Chương 22: Ông xã, bọn họ bắt nạt em.
Edit: phuongchuchoe
Kỷ Khanh Khanh không thích nữ chính trong tiểu thuyết này.
Trong tiểu thuyết xây dựng hình tượng nữ chính Thẩm Vi Vi là một đoá hoa trắng kiên cường, cô ta đơn thuần lương thiện, mang ánh sáng nữ chính khiến cho mọi người xung quanh vừa gặp đã thích, bởi vì đam mê diễn xuất thêm ngoại hình xinh đẹp bị người săn tìm ngôi sao kéo vào showbiz, nhưng cô không có gia thế cũng không có chỗ dựa , trong giới showbiz khó khăn từng bước đi lên.
Nếu đúng thật là từng bước trèo lên thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Vi Vi trong giới giải trí đều có thể chuyển nguy thành an, không ít cơ hội gặp gỡ nam minh tinh khác, thậm chí có quan hệ mập mờ, tất cả những phiền phức và cả tài nguyên của Thẩm Vi Vi, trong tiểu thuyết đều nhờ những nam phụ giúp đỡ giải quyết.
Kẻ đứng mũi chịu sào, chính là Cô Thiếu Ngu đây.
Cô Thiếu Ngu là phú nhị đại, cả người ngoại trừ có tiền, còn lại gì cũng không có.
Kể cả đầu óc.
Hắn cũng như nam chính Lục Lệ Đình, trong não chỉ chứa việc yêu đương, vì Thẩm Vi Vi, có thể làm bất cứ chuyện gì.
Hiện tại cũng não tàn y như nhau bảo toàn cho Thẩm Vi Vi.
Hai phe ai nấy cũng đều giằng co hơn nửa giờ, Cô Thiếu Ngu lần nữa đứng ngồi không yên.
"Vi Vi, em đừng lương thiện như thế, Kỷ Khanh Khanh kia chính là khinh bạc em, cho nên mới không sợ hãi như vậy! Em đừng sợ, hôm nay có anh ở đây, chuyện này anh sẽ thay em bãi bình!"
Kỷ Khanh Khanh cười nhạo, "A, Cô thiếu gia, đây là anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ?"
Cô Thiếu Ngu quay lại nhìn Kỷ Khanh Khanh, bỗng nhiên ý vị thâm trường cười một tiếng, "Kỷ Khanh Khanh, cô đang ghen tị đúng không?"
Ghen tị?
Kỷ Khanh Khanh lặp đi lặp lại hai chữ này trong đầu, sau đó mới phản ứng được lời Cô Thiếu Ngu nói là có ý gì.
Nói cô ghen tị với Thẩm Vi Vi? Cho nên mới nhiều lần không bỏ qua cho Thẩm Vi Vi?
Kỷ Khanh Khanh cố kìm lại không cười ra tiếng.
Tên Cô Thiếu Ngu này và Lục Lệ Đình sao mít đặc như nhau vậy? Làm sao đều cho rằng bởi vì cô ghen ghét Thẩm Vi Vi nên mới không buông tha cho cô ta.
"Cô không phải vẫn cảm thấy tôi bỏ cô chọn Thẩm Vi Vi, cho nên vẫn một mực ghi hận trong lòng sao? Trong đoàn phim cô còn gây khó dễ cho cô ấy, đi khắp nơi làm cô ấy khó xử, không phải bởi vì tôi sao! Kỷ Khanh Khanh, cô đừng có ảo tưởng nữa! Người tôi thích là Thẩm Vi Vi, đời này tôi cũng sẽ không thích cô! Bất luận cô có đeo bám lì lợm thế nào, sẽ không thay đổi được trái tim tôi yêu Vi Vi đâu!"
Cô Thiếu Ngu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đến nỗi làm cho Kỷ Khanh Khanh sợ ngây người.
Ai lại có thể tự luyến đến trình độ này!
Mặt mũi đâu?
Ai cho hắn ta mặt mũi mà nói những lời như vậy được nhỉ?
