Mùa thu năm ngoái Trì Trung Tiểu Uyển chính thức khai trương, hồi đó không kịp lên món ăn theo mùa, chỉ có món cua được đón nhận nồng nhiệt, tài nấu nướng tuyệt nghệ của đầu bếp cùng nguyên liệu nấu ăn hỗ trợ lẫn nhau,.
Chính vì thế mà năm nay Trì Sương cùng chị họ cùng mấy vị quản lý quyết định chăm chỉ nghiên cứu nguyên liệu.“Kinh doanh rất tốt làm em cao hứng,nhưng mà chúng ta cũng thật bận rộn.”Chị họ đỡ Trì Sương trở lại ghế salon, yếu ớt thở dài, “Thời điểm rảnh rỗi chuyện gì cũng không có, lúc bận rộn thì chuyện lớn chuyện nhỏ đều tìm tới.
Em xem, sắp tới là đến cao điểm của mùa du lịch rồi, nhà hàng của chúng ta không đủ nhân viện, vẫn là phải tuyển thêm người đến nữa.
Trừ cái này ra, còn phải tìm một nền tảng uy tín để quảng bá….”Vẻ mặt Trì Sương ủ rũ, “Đừng có vòng vo nữa, nói đi muốn em làm gì nha.”Một giây sau chị hỏi liền đổi sang vẻ mặt vui vẻ, kéo tay cô nói mấy lời khen, “ Chị biết em không quan tâm đến việc tuyển dụng, chuyện nhỏ liền giao cho chị, tuần tới nếu không em cùng quản lý cùng nhau đến Tô Châu ký hợp đồng đi, em cũng biết là chị không yên lòng dùng người ngoài mà.
Chị không sợ đoạt lấy kết quả, chỉ sợ người ta cầm tiền rồi làm việc không tốt, đập tan bảng hiệu của chúng ta.”Trì Sương ngửa mặt lên trời thở dài: “Chị, chị cũng biết ý định ban đầu của em là muốn về hưu mà.”Kết quả bây giờ so với chó còn bận rộn hơn!“Vậy không chúng ta đổi một chút.” Chị họ cười tủm tỉm, “Em quản lý việc tuyển nhân viên cùng với việc tranh chấp trên các nền tảng, đúng rồi, còn phải trao đổi với mấy người nổi tiếng trên mạng về việc tham quan nhà hàng.
Có một người tên là Nông phu rất thích em còn muốn xin chị chữ ký của em.”Trì Sương không chút do dự, “Em đi Tô Châu.”Chị họ hài lòng rời khỏi phòng làm việc của cô, bây giờ cũng không còn sớm, cô trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới chậm rãi vịn bàn đứng lên.
Qủa nhiên giống như lời bác sĩ chỉnh hình nói lúc ban ngày, chân của cô không tính là nghiêm trọng.
Hôm nay đã chườm qua đá lạnh, lại bôi thuốc mấy lần, chỉ khi chân giẫm lên đất mới có cảm giác hơi đau, ngược lại cũng không có gì.Lúc cô đi lấy túi xách, phát hiện trên ghế salon còn có cái áo vest của Mạnh Hoài Khiêm.Từ trong túi xách lấy điện thoại ra, bấm dãy số của anh.
Anh vẫn duy trì thói quen tốt đẹp, đều không để cô chờ lâu hai giây, lập tức nghe máy, vẫn là câu nói mở đầu cô đã nghe nhiều lần.“Tôi ở đây.”Cô còn chưa lên tiếng cô đã chọc cười, “Áo vest của anh vẫn còn ở chỗ tôi.
