Cô muốn vĩnh viễn sẽ không quên Lương Tiềm.Bở vì chỉ có mỗi anh ta đã thực hiện được lời hứa cả đời này chỉ yêu mình cô.
Thật ra thì, mỗi ngày chưa tìm được anh ta, có lẽ anh ta vẫn còn sống, nhưng cô không muốn an ủi bản thân như vậy, càng không mong muốn ôm lấy tia hy vọng mỏng manh nào.Mỗi ngày đều ôm 1/10.000 hy vọng, mỗi ngày đều rơi vào hư vô….Cô không nên hành hạ bản thân mình như vậy.Hơn nữa, như vậy quá ngây thơ, hèn yếu.Mạnh Hoài Khiêm thấy Trì Sương lạnh lùng không nói lời nào, không thể làm j khác hơn là tiếp tục xách túi, đi sau lưng cô theo vào thang máy.
Từ thang máy đi ra, anh theo thói quen dẫn cô đến xe của mình, nhưng cô trực tiếp lấy chìa khóa trong túi xách ra ném cho anh, “ tôi không có thối quen ngồi xe người khác, đi xe của tôi.”“Được”.Mạnh Hoài Khiêm đi theo cô đi tới bên xe cô.Anh không có thói quen mở cửa xe cho người khác, lúc đang muốn ngồi vào ghế lái, Trì Sương gõ vào cửa kính, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại.Cô đem anh thành tài xế lái xe, Mạnh Hoài Khiêm nghĩ như vậy.Nhưng mà chẳng qua là hai giây, anh đi vòng trở lại bên người cô, mở cửa xe chỗ lái phụ cho cô.Cô không ngồi ghế sau, mà ngồi vào vị trí ghế phụ (ghế bên cạnh ghế lái), anh có cảm giác kỳ lại rằng cô đang cho anh mặt mũi.Cho đến khi lên xe, đeo dây an toàn vào, Mạnh Hoài Khiêm mới cảm giác được mình thật sự đã xâm nhập vào không gian của cô.Lúc ở trong thanh máy, mùi hương thoang thoảng như có như không, bây giờ bên trong xe, cả người anh bị bao trùm trong mùi hương dày đặc này này.“Lái xe vững một chút” Trì Sương mở túi xách ra, sau đó ấn tấm che nắng xuống, “Tôi muốn trang điểm lại.”Mạnh Hoài Khiêm không thể làm gì khác ngoài gật đầu.Anh cố ý điều khiển tốc độ chậm rãi, từ từ lái xe ra khỏi bãi đậu, vẻ mặt của anh so với lúc họp còn nghiêm túc hơn, dường như muốn đạt thành tựu gì.
Trì Sương cầm bông phấn ra nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt, ở cánh mũi thời gian dừng lại lâu hơn một chút, lại cẩn thận quấn bông gòn lau đi eyeliner, cuối cùng mới tô lại son môi.Mạnh Hoài Khiêm khắc chế không nhìn Trì Sương.Đây thật sự là một trải nghiệm mới lạ, anh trở thành một tài xế cho người ta, người kia còn ra lệnh muốn anh lái xe cẩn thận, sau đó coi anh như quả cầu không khí vậy còn mình thì trang điểm.Anh lái xe đến căn hộ gần nhất, sau khi vào tiểu khu, anh đậu xe xong liền xuống xe, chỉ thấy người ngồi bên ghế phụ vẫn không nhúc nhích.
Nếu như nửa giờ trước cần có cô ám chỉ anh mới hiểu được ý cô, thì giờ phút này, chỉ cần mấy giây, anh đi tới bên cửa xe, mở cửa cho cô.Tận tụy với công việc làm tài xế cho cô.Ai biết được, cô vẫn không im trên xe.Lần này Mạnh Hoài Khiêm thật không biết cô đang nghĩ gì.Bốn mắt nhìn nhau.Mạnh Hoài Khiêm vẫn ôn hòa nhìn cô.Trì Sương khiếp sợ: “anh để tôi xuống xe như vậy?”Mạnh Hoài Khiêm còn kinh ngạc hơn, chẳng lẽ còn phải tìm người đi trải tham đỏ cho cô, tìm thêm vài bảo vệ bảo toàn an ninh cho cô xuống xe?“Bên ngoài tia cực tím mạnh như vậy! Còn đứng ngu ngốc ở đấy làm gì, đi lấy dù che nắng ra!”Cho tới nay toàn là người khác che dù cho Mạnh Hoài Khiêm : “…”“ Dù che nắng ở cốp xe…” Trì Sương không tình nguyện nói, tại sao người này lại không có mắt như vậy? Trời ạ, rốt cuộc là cô đang hành hạ anh ta, hay là anh ta hành hạ cô đây!Thực tế, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một câu hỏi lướt qua đầu anh.Cô chỉ như vậy trước mặt hắn?Còn Lương Tiềm thì sao? Nếu như ở trước mặt Lương Tiềm như vậy, anh ta lại nói những câu đại loại như: “ yêu đương thật tốt, cảm giác vô cùng