"Bây giờ tôi lại vì ghen tị anh chọn cô ta nên mới không bỏ qua cho cô ta? Cô Thiếu Ngu, anh có muốn tôi đưa anh một cái gương để soi không?"
Cô Thiếu Ngu cười lạnh, "Kỷ Khanh Khanh, cô đừng có giấu diếm nữa, về sau còn phải nhìn mặt nhau, đừng làm khó Vi Vi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Không khách khí?"
"Cô không phải mới trèo lên nhà giàu mới nổi sao? Tôi cho cô biết, cho dù tên đó có tiền bao nhiêu, tôi cũng phong sát, ai cũng đừng hòng ngăn được! Nếu cô còn muốn lăn lộn trong showbiz, thì phải thành thật kẹp chặt cái đuôi* của mình, đừng có khi dễ Vi Vi nữa!"
(*ý nói điểm yếu)
Thẩm Vi Vi ánh mắt lo lắng nắm ống tay áo của hắn, "Thiếu Ngu, anh đừng nói nữa để tôi nói.
Khanh Khanh, thật xin lỗi, chuyện hôm đó là tôi hiểu lầm, lúc tôi ngã xuống tôi thật sự tưởng rằng cô đẩy tôi, may mắn sau này có video chứng minh trong sạch cho cô, nếu không..."
"Vi Vi!" Cô Thiếu Ngu đánh gãy lời cô, "Em xin lỗi cô ta làm cái gì? Cho dù không phải do cô ta đẩy, cũng là lỗi của cô ta! Em không sai, em chính là người bị hại, nào có đạo lý nào người bị hại phải xin lỗi chứ?"
"Nhưng mà Kỷ Khanh Khanh bởi vì em mà một tháng nay bị mọi người chửi mắng..."
"Cô ta chỉ bị mắng vài câu, nhưng em phải nằm trên giường lâu như vậy! Em đừng có uỷ khuất chính mình nữa được không?"
Kỷ Khanh Khanh khoé môi giật giật.
Được thôi, trong tiểu thuyết Kỷ Khanh Khanh là nhân vật ngang ngược càn rỡ làm không ít chuyện xấu cô nhận, Cô Thiếu Ngu xem thường cô cũng là chuyện bình thường, tiếp nhận thân thể của nguyên chủ tự khắc sẽ phải thu dọn cục diện rối rắm, cô sẽ nhận, nếu không phải do cô ấy làm, cô tuyệt đối không nhận.
Kỷ Khanh Khanh gõ gõ mặt bàn, hấp dẫn ánh mắt hai người nhìn tới.
"Cô thiếu gia, anh nói là lỗi của tôi, là tại tôi ở đoàn phim gây sự với Thẩm Vi Vi mới làm cho cô ta ngã xuống gò núi, tôi ngược lại muốn hỏi anh, tôi gây sự với cô ta thế nào? Bằng chứng đâu, anh nói tôi nghe đi."
"Bằng chứng không phải trong lòng cô rõ ràng nhất sao!"
"Tôi cũng không rõ!" Kỷ Khanh Khanh thu liễm nụ cười, ánh mắt sáng như tuyết, sắc như đao lại như mũi tên bắn về phía hắn, "Anh cứ thề son thề sắt rằng chính tôi tìm cô ta gây phiền phức, vậy anh khẳng định có chứng cứ hoặc đã nghe nói qua? Nói đi, tôi muốn nghe một chút."
Cô Thiếu Ngu mi tấm gấp vặn, sức lực mười phần bị Kỷ Khanh Khanh nói đến gần như vô lực.
"Lúc ấy không có ai, tôi làm sao phải..."
"Vậy chính là nói cô không biết, cô chỉ đoán mò." Cô đảo ánh mắt nhìn về phía Thẩm Vi Vi, "Thẩm tiểu thư, cô nói xem, lúc ấy tôi và cô đã nói cái gì?"