Có thể đã dơ, bị dính mì kỳ quía, tôi cũng không biết nên đưa áo của anh đến chỗ nào giặt sạch,” cô dừng một chút, cười nhạo nói, “Hoặc là quần áo của anh chỉ mặc một hai lần rồi ném đi, cho nên mới gọi điện cho anh.”“Tôi không lãng phí phô trương như vậy.”Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng, “Nếu không như vậy đi, cô cứ để ở nơi đó, hai ngày nữa tôi rảnh rỗi sẽ đến lấy, có được hay không?”Trì Sương sớm nhìn thấu thủ đoạn của anh.Trước đây chiếc bật lửa kia cô cũng không quên người đàn ông này vô cùng am hiểu “Mượn sách”Hôm nay vô tình để quên áo khoác, lần sau lại là món đồ khác, lòng vòng như vậy, theo chu kỳ từ gặp mặt hàng tuần đến ngày ngày gặp nhau.“Mặc kệ anh.” Cô thuận tay tắt đèn, đi ra khỏi phòng làm việc, khóa trái, mới xoay người đi về phía trước.
Điện thoại còn không có treo, ngẩng đầu lên liền thấy được Mạnh Hoài Khiêm mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đang tùy ý dựa vào tường chờ cô.Làm cái gì nha.Anh đã sớm đợi cô ở đây sao?Trì Sương tắt điện thoại di động, đang muốn bước nhanh đến cười mắng anh lãng phí tiền điện thoại, anh đã sải bước đi tới, nhận lấy túi xách của cô, rất lịch sự đỡ khuỷa tay, giọng ôn tồn nhắc nhở, “Coi chừng một chút.”“Thật không thể nói nổi.” cô ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh đến đây lúc nào thế.”Mạnh Hoài Khiêm hàm hồ trả lời, “Không lâu lắm.”Cô đã tốt lên rồi, căn bản không cần người khác thận trọng đỡ như vậy, cô vẫn có thể lên cầu thang hay xuống cầu thang.
Nhưng là, ai không thích được người khác nhớ nhung như vậy chứ? Trì Sương cũng hiếm khi không có hung anh.
Thời điểm này dưới lầu có khách đến ăn cơm không tính là ít, trong không khí ngập tràn mùi vị thức ăn chính, cũng không ai chú ý tới một màn này.Dĩ nhiên, ngay cả Trì Sương cũng không nhận ra được, chủ nhân của áo vest kia đang ở cạnh cô, làm sao cô lại quên trả áo cho anh chứ.Đi qua phòng ăn, tiến vào sân.Bắc Kinh vào tháng sáu buổi tối gió cũng mang nhiệt độ, ngôi sao trên bầu trời đêm cũng rất nhiều.Xe của Mạnh Hoài Khiêm dừng ở địa điểm rất gần Trì Trung Tiểu Uyển, anh đỡ cô đi tới bên xe, chờ sau khi cô yên vị trên ghế phó lại, lúc này mới đóng cửa xe.
Hình như phát giác ra điều gì, anh quay đầu nhìn về một hướng khác, một chiếc xe màu đen không có tắt máy, dừng dưới một gốc cây, cây cối chặn lại đèn đường, toàn bộ thân xe như ẩn núp trong màn đêm, tựa như là một con thú bị nhốt, tùy ý muốn hung hãn lao ra.Nhưng chỉ cần trên cổ con thú còn có một sợi dây thừng, cũng đủ để nó bò lổm ngổm trên đất, không nhúc nhích.Anh hững hờ nhìn lướt qua, không có dừng bước lại, đi vòng qua bên kia lên xe.Trì Sương lên xe liền bắt đầu bận rộn chuyện của mình.Cô cần phải tránh né người ngoài khi ở cạnh Mạnh Hoài Khiêm , trực tiếp gởi tin nhắn thoại cho bạn thân, hơi nghiêng đầu, trên màn hình điện thoại phản chiếu gương mặt trắng noãn sáng sủa, “Cục cưng, tuần tới mình sẽ đến Tô Châu một chuyến, vừa hay đi thăm bảo bảo nhà cậu nha.”Bên kia cũng gửi tin nhắn thoại đến, “Thật không? Vậy thì tốt quá, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi!”“Mình thấy trên vòng bạn bè của cậu, bảo bảo thật là đáng yêu thật là dễ thương, tim mình sắp tan chảy rồi.” âm thanh của Trì Sương rất ngọt, trên mặt còn mang nụ cười, “Đến khi nào mình đến Tô Châu sẽ liên lạc cho cậu.”Chờ cô trò chuyện với một người trong vòng giải trí xong, Mạnh Hoài Khiêm mới hỏi, “Tuần tới cô phải đi tới Tô Châu sao?”“Đúng nha” Trì Sương ấn vào cổ, “Là ai tạo ra mô hình xã giao chứ? Một người bạn học cùng lớp thời đại học với tôi ở Thượng Hải, hồi đó đối xử với tôi đặc biệt tốt.
