(3)
Trong lúc nhất thời, Kỷ Khanh Khanh vẫn giữ im lặng.
Sau một hồi lâu, vẫn là vị bạn trai cũ chào hỏi, ánh mắt càn rỡ đánh giá Kỷ Khanh Khanh, " Lâu rồi không gặp.
Khanh Khanh, em càng ngày càng xinh đẹp hơn."
"Anh tới nhà tôi có việc gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm em?"
Kỷ Khanh Khanh cười mỉa, "Tôi nói này Ngu Dương, anh đừng có vòng vo nữa, hồ ly tinh ngàn năm còn muốn đóng giả Liêu Trai à? Chia tay đã nhiều năm rồi, hai chúng ta rất thân thiết sao?"
Kỷ Khanh Khanh mặc kệ hắn ta.
Ngu Dương cười cười, đến gần cô, thấp giọng nói: "Tôi nghe nói gần đây em ở trong giới showbiz không được tốt lắm.
Chúng ta tốt xấu cũng đã từng quen nhau, trong giới giải trí tôi cũng có chút quen biết.
Đặc biệt là công ty giải trí Thiên Ngu tôi cũng có quen biết vài người, em cần giúp đỡ gì, cứ việc nói với tôi."
Kỷ Khanh Khanh tức cười, nói theo gã, "Thì sao? Anh quen biết ai ở Thiên Ngu?"
"Tất nhiên đều là cấp cao rồi.
Trên tay tôi có nhiều tài nguyên, về sau tôi sẽ giới thiệu cho em.
Chỉ cần quen biết với bọn họ, những ngày về sau em ở Thiên Ngu sẽ trôi qua vô cùng thoải mái.
Ai cũng sẽ không thể xem thường em được, muốn bao nhiêu tài nguyên thì có bấy nhiêu."
Khẩu khí của gã rất lớn.
"Sao anh lại có lòng tốt vậy?"
"Đó là lẽ đương nhiên.
Em nghĩ tôi là người thế nào? Tôi chỉ muốn giúp em."
"Không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống," Kỷ Khanh Khanh liếc gã, "Anh có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng."
"Tôi còn có yêu cầu gì chứ.
Tôi bây giờ chỉ nhớ lại ngày trước, cảm thấy rất hối hận, không thể bồi dưỡng tình cảm của chúng ta thật tốt." Lời này rất ái muội, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết.
Kỷ Khanh Khanh nhướng mày, "Cho nên là?"
Ngu Dương ngừng lại một lát, thấp giọng nói: "Em có thể cho tôi thêm một cơ hội theo đuổi em, được không?"
Kỷ Khanh Khanh trừng mắt nhìn gã.
Đừng bao giờ tin tưởng tên phú nhị đại ăn chơi trác táng này nói chuyện nghiêm túc mà tưởng rằng gã thâm tình.
Trong bụng ngập tràn ý nghĩ đen tối xấu xa, rõ ràng từ tận đáy lòng gã chướng mắt các cô gái minh tinh trong giới showbiz.
Việc theo đuổi đối với gã chỉ là chơi đùa mà thôi.
Cũng có ít nhiều nữ minh tinh ngã quỵ trong tay gã, sau khi chơi bời xong thì gã vỗ mông chạy lấy người.
"Thật xin lỗi, một cái hố tôi không thể bị ngã hai lần.
Nếu không có chuyện gì để nói, anh vẫn nên trở về sớm đi, ở đây không giữ anh ở lại ăn cơm."
Kỷ Khanh Khanh vừa nói xong lời này, mẹ Kỷ bên góc tường nghe lén vội vàng đi tới.
"Khanh Khanh, con bé này nói cái gì đó! Ngu Dương, cháu đừng nghe con bé nói.
Ở lại ăn cơm với bác, ăn xong rồi hãy về."
"Xem ra Khanh Khanh có vẻ không hoan nghênh cháu.
Vậy lần sau cháu lại đến."
"Cái gì mà lần sau, ở lại ăn cơm nào! Đây là nhà của bác, bác làm chủ.
Cháu mau mau đi rửa tay đi, rồi cùng ăn cơm với bác."
Ngu Dương bị mẹ Kỷ thúc giục đi toilet.
Thấy người vừa đi, mẹ Kỷ túm lấy tay Kỷ Khanh Khanh, thấp giọng nói: "Con bé này, con làm cái gì vậy?"