Đáy mắt Thẩm Vi Vi có tia bối rối, nhưng trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi lập tức trấn định lại, ẩn giấu một sự ngoan lệ không dễ phát giác, cúi đầu xuống, giọng run run nói: "Tôi không nhớ rõ."
Kỷ Khanh Khanh cười mỉa, "Ầy, người trong cuộc còn nhớ không rõ, Cô tiên sinh anh đã bổ não thứ gì vậy?"
Phó tổng giám đốc Lê nhìn Thẩm Vi Vi cúi đầu bộ dáng nhẫn nhục đáng thương, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương hại, nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, giọng điệu chứa mấy phần không kiên nhẫn, "Kỷ Khanh Khanh, hôm nay là đến thương lượng, làm sao bây giờ lại thành cãi cọ rồi."
"Phó tổng Lê, ông cho rằng tôi muốn ồn ào? Cả chậu phân chụp trên đầu tôi, tôi sao có thể chịu thiệt thòi lớn như vậy? Đừng vội, chờ tôi tra rõ chuyện này, tôi sẽ từ tốn nói chuyện." Cô quay đầu nhìn về phía Cô Thiếu Ngu, "Cô tiên sinh như đã nói, do tôi bị anh vứt bỏ nên ghen tị với cô ta, ngại quá, thật sự không hề có, có lẽ anh trong mắt người khác rất quý giá, thế nhưng trong mắt tôi, chính là đống phân chó, cho dù có xui xẻo đến nỗi dẫm phải phân chó cũng không muốn dẫm phải anh!"
"Kỷ Khanh Khanh, cô!"
"Về phần trước anh nói với người khác là bị anh bao dưỡng." Kỷ Khanh Khanh cười, "Thật ngại quá, tôi và anh ở bên nhau, cũng không tham tiền của anh, ngoài trừ bạn trai bạn gái gặp nhau tặng hoa , tôi chưa từng nhận bất cứ món quà nào của anh, ngược lại là anh," Cô chỉ chỉ bên hông Cô Thiếu Ngu, "Thắt lưng kia là tôi tặng cho anh, giá trị trọn vẹn 5 chữ số, chiếu cách nói của anh, ai tiêu tiền chính là kim chủ, vậy tôi chính là kim chủ của anh, Cô tiên sinh thấy thế nào?"
Cô Thiếu Ngu bị những lời này của Kỷ Khanh Khanh làm cho tức chết.
Hắn nhớ đúng là Kỷ Khanh Khanh tặng cho hắn thắt lưng, nhưng cũng không để tâm, trong nhà hắn có nhiều thắt lưng như vậy, tuỳ tiện mà cầm lấy, nơi nào còn nhớ đâu là do Kỷ Khanh Khanh tặng chứ.
"Còn không phải thắt lưng này sao? Bây giờ tôi lập tức trả tiền cho cô!"
"Tôi không cần tiền, tôi chỉ đòi lại thắt lưng kia." Kỷ Khanh Khanh ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua eo hắn, "Cởi ra, trả cho tôi!"
"Cô...!Cô sao lại quá phận như vậy!"
"Quá phận sao? Tôi lại không cảm thấy mình quá phận chút nào." Kỷ Khanh Khanh không hề chớp mắt nhìn hắn, đáy mắt lạnh lẽo không có nhiệt độ, giọng điệu tăng lên, "Ngay bây giờ! Cởi ra! Trả cho tôi!"
Phó tổng Lê xen vào: "Kỷ Khanh Khanh, cô không phải..."
Kỷ Khanh Khanh nhìn về phía ông, "Phó tổng Lê là cảm thấy tôi cố tình gây sự sao? Thế nhưng đây là việc riêng của tôi, tôi muốn bạn trai cũ trả đồ lại cũng không được? Phó tổng Lê còn muốn can thiệp vào chuyện cá nhân sao?"
"Thôi, đừng nói nữa!" Thẩm Vi Vi ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh nước nhìn Kỷ Khanh Khanh, "Thật xin lỗi Khanh Khanh, chuyện này là lỗi của tôi, bất luận cô muốn tôi thế nào cũng được!"
