" Bang "
Một cái tát vang lên, khiến mọi người choáng váng.
Thời Y bị tát mạnh, đầu nghiêng sang một bên, trong mắt dần dần hiện ra một chút nước mắt.
Tất cả những người trên phim trường đều nhìn sang, chỉ riêng cảnh đơn giản này đã phải quay lại lần thứ năm.
Thời Y nhanh chóng điều chỉnh trạng thái và tiếp tục nói lời thoại của mình.
Cô vừa mới bắt đầu lên tiếng thì Trình Dĩ Tình mặt chua xót nhìn đạo diễn, bộ dạng có chút ủy khuất nói: " Đạo diễn, vừa rồi tôi không lấy được góc độ, làm lại xem sao? "
Câu nói không kịp phòng bị đã phá hỏng hoàn toàn lần quay chụp vừa rồi.
Giám đốc cau mày: " Cắt "
Sau khi hét lên để dừng lại, phòng thu vốn dĩ yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
" Chuyên gia trang điểm đâu? Đến trang điểm đi.
"
" Dĩ Tình, thư giãn đi, không cần áp lực quá.
"
" Thời Y, cô không sao chứ.
"
"...!"
Trình Dĩ Trình liếc nhìn Thời Y, người đáng thương nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, trong mắt cô hiện lên một tia phức tạp.
" Đạo diễn Cao, trước khi quay phim hãy nghỉ ngơi một chút.
"
" Được.
"
Đối với cô, Cao đạo diễn đối xử ưu đãi nhất có thể, đương nhiên phải thỏa mãn yêu cầu nhỏ này.
Trong lúc tạm nghỉ, Trình Dĩ Tình nằm liệt trên ghế tựa lắc lư đánh điện thoại.
Giang Nhã ngồi bên cạnh, trên tay cầm một chiếc quạt nhỏ để thổi gió cho cô.
Giang Nhã cẩn thận hỏi: " Chị Dĩ Tình, chị có thù hằn gì với Thời Y sao? "
Trình Dĩ Tình liếc nhìn cô một cái: " Không có.
"
Giang Nhã là trợ lý nhỏ theo sát cô và phụ trách cuộc sống hàng ngày của cô, cô ấy nhát gát và nói rất nhiều.
Giang Nhã nhíu mày lại nói thêm một câu: " Vậy vì sao chị luôn nhắm vào cô ấy.
"
Có rất nhiều người trên phim trường, nếu cô vô tình bị paparazzi chụp được thì sẽ không tốt, sẽ ảnh hướng đến hình ảnh của Trình Dĩ Tình trước công chúng, danh tiếng của cô vốn đã rất tệ rồi!
Trình Dĩ Tình quẹt điện thoại một cái, bĩu môi: " Ai bảo cô ta là nữ chính chứ? Nhắm vào cô ta là sứ mệnh của tôi, tôi....!"
[ Bíp bíp...!Cảnh báo! Cảnh báo! ]
[ Vui lòng ký chủ tuân theo thỏa thuận và nói chuyện thật cẩn trọng.
]
Trước khi Trình Dĩ Tình kịp có thể nói xong, âm thành nhắc nhở của hệ thống máy móc phát ra từ não.
Trình Dĩ Tình: "...!"
Chết tiệt cái ngày nay!
" Chị Dĩ Tình, chị có nhầm lẫn không? Chị mới là nữ chính của bộ phim này! " Giang Nhã cau may, không biết có phải ảo giác của mình không, cô ấy luôn cảm thấy gần đây chị Trình Dĩ Tình có gì đó không ổn.
Tâm tình lúc nóng lúc lạnh, suốt ngày ôm điện thoại không buông, lúc rảnh rỗi thì chơi game.
Trình DĨ Tình kêu một tiếng ngã trên chiếc ghế tựa.
Tâm trí tôi quay về 3 ngày trước.
Cô và đồng đội của mình đã chiến đấu trong trò chơi tới đến rạng sáng, khi cô sắp chiến thắng, một ánh sáng trắng chói lóa đột nhiên phát ra từ máy tính, và cô ngất đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô được thông báo rằng là vật chủ được hệ thống lựa chọn, cô bị xuyên vào một thế giới tiểu thuyết và trở thành một nữ diễn viên phụ.
Và nhiệm của cô là trở thành một người làm công cụ góp phần tạo nên sợi dây tình cảm giữa nam nữ chính.
???
Nghe này, đây là chuyện mà con người có thể làm sao?!
[ Hệ thống: Ta hoàn toàn không phải người.]
Trình DĨ Tình đã mất ba ngày kể từ không tin tưởng ban đầu, đến cuộc nổi loạn ở giữa, đến việc thực hiện nhiệm vụ cuối cùng.
Cách đó không xa có một tiếng động nhỏ, Trình Dĩ Tình nheo măt quan sát cả phút đồng hồ, nhưng không hiểu sao từ đâu một đám đông xung quanh tới.
Vị đại minh tinh nào tới?
Giang Nhã đi hỏi thăm tin tức, 3 phút sau chạy về: " Chị Dĩ Tình, Tề tổng đến rồi.
"
Tề Văn Diệu?
Chủ nhà lười biếng, buộc phải mở kinh doanh.
Trình Dĩ Tình chỉ mất một giây để hoàn thành hai phần diễn giải về sự nhút nhát và mong đợi của cô gái, cô bước từng bước nhỏ và chạy đến chỗ của Tề Văn Diệu.
Với một giọng điệu ngọt ngào, nhẹ nhàng nũng nịu hô lên: " Anh Văn Diệu, anh đến đây để gặp em sao.
"
Đôi mắt cô hiện lên niềm hy vọng, từ những ngón chân nhỏ bé không yên tâm khi đến sợi tóc bồng bềnh "yêu em"..