Từ sau khi lên đại học rời xa nhà, Trì Sương luôn có một thói quen, mỗi lần trở về nhà là buổi tối hôm đầu tiên đều muốn cùng mẹ ngủ chung.
Hai mẹ con nói không hết chuyện.
Trì Sương không muốn rời xa, ôm cánh tay của mẹ, ngửi mùi hương quen thuộc, chỉ cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn, “Không đâu bằng nhà mình.”
Bà Thành Đan Phượng tàn nhẫn vạch trần con gái, “Vậy sao con còn chạy ra ngoài, gọi con trở lại không khác gì muốn lấy mạng con vậy?”
Trì Sương nũng nịu, “Kia không phải do con đã sống ở đây nhiều năm rồi, cũng có chút chán ngán không phải sao? Hơn nữa, xa gần thơm thối, nếu con muốn trở về thật, đừng tưởng con không biết, người đầu tiên ngăn cản chính là mẹ!”
Hai mẹ con đấu võ mồm một hồi.
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh trở lại.
“Con không muốn nói mẹ cũng sẽ không hỏi.” Thành Đan Phượng than thở, “Từ nhỏ con đã như vậy, chuyện nhỏ thì khóc lóc ầm ĩ, nhưng đụng vào chuyện để con chịu ủy khuất, nửa chữ con cũng không chịu nói, miệng thật là kín nha.
Không nói thì không nói đi, con trở về là tốt rồi, mẹ cùng cha con vẫn ở đây, tóm lại đây vẫn là nơi đi con quay trở về.”
Mũi Trì Sương hơi chua, “Tại sao lại nói những lời này chứ!”
“Một năm này con để cho cha và mẹ kinh sợ không nhẹ.
Chuyện của Lương Tiềm cũng vậy, không thèm nói một tiếng nào cậu ta đã trở về.” Thành Đan Phượng hỏi, “Tình huống của hai đứa sao rồi, mẹ nghe Lộ Lộ nói, con đã chia tay với cậu ta?”
“Ừm, chia tay rồi.” Trì Sương thản nhiên nói, “Không còn thích anh ta nữa, bây giờ lại có phần chán ghét.”
“Cũng được.
Mẹ và cha con thích tiểu Lương bởi vì con thích cậu ta.” Tay mẹ vỗ vào vai Trì Sương, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói, “Trước kia cậu ta cũng là một chàng trai tốt, cũng quan tâm đến con.
Chẳng qua là, Sương Sương, nếu một người mà cả đời này đều trải qua những chuyện mà người bình thường chưa từng trải qua, con không thể nói là tốt hay không tốt được.
Từ nhỏ tiểu Lương đã mất đi cha mẹ, tình huống trong nhà lại như vậy, tâm tư của cậu ấy so với người thường nhạy cảm hơn, điều này không thể tránh khỏi.”
“Nhưng mà nhìn cậu ấy đối xử tốt với con, con cũng thích nó, mẹ cùng cha con cũng không nói gì, nhưng bây giờ, cậu ta lại đụng phải chuyện như này, không ai có thể biết được trong lòng của cậu ta rộng ra hay hẹp đi.”
Trì Sương nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Ai nha, không nói về anh ta nữa, chia tay cũng chia tay rồi, trong lòng anh ta có rộng như Thái Bình Dương cũng không còn quan hệ gì với con, cho nên chúng ta đừng lãng phí nước miếng vì anh ta.”
“Vậy trò chuyện về ai?” Thành Đan Phượng nhạo báng cô, “Làm sao, có bạn trai mới à?”
“Còn chưa có.” Trì Sương trả lời.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Thành Đan Phượng nhướng mày.
“Còn?”
Từ này rất biểu cảm.
Hoặc là có, hoặc là không có, cái gì gọi là còn không có?
Trì Sương kìm nén nụ cười, “Thì chính là còn không có mà, yên tâm nha, chờ khi nào có, con nhất định sẽ dâng báo cáo lên đầu tiên.”