"Cô kể rõ ràng lại mọi chuyện đi, từng cái một." Cô nhìn về phía Cô Thiếu Ngu, "Cô tiên sinh không phải đến một cái thắt lưng của bạn gái cũ cũng không trả chứ? Hay là nói, Cô tiên sinh còn vấn vương tình cũ?"
"Đừng nói hươu nói vượn!" Cô Thiếu Ngu tức giận thở phập phồng, một lần lại thêm một lần bị Kỷ Khanh Khanh khiêu khích, đầu óc 'ong' một tiếng, mất đi lý trí, động thủ kéo thắt lưng trên eo xuống, ném cho Kỷ Khanh Khanh, nghiến răng nghiến lợi, "Trả lại cho cô!"
Kỷ Khanh Khanh không nhận, né qua một bên, thắt lưng rơi xuống đất.
Kỷ Khanh Khanh lấy chân khua khua, "Rác rưởi."
"Được rồi, Thẩm tiểu thư, tôi đã giải quyết xong vấn đề với bạn trai cũ, bây giờ nói đến vấn đề của hai chúng ta."
Thẩm Vi Vi thấp giọng nức nở: "Tôi bằng lòng..."
"Không, cô không bằng lòng." Kỷ Khanh Khanh cắt ngang lời cô, "Nếu cô thật sự bằng lòng, ngày hôm nay sẽ không ỷ thế hiếp người."
"Tôi không có!" Thẩm Vi Vi giải thích: "Tôi chỉ là...!Chỉ là không muốn bởi vì chuyện giữa hai chúng ta mà ảnh hưởng đến công ty, tôi thật sự có thể chịu hết thảy hậu quả."
Kỷ Khanh Khanh nhìn về phía phó tổng Lê, "Tổng thanh tra, ông cảm thấy việc này nên làm thế nào mới tốt?"
Phó tổng giám đốc Lê nhíu chặt mày, nào có ngờ tới Kỷ Khanh Khanh bình thường ngực to não phẳng hôm nay lại dẻo mồm dẻo miệng như vậy chứ, "Cái này...!Vậy để Vi Vi nói tiếng xin lỗi..."
"Vậy được, chiếu theo cách nói của phó tổng Lê đây, cô đăng lên Weibo nói xin lỗi tôi, chuyện xảy ra một tháng qua, cô phải giải thích toàn bộ chân tướng, thái độ thành khẩn, đừng để tôi lại bị hiểu lầm nữa, mặt khác, cô đã từng tìm tôi bắt tôi bồi thường hai mươi triệu nếu không thì bị giam cầm cũng phải viết lên, còn nữa, chúng ta ngày đó có phát sinh xung đột hay không, video vẫn còn ở đó, tôi sẽ tìm người đọc khẩu hình ghi lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó."
Cô tìm Thẩm Vi Vi đòi bồi thường tiền không có nghĩa lý gì, 'kim chủ' của cô ta nhiều như vậy, bồi thường bao nhiêu cũng bồi được.
Thứ cô muốn chính là chân tướng, đã tiếp nhận cục diện rối rắm của Kỷ Khanh Khanh, tự khắc sẽ chậm rãi thu dọn.
Đầu tiên phải bắt đầu từ nhân phẩm.
Hy vọng vẫn còn cứu vớt được.
Trong lòng Thẩm Vi Vi không rõ bắt cô ả làm những việc này là có ý gì, nếu quả thực bắt cô ta phải làm như thế, vậy trong sự kiện này ả hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong.
Lúc trước chỉ là lợi dụng không ít FC của minh tinh khác trên mạng hợp nhau công kích Kỷ Khanh Khanh, ngay lúc chân tướng mơ hồ, còn tăng thêm thuỷ quân kích động cảm xúc, sau đó mới có thể hoàn toàn bôi đen Kỷ Khanh Khanh, nhưng bây giờ...