Lần nào đến Tô Châu tôi cũng phải đến Thượng Hải nhìn cô ấy một cái.
Sau đó, một người đàn chị trước đây là đồng nghiệp trong đoàn phim cũng rất quan tâm đến tói.
Cô ấy mới sinh con, vì vậy tôi cũng muốn đến thăm cô ấy.”“Vậy sao, quá nhiều chuyện , nhiều đến mức bây giờ tôi chỉ hy vọng tuần sau tới chậm một chút.”Mình cười nhạt gật đầu,” Tuần tới chân của cô chắc tốt hơn rồi.”Trì Sương xì cười một tiếng, “Nói lời xui xẻo, cái gì gọi là tuần tới chứ? Ngày mai, ngày mốt là có thể khỏe rồi.”“Mạnh Hoài Khiêm rất biết cách lắng nghe , “Là tôi lựa lời nói sai.
Ngày mai cô có thể nhảy tung tăng được rồi.”“Anh mới tung tăng nhảy loạn! Lão cương thi thời nhà Thanh thích tung tăng.”(*) đoạn này mình không rõ dịch sao nên nó thô á, mọi người thông cảm nha.Mạnh Hoài Khiêm bất đặc dĩ nở nụ cười, rõ ràng trong mắt là hình dáng vui thích.Ngược lại à Trì Sương nhất thời nhanh miệng, sau đó ý thức được lời nói cương thi này quá phản cảm, quả quyết không để ý tới anh, hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.Mạnh Hoài Khiêm dửng dưng nhìn kính chiếu hậu liếc nhìn chiếc xe đang đi sát phía sau , anh cẩn thận và chuyên chú, luôn cùng chiếc xe đằng sau bảo trì khoảng cách an toàn để chiếc xe đó có thể từng bước theo sát, là khiêu khích, cũng là muốn ép hắn ngừng lại.Mà Trì Sương ngồi trên ghế phụ lại không hay biết gì.Mặc dù đã qua giờ cao điểm tan làm, từ Trì Trung Tiểu Uyển đến nhà cô cũng chỉ có mấy cây số, nhưng nếu lái xe từ đoạn này sẽ phải mất một lúc.Cả ngày nay Trì Sương đã vô cùng mệt mỏi, ót dựa vào phía sau một chút, miễn cưỡng ngáp một cái, đối với Mạnh tài xế làm việc tận tụy nói, “Tôi ngủ một chút, đến hầm đậu xe anh kêu tôi dậy.”“Có cần tôi điều chỉnh ghế ngồi không?”anh hỏi.“Không cần.” cô nhắm mắt vẫy tay qua loa, “Như vậy đã vô cùng tốt rồi.”Thường thì tài xế sẽ đến đón và lái chiếc xe này.Không rõ người tài xế có thoải mái với độ cao như này hay không, nhưng quả thật không uổng phí đây là chiếc xe không thể thiếu của nhiều ông chủ.
Độ thoải mái khi ngồi trên xe này không thể phủ nhận vô cùng thoải mái, ít nhất cũng vượt trội hơn xe của cô ấy.”Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng nữa.Mà Trì Sương đang nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt chìm vào giấc ngủ dường như bị anh cưỡng chế kéo vào vòng tròn bảo vệ, cách ly với thế giới.Cô chỉ cần an ổn ngủ bù là tốt rồi.Bên ngoài hết thảy rối bời cô cũng không nghe được, không nhìn thấy.Mặt Lương Tiềm không thay đổi bình tĩnh ngồi ở đằng sau, tất cả không cam lòng, tức giận cùng với thấy vọng đều bao trùm lấy anh ta.