"Con còn muốn hỏi mẹ làm gì đó, sao hắn ta lại đến đây?"
"Ai mà quản nó đến đây lúc nào! Mẹ nói con, con tốt nhất nên có thái độ tốt với Ngu Dương.
Đừng trưng kiểu mặt này ra, cười nhiều một chút." Mẹ Kỷ mắt nhìn về phía toilet, cười nói, "Mẹ thấy, nó có tâm tư với con, chắc chắn là muốn theo đuổi con."
"Nhưng con không có tâm tư nào với hắn."
Mẹ Kỷ "Úi" một tiếng rồi nói: "Con có biết nhà Ngu Dương có điều kiện thế nào không? Bây giờ nó đang theo đuổi con thì con nên đáp ứng ngay.
Con còn có thể tìm được người nào có điều kiện tốt hơn Ngu Dương nữa chứ?"
Kỷ Khanh Khanh không lên tiếng.
"Con đừng nghĩ rằng bản thân vào được giới giải trí là đã có điều kiện tốt lắm rồi.
Con có biết gia thế nhà Ngu Dương, mở công ty, tài sản ước tính hơn hai trăm triệu không? Nếu con có thể gả vào nhà đó, đã có thể không lo cái ăn cái mặc đến già!"
"Con hiện tại cũng không lo cái ăn cái mặc."
Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn cô, "Cái gì mà hiện tại cô không lo ăn lo mặc hả? Con chưa từng thấy kẻ có tiền, cũng chưa trải nghiệm cuộc sống của kẻ có tiền.
Mẹ nói cho con biết, con gả vào nhà đó không chỉ không lo ăn lo mặc, còn có thể làm phu nhân giàu có sống yên vui sung sướng! Mẹ là mẹ cô, chẳng lẽ lại làm hại đến con cái của mình sao?"
Kỷ Khanh Khanh cười có lệ, không nói gì.
Chỉ có hai trăm triệu mà mẹ Kỷ đã gấp thành cái dạng này hối thúc cô, nếu như biết Lục Lệ Hành có cả trăm tỷ.
Chẳng phải vui vẻ đến mức bay lên trời luôn sao?
"Mẹ đã nói với con, con nhất định phải nắm lấy Ngu Dương thật chặt, nhất định phải tóm lấy nó.
Chỉ cần con có thể gả cho nó, về sau con cũng không cần phải bôn ba lao lực trong giới giải trí nữa.
Chân chân chính chính trải qua những ngày tháng tốt đẹp."
Càng nói càng vô vị.
Cô biết rằng, người mẹ nào cũng muốn con gái của mình gả cho người tốt, đến già áo cơm không cần lo.
Nhưng cũng không nhất thiết phải hung dữ rồi ép buộc con gái mình vào được cửa của nhà có tiền chứ?
"Mẹ à, hắn ta có tiền hay không cũng đâu có liên quan gì đến mình đâu.
Huống chi con không có cảm tình với hắn, mẹ đừng nói đến chuyện này nữa."
Mẹ Kỷ thấy vẻ mặt kiên định của cô, vẻ tươi cười lập tức biến mất, thấp giọng lạnh lùng nói: "Kỷ Khanh Khanh, tôi cho cô biết, nếu cô đáp ứng chuyện này thì không sao, nếu cô không đáp ứng, cả đời này cô đừng nhận tôi làm mẹ!"
Kỷ Khanh Khanh cười, thời đại này cha mẹ đều thích lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ để ép buộc con mình sao?
"Mẹ, con đã lớn thế này rồi, mẹ còn nói đến cả việc này để ép buộc con sao.
Có thích hợp không?"
Cô tỏ vẻ muốn đi.
"Bác gái, sao vậy?" Ngu Dương bước ra từ toilet, cười đến vô lại.
"...!Không có gì không có gì, Khanh Khanh nói con bé có chút không khoẻ thôi." Mẹ Kỷ túm lấy cánh tay cô, kéo đến bàn ăn, ấn cô ngồi trên ghế, thấp giọng nói, "Cô hôm nay ngồi xuống ngoan ngoãn ăn một bữa cơm cho mẹ.
Đừng có mà ngang bướng ở đây!"
"Thịt kho tàu tới đây~!" Cha Kỷ bưng dĩa thịt kho tàu nóng hổi thơm phứt từ phòng bếp đi ra.
Kỷ Khanh Khanh vừa định lên tiếng, thì di động reo lên.