hạnh phúc”…Mạnh Hoài Khiêm kịp thời dừng lại.Suy đoán về mối quan hệ yêu đương của bạn thân cùng Trì Sương như vậy không những không thích hợp, mà còn cực kỳ không có biên giới.Anh mở cốp sau ra, tìm được chiếc ô.Anh do dự mấy giây, vì cốp sau có hai, ba cây dù, anh không rõ đều là dù che nắng, nhưng sao như đang đối mặt với một vấn đề khó khăn?Khi Mạnh Hoài Khiêm đang hầu hạ che dù ở bên xe, Trì Sương mặt đầy vẻ không vui từ trên xe xuống.Anh cầm dù đi bên cạnh cô, tự học được cách không để cho cô bị ánh mặt trời chiếu vào.Trì Sương đẩy kính mắt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh tiểu khu này, bất mãn nói: “Nơi này không có hầm đậu xe sao, không có thang máy đi thẳng về nhà sao?”“Có” Mạnh Hoài Khiêm cẩn thận nói.“Nếu có tại sao phải đậu trên mặt đất, phơi nắng muốn chết”.Mạnh Hoài Khiêm yên lặng không nói.Đúng là anh đã không cân nhắc chu toàn.Anh chỉ muốn đậu trên mặt đất rồi đi bộ qua sẽ thuận lợi hơn… Dẫu sao anh cũng chưa đến hầm đậu xe ở đây.“Tôi sắp chết, tôi sắp chết.
Mạnh Hoài Khiêm, anh có biết bây giờ bên ngoài tia cực tím có chỉ số cao bao nhiêu không?”Cô nhìn màn hình điện thoại hiện lên nhắc nhở, lại nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái.Chương 13.Từ khi Mạnh Hoài Khiêm có trí nhớ đến nay, đây là lần đầu tiên anh bị người khác không ngừng chỉ trích.Ở trong từ điển của Trì Sương chưa bao giờ tồn tại từ “dừng lại”.
Càng nhìn Mạnh Hoài Khiêm càng không vừa mắt, vào thang máy, liếc anh mấy cái, tựa như đang hừ nhẹ một tiếng.
Trước đây có lúc Lương Tiềm vô tình than thở người này độc thân từ nhỉ, cô còn hơi kinh ngạc, bây giờ đã biết, bỏ đi bối cảnh về gia thế cùng với vẻ bề ngoài khí chất không nói, người này căn bản là không có bất kì ưu điểm nào.Chống nắng, tia cực tím là những từ quanh quẩn bên tay Mạnh Hoài Khiêm không đi.Anh nhìn vào kính trong suốt của thang máy, đánh giá cô một cái ____ một lần nữa khắc sâu vào trí nhớ ấn tượng về cô.Cô có làn da cực trắng, mặc chiếc váy màu hồng nhạt để lộ vai, chất vải màu ngọc trai mềm mại và nhẹ nhàng, eo được bó sát lại, càng tôn lên khí chất quý phái, hào phóng của cô.Thang máy dừng lại ở tầng mười năm liên mở ra.Những lời chỉ trích của Trì Sương rốt cuộc cũng dừng lại.Mạnh Hoài Khiêm không thể không thở phào nhẹ nhõm.Trước đây anh chưa từng nghĩ đến, không chủ động che dù cho người khác là lỗi lớn như vậy.Tòa nhà này có hai thang máy một căn hộ (không hiểu sao nữa), Trì Sương dự đoán căn hộ này có diện tích hơn 200 mét vuông, không nhịn được nhíu mày một cái: “Tôi không thích ở một mình trong căn hộ lớn như vậy, Mạnh Hoài Khiêm, tôi nhớ đã nói với anh rồi.”“Trước mắt vào xem đã”.Mạnh Hoài Khiêm nghiêng đầu trấn an cô, “Phòng này tạm được”.“Anh chính là đối xử qua loa lấy lệ với tôi, lời tôi nói anh căn bản không nghe vào!”.Trì Sương trợn mắt nhìn anh một cái, những vẫn đi theo sau lưng anh vào nhà.Đi qua sảnh vào, đập vào mắt là ban công rộng lớn, với cảnh quan sáng sủa, có cảm giác vô cùng rộng rãi.Ban ngày tắm ánh mặt trời, buổi tối nhìn cảnh đêm.Sửa sang phong cách trang trí cũng không quá phức tạp, mặt đất không có một hạt bụi, nhà tổng cộng có ba phòng ngủ cùng một phòng khách rộng rãi.“Diện tích 100 mét vuông căn bản không phải là không có”.
Mạnh Hoài Khiêm thấp giọng cùng cô giải thích,, “Chẳng qua là rất khó phù hợp với yêu cầu của cô.”Trì Sương không có đi tìm nhà.Ngay cả mấy số của bất động sản trong danh bạ không phải phải là cô tự mình tìm.Nhưng cô cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của anh.Mạnh Hoài Khiêm tỉ mỉ giới thiệu.