Cái kẹp cà vạt, khuy măng sét đều là vật dụng cá nhân được khắc hình hoa sương, Mạnh Hoài Khiêm có biết bản thân mình đang làm gì không?Chuyện đến bước này, sao cậu ta vẫn lừa dối hắn?Đã là bạn tốt nhiều năm, rất hiểu rõ tính tình của nhau, nhưng mà Mạnh Hoài Khiêm đã làm tới bước này, thậm chí không lấy chuyện công ty làm con bài mặc cả ép anh ta không đến gần Sương Sương nửa bước, tỏ rõ đã đưa ra lựa chọn cùng quyết định.Anh ta không hiểu.Nhưng điều này không trở ngại anh ta nghi kỵ, hơn nữa là chán ghét.Thậm chí anh ta hồi tưởng liên tục, có phải trước khi anh ta xảy ra chuyện, Mạnh Hoài Khiêm cũng đã để ý Sương Sương, là từ lúc nào chứ? Là lần đầu tiên anh ta đưa Sương Sương đến gặp mặt bọn họ sao?Như vậy, ở lúc anh ta không để ý nguy hiểm, lấy sinh mạng làm lá chắn trước mặt mình, thời điểm rơi xuống biển không rõ sống chết có phải Mạnh Hoài Khiêm rất vui vẻ phải không?Vui vẻ vì rốt cuộc cũng có cơ hội đến gần Sương Sương.Trong nhay mắt, Lương Tiềm rất muốn ra lệnh cho tài xe đạp cần ga tăng tốc, tông vào chiếc xe phía trước.Trong một năm anh ta không rõ sống chết, lúc anh ta biến mất, người bạn thân nhất của anh ta lại đường hoàng thay thế hắn, trở thành người đưa đón cô tan việc, vì cô mà xách túi.“Sếp Lương, không thể gần thêm nữa….” tài xế bất đắc dĩ, cẩn thận nói.Khoảng cách như vậy đã rất gần rồi, chỉ cần xe phía trước dừng lại, cho dù hắn đạp thắng xe kịp cũng chỉ sợ vẫn tông vào.Anh ta cũng không biết rốt cuộc sếp Lương uống lộn thuốc gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, trở thành thần tiên đánh nhau người phàm gặp họa.Vẻ mặt Lương Tiềm che lấp, tay đặt trên đầu gối, nắm chặt thành quyên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.Mạnh Hoài Khiêm chuyên chú chú ý con đường phía trước.Thỉnh thoảng anh sẽ chuyển tầm nhìn, nhìn cô đang ngoẹo đầu ngủ.Khi cô ngủ say rất an tĩnh, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
Anh đã từng gặp qua rất nhiều người ở trước mặt anh an tĩnh hoặc nội liễm, dường như không có cái gì đặc biệt, nhưng chỉ cần cô ở trước mặt anh yên lặng, tất cả sự chú ý của anh chỉ tập trung trên người cô ____ không thể không nín thể ngưng thần, chỉ sợ lúc cô lên tiếng, anh không nghe rõ.Anh nhìn qua gương chiếu hậu.Chiếc xe phía sau vẫn ở rất gần xe anh, chỉ cần anh phanh gấp hoặc người bên kia nhấn ga.Hai xe sẽ va chạm.Anh cũng không ngại tiết mục như vậy, cũng không ngại làm hỏng một chiếc xe, nhưng cô còn ở trên xe, cô đang ngủ bù, thỉnh thoảng xe lắc lư một chút, cô cũng sẽ nhíu mày lai.Hết thẩy những điều này không có liên quan gì đến cô.Vì vậy, anh đưa tay, nhấn đèn flash không đúng lúc, sau đó lại tắt đi.Lương Tiềm, người đang ép xe ở phía sau, nhìn đen nháy đôi hai ần, anh ta sững sờ trong vài giây, người khác sẽ hiểu lầm rằng chủ xe phía trước vô tình bấm nhầm đèn lên ngay lập tức đã tắt đi.
Nhưng anh ta biết rõ, đây là lời cảnh báo của Mạnh Hoài Khiêm ___Nếu không muốn chết thì cút đi..