“Vậy cũng tốt, dù sao mẹ cũng không lo lắng cho con.” Thành Đan Phượng nhéo mặt cô một cái, quả thực vô cùng yêu mà, lại tiến tới ngửi mùi hương trên người con gái, ánh mắt đầy cưng chiều, “Chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”
Chờ mẹ ngủ say, Trì Sương len lén cẩn thận với cái điện thoại ở trên tủ đầu giường, núp ở trong chăn bật màn hình lên, ánh sáng chiếu trên mặt cô, cùng mẹ nói chuyện phiếm bất tri bất giác trò chuyện tới hơn mười hai giờ….
Mở wechat ra, Mạnh Hoài Khiêm đã gửi cho cô hai tấm hình.
Người này gan có bao lớn nha, lại trẻ như vậy còn gửi tin nhắn cho cô!
Mạnh Hoài Khiêm: [Hình ảnh.jpg]
Mạnh Hoài Khiêm: [Hình ảnh.jpg]
Tấm hình thứ nhất là hộp sủi cảo chiên.
Tấm hình thứ hai … anh gửi cho cô hình một cái đĩa trống không.
Đại khái muốn nói cho cô biết___ cảm ơn cô đã khoản đãi, tôi rất vui vẻ ăn hết tất cả.
Thậm chí cô còn tưởng tượng được biểu cảm lúc anh chụp hình.
Cô che miệng cười, không dám ồn ào đến giấc ngủ của mẹ.
Nhưng mà cô cũng không tính trả lời anh, tráng cho anh nghĩ là cô đang đợi tin nhắn anh trở về an toàn gửi đến đâu.
Cũng không biết là anh bồi cô trở về quê nhà một chuyến hay do tâm tình quả thật không tệ, dĩ vãng anh chưa từng ở nửa đêm gửi tin nhắn cho cô.
-
Trì Sương ngủ đến lúc tự tỉnh, lúc xuống nhà cha mẹ đã không còn ở nhà, nhưng mà trên tủ lạnh có để lại ghi chú cho cô.
Mẹ đi học đàn bầu, ba theo dượng đi câu cá, có thể đoán được cô sẽ ra ngoài, còn cố ý để xe ở nhà cho cô.
Trải qua một ngày tâm tình hòa hoãn, tâm tình bất an giờ phút này cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Về phần Hứa Thư Ninh, cô chưa đến mức chán ghét, dẫu sao đây cũng chỉ là một người xa lạ, ai lại có cảm xúc quá mạnh mẽ với một người không quen biết? Cô cũng không phải Thánh mẫu, sẽ không đi giận cá chém thớt ai, nhưng không có chút hảo cảm nào.
Cô suy đoán xem Hứa Thư Ninh rốt cuộc Hứa Thư Ninh suy nghĩ gì cũng không còn ý nghĩ nữa, cũng không cần phải…
Cô làm nghề diễn viên này cũng được mười năm rồi.
Trong mười năm qua, cô diễn qua nữ chính, cũng diễn qua vai nữ phụ, ở trong đoàn kịch cùng người khác tranh đoạt một người đàn ông quá nhiều lần, cô diễn đến chán rồi.
Vẫn là câu nói kia, ở trước ống kích diễn xuất còn có thù lao, trong cuộc sống cô còn diễn cái gì chứ? Cô có thể được coi là bảo vật sao?
Một người đàn ông mà thôi, đừng nói anh ta đã từng là tiền nhiệm, cho dù hiện tại đảm nhiệm, một khi anh ta dám để cho một nữ nhân khác xuất hiện trước mặt cô, dù đang chờ đợi buổi biểu diễn diễn ra, người này ở trong mắt cô cũng là người chết rồi, tro cốt đều đã rãi đi rồi….
Không thể chối cãi được, bẫy giờ cô đã không còn cảm giác khủng hoảng.