Là Lục Lệ Hành gọi đến.
"Cô đã tới rồi à?"
Kỷ Khanh Khanh nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của mẹ Kỷ, "Tới rồi, bây giờ tôi đang chuẩn bị đi về."
"Về cái gì mà về!" Mẹ Kỷ lớn tiếng, "Lát nữa ăn xong rồi đi dạo phố với Ngu Dương nữa!"
Lục Lệ Hành trong điện thoại hiển nhiên nghe thấy được, "Ngu Dương? Là ai?"
"Không là ai hết, nói chuyện hơi bất tiện, đợi lát nữa tôi gọi lại cho anh nhé." Nói xong Kỷ Khanh Khanh định cúp máy.
Mẹ Kỷ tìm ra manh mối trong giọng điệu của Kỷ Khanh Khanh, một tay đoạt lấy điện thoại của cô, "Này, tôi đây là mẹ của Khanh Khanh.
Tôi cho cậu biết, Khanh Khanh nhà tôi đã có bạn trai rồi nhé.
Bạn trai của con bé là con trai của chủ tịch tập đoàn quốc tế Hưng Thịnh.
Tôi nói cho cậu biết, sau này đừng có mà mơ tưởng đến Khanh Khanh nhà tôi và cũng đừng hòng liên lạc với nó! Cậu có hiểu chưa hả!?"
Lục Lệ Hành nhướng mày, trong nhất thời nhìn màn hình di động không nói gì.
"Mẹ làm gì vậy?" Kỷ Khanh Khanh đoạt lấy điện thoại từ tay mẹ Kỷ về tay mình.
"Làm cái gì là làm cái gì? Mẹ nói cho con nghe, thằng bé Ngu Dương tốt như vậy con không để ý, lại đi để ý đến những tên vớ va vớ vẩn ngoài kia.
Cô nói xem, những người cô coi trọng trong mấy năm nay, có mấy ai so được với Ngu Dương!"
Ngu Dương đứng một bên cười nói, "Bác gái à, bác gái đừng nói như vậy chứ.
Ánh mắt của Khanh Khanh không tồi, chắc hẳn người lọt vào mắt xanh của cô ấy sẽ không kém đâu."
"Cái gì mà không kém chứ? Bác còn không hiểu nó sao? Nó tìm được toàn là loại dưa vẹo táo nứt, không ra thể thống gì cả!"
Kỷ Khanh Khanh trừng mắt liếc Ngu Dương, xoay người qua chỗ khác nói với Lục Lệ Hành, "Thật ngại quá, vừa rồi là..."
"Tôi biết." Giọng nói Lục Lệ Hành chứa ý cười, lọt vào tai Khanh Khanh lại cảm thấy ớn lạnh dựng tóc gáy, "Có một thằng con trai tên là Ngu Dương đang ở nhà cô? Cha mẹ cô rất thích hắn ta?"
"Cơ bản là tôi không..."
"Đừng gấp, nửa tiếng sau tôi sẽ đến đó.
Chờ tôi!"
______
*Thông báo :<
Xin chào các bạn, lại là thông báo ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)
Thứ nhất, tình hình là mình và bạn beta-er đã bắt đầu edit và beta song song cả hai bản raw (bản gốc tiếng Trung) và bản convert.
Nhưng đến khi mình edit đến chương 30 thì phát hiện có sự khác nhau khá lớn giữa hai bản, mặc dù không ảnh hưởng đến toàn bộ nội dung truyện, nhưng tình tiết lại khác nhau khá xa.
Và tụi mình đã thống nhất qua chuyển ngữ từ bản raw hết, tất nhiên với một đứa nửa chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết như mình thì hơi khó tiếp thu, và cũng không thể edit một cách mượt mà và đúng ngữ pháp thuần Việt được :"< cho nên mình mất khá nhiều thời gian để edit.
Thứ hai, cả công việc của mình và việc học của bạn beta-er vẫn chưa được ổn định, nên tụi mình quyết định tạm ngưng up truyện khoảng 10 ngày.
:"< thật sự mình rất rất muốn hoàn thành bộ truyện nhanh nhất có thể, nhưng lực bất đồng tâm ('༎ຶོρ༎ຶོ') hu hu.
Tạm thời chúng mình phải xa nhau vài ngày , các bạn đừng quá nhớ mình nhé, huhu (*'-') ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)
.