Cô cũng không đoái hoài tới tức giận, bất đầu quan sát căn hộ này ___ đúng là, ngoài diện tích lớn ra, cơ hồ không có chút khuyết điểm nào.Trì Sương không có thói quen bác bỏ người khác trong lĩnh vực mà cô không quen.Vì vậy, trong tầm mắt Mạnh Hoài Khiêm chính là cô đang yên tĩnh lắng nghe.
Rất kỳ diệu, tâm tình của anh cũng nhẹ nhõm rất nhiều.“Nơi này cách nhà hàng của cô không xa, nếu đụng phải giờ cao điểm tan tầm kẹt xe, nêu như cô muốn, đi bộ đến đó cũng ước chừng mười phút.”“ Mấy người hàng xóm trong tòa nhà này cũng không có trẻ con”.Mạnh Hoài Khiêm giới thiệu qua với cô, mang cô đi xem toàn bộ căn nhà, giọng vững vàng hỏi cô, “ Cô cảm thấy nơi này có thể không?”Vì để cho tâm trạng cô tốt một chút, anh liền mang cô đến ngôi nhà tốt nhất trong ba nhà được chọn.Nếu như cô không thích nơi này, vậy những chỗ kia cũng không cần lãng phí thời gian.
Anh cũng không thể để trợ lý mang cô tới xem nhà, nhưng mà ý niệm này mới hiện lên, anh liền bác bỏ.
Anh cũng không xác định cô có thể tiếp nhận ở cùng một người xa lạ.
Nếu như ngay cả mấy chuyện nhỏ như này cũng phải để người khác làm, vậy sau này anh có đủ tự tin nói thay thế Lương Tiềm chăm sóc cô.Cô không thích nơi này cũng không quan hệ.Bắc Kinh nhiều nhà như vậy, chắc chắn sẽ có căn nhà mà cô thích.Trì Sương đối với nhà này rất vừa lòng, bất quá cô không hài lòng lắm sắc mặt tự đắc của anh ta, tự như cô nhất định sẽ thích nơi này, đắc ý cái gì.“Sếp Mạnh, đây là nhà của anh sao?” Trì Sương hỏi.Không dự liệu được cô sẽ hỏi vấn đề này, Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt mấy giây.Anh đúng là có ý định “ Nếu như co thích, anh sẽ đem nơi này mua lại”, bất quả đều kiện đầu tiên là cô thích.“Còn chưa phải” anh nói.Trì Sương mỉm cười: “Nếu anh còn chưa phải là chủ nhà, vậy hà cớ gì anh lại gấp gáp liền muốn tôi quyết định thuê nhà này? Tôi còn tưởng cậu chủ Mạnh thiếu vốn nên cho tôi thuê nhà lấy tiền quay vòng làm ăn đâu.”Gấp làm gì!Thúc giục gì mà thúc giục!Mạnh Hoài Khiêm :…”Anh cùng người khác giao lưu cũng không tính là như cá gặp nước, tuy trong lòng có dự tính, nhưng đối phương ra chiêu thức gì, anh cũng có thể đoán được.
Duy nhất là đối mặt với cô, anh căn bản không đoán được cô muốn nói gì, thường là đầu óc mơ hồ.Trì Sương liếc anh một cái, hay tay khoanh trước ngực đi qua anh, tiếp tục thăm quan phòng ngủ chính.“Anh đi theo tôi làm gì?” thấy Mạnh Hoài Khiêm chần chờ hai giây là đuổi theo, cô không khách sáo lấy giọng phân phó ra lệnh cho anh: “ Chúng ta sép đi rồi, anh còn muốn tôi phơi dưới ánh nắng đi đến chỗ đậu xe sao? Tôi không nói anh lại không chủ động lái xe đến hầm đậu xe sao?”Người đàn ông này nha.Thật không có mắt nhìn mà!Đầu óc Mạnh Hoài Khiêm phát điên.“Còn đứng ngây ra đó làm gì nha!”Anh phục hồi tinh thần, khiêm tốn nghe chỉ dạy.
Nhận lấy chìa khóa xe mà cô ném đến, xoay người rời đi, thẳng đến khi vào thang máy, trong mũi không có mùi hương thoang thoảng kia, anh mới buông lỏng cà vạt.
Nếu như “ Làm thế nào để Trì Sương vui vẻ, hài lòng “ là một môn học thì anh cả đời này cũng không đạt.Ra thang máy, anh bước nhanh về chỗ dừng xeMở cửa xe, rõ ràng cô không có ở đây, nhưng mùi hương của cô lần nữa tấn công tới.
Anh không tự chủ được mà khẩn trương.
Chạy xe theo chỉ dẫn vào hầm gửi xe, lần này anh tự học, cố ý dừng xe cách thang máy vị trí gần nhất, để cho cô có thể bỏ đi hai bước đi..