản trị trường của ông.
"
Vì sự việc của Khâu Lợi Diệu và Khâu Di Trân, trường cao trung Thịnh Hoa đã có một cuộc khủng hoảng nhất định, nhiều cổ đông muốn chuyển nhượng cổ phần.
Địch Quân Thịnh đã nhân cơ hội mua một số lượng lớn cổ phần ở Thịnh Hoa và trở thành cổ đông của trường cao trung tư thục Thịnh Hoa.
Sau đó, hội đồng quản trị đã bỏ phiếu xác nhận quyền chủ tịch của Địch Quân Thịnh.
Các thành viên hội đồng quản trị trường nhìn thấy Địch Quân Thịnh như nhìn thấy một vị cứu tinh.
Thịnh gia trở thành cổ đông, điều này có lợi cho họ.
Tựa vào thân cây lớn chịu bóng tốt.
Bàn tay đang chuẩn bị gọi điện thoại của vị chủ nhiệm giáo dục dừng lại.
.