Mặc dù mấy thứ này đều làm cho cô cảm thấy rất hoang đường, nực cười, nhưng nếu quả thật mặc kệ không để ý tới, ai biết sau đó sẽ còn bao nhiều “ngạc nhiên mừng rỡ” đang chờ đợi cô?
Cho nên từ giờ phút này trở đi, cô đã không muốn trốn tránh tính tiết vở kịch này nữa, mà muốn nắm nó ở trong tay, nghiền nát nó, không làm cản đường cô nữa.
Trì Sương trở về phòng của mình, lấy giấy cùng với bút ra, đem mối quan hệ của các nhân vật vẽ ra, nhất thời đầu óc vô cùng rõ ràng.
Bản thân cô cùng Hứa Thư Ninh không có quen biết, không có bất ky xung đột nào.
Vậy tại sao cô lại là nhân vật phụ chứ?
Chẳng lẽ do cô là bạn gái cũ của nam chính?
Vậy…?
Trì Sương một tay chống cằm, khẽ mỉm cười.
Vậy nếu như Lương Tiềm không còn là nam chính thì sao?
Hay lăm,s cô đã biết bước tiếp theo nên làm gì.
Vì vậy, cô bấm gọi vào dãy số của chị họ, đều kia rất nhanh nhận, vội vàng nói, “Sương Sương, làm sao đột nhiên em lại về quê, là trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Em đừng gạt chị!”
“Không có chuyện gì hết.” Trì Sương giải thích, “Chính là nhớ cha mẹ thôi, thuận tiện tới tiệm Quách Ký bàn chuyện hợp tác.
Bánh trung thu ở tiệm ấy là nhãn hiệu nổi tiếng ở quê em mà.”
Chị họ vừa nghe tới những lời này, tâm tư sự nghiệp nổ tung ra, tinh thần lập tức phấn chấn, “Đúng rồi, đúng rồi, em nhắc chị mới nhớ, bây giờ là thời điểm bắt tay chuẩn bị lễ trung thu mà.”
“Tóm lại, em chuẩn bị một chút rồi về Bắc Kinh.”
Trì Sương giống như lơ lãng mở miệng, “À đúng rồi, Lương Tiềm có cho người đến lấy đồng hồ của hắn hay không?”
“Còn chưa đến nữa, làm sao vậy?” chị họ thăm dò, “Hay là để cho người của chúng ta bên này đến đưa cho hắn?”
“Anh ta xứng sao?” Trì Sương lập tức cất giọng, “Một chút cũng không tự biết bảo quản đồ của mình, gây thêm bao phiền toái cho người khác, không cho phép đưa, ai cũng không được phép đi đưa, muốn em cho anh ta thể diện sao?”
Chị họ:”…”
“Chuyện đồng hồ đợi em trở lại rồi nói.
Dẫu sao cũng là đồ quý trọng không phải sao? Anh ta nói là của anh ta, chẳng lẽ chính là của anh ta? Vậy em nói là của con chó ven đường thì sao?”
Chị họ không ngăn được.
Nhưng mà cũng đoán được, chuyện này Lương Tiềm đã chọc phải Sương Sương, nếu không Sương Sương sẽ không như vậy, vì thế cô ấy vuốt lông nói, “Vậy em định làm thế nào?”
“Không làm gì cả, chính là muốn điện thoại cho chị, coi như Lương Tiềm cho người ta đến lấy đồng hồ, chị cũng đừng đưa cho.
Làm sao biết anh ta không thuận tay dắt dê chứ?” công lực càn quấy của Trì Sương có thể đứng thứ nhất, “Chị liên hệ với bên pháp vụ bên kia đi, bên này của chúng ta phải có quy trình chính quy.”
“Được, được, được, em định đoạn hết!”
Chị họ lại nói, “Dù sao em cũng không ở nhà hàng, chị đoán anh ta