"Cô không đồng ý, tôi sẽ tiếp tục kiện cô!"
Thẩm Vi Vi vô cùng thống hận bản thân thế lực đơn bạc, cắn răng dằn lại lửa giận trong lòng, nghẹn ngào đến gần như phát khóc, "...!Được, tôi đồng ý với cô."
Cô Thiếu Ngu tức giận mắng người, "Kỷ Khanh Khanh cô quá đáng!"
"Tôi quá đáng chỗ nào? Thẩm Vi Vi trước kia muốn kiện tôi, bắt tôi phải bồi thường hai mươi triệu sao không cảm thấy cô ta quá đáng?"
"Đó là vì Vi Vì bị thương lại còn gãy xương, cả trên mặt cũng...!Cô huỷ hoại tiền đồ của cô ấy!"
Kỷ Khanh Khanh trợn mắt nhìn hắn, không lưu tình đáp, "Một minh tinh nhỏ tuyến 18 lấy tiền đồ đâu ra."
Thẩm Vi Vi cắn chặt môi dưới, cúi đầu, hồi lâu không nói câu gì.
Lòng bàn tay bấu lại thật chặt, cô ta phải kiệt lực khống chế bản thân mới không làm cho cảm xúc mình mất kiểm soát.
Ả sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm nay, mãi mãi không quên!
Kỷ Khanh Khanh bùng nổ oán khí xong thật thoải mái, thân thể nhẹ nhàng, cười nhìn phó tổng giám đốc Lê, "Phó tổng Lê, giải quyết đi."
Phó tổng giám đốc Lê hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh.
Cô Thiếu Ngu buông lời hung ác, "Kỷ Khanh Khanh, tôi nhất định...!Tôi nhất định phải phong sát cô!"
Kỷ Khanh Khanh nhìn eo hắn, "Cô tiên sinh, trước đó hãy chú ý đến lưng quần mình rồi hãy đề cập đến chuyện sinh sát."
Cô Thiếu Ngu tức ngực, bị cách nói này của Kỷ Khanh Khanh, làm cho hắn quên mất, vô ý thức kéo quần, cúi đầu xuống, mặc dù không có thắt lưng, nhưng quần nào dễ dàng rơi xuống như vậy, lúc này mới ý thức được mình bị Kỷ Khanh Khanh đùa bỡn.
"Kỷ Khanh Khanh!"
Dây thần kinh lý trí của Cô Thiếu Ngu như muốn căng đứt, không quan tâm đến phong độ quái gì nữa, vòng qua bàn đi về phía Kỷ Khanh Khanh.
"Thiếu Ngu, anh đừng như vậy! Đừng xúc động Thiếu Ngu!" Thẩm Vi Vi làm bộ muốn đi cản, nhưng mà không đến ngăn lại.
Tần Việt ngồi cạnh Kỷ Khanh Khanh một mực im lặng không nói gì bỗng đứng dậy, bảo vệ Kỷ Khanh Khanh sau lưng.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra.
"Tôi vừa rồi nghe thấy, cậu muốn phong sát ai?"
Lục Lệ Hành tấm lưng thẳng tắp đứng ngoài cửa, mắt hơi híp lại nhìn mấy người trong phòng họp, đáy mắt âm trầm bất định.
Vô cùng đột ngột chính là, tay trái anh còn ôm bó hoa 99 đoá hoa hồng, giống như là đến tặng cho người mình thích một sự lãng mạn kinh hỉ*.
(*Kinh ngạc + vui vẻ.)
"Ông xã." Kỷ Khanh Khanh đau buồn xót xa, cả đầu vùi vào trong ngực Lục Lệ Hành, rưng rưng lên án, "Bọn họ ăn hiếp em!"
Còn không phải chỉ có mỗi mình cô ta biết giả tạo thôi sao?
Mọi người ai cũng đều là diễn viên, ai mà sợ ai!
~~ "HP+1, HP hiện tại 1,5 tiếng."
________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé ❤️❤️❤️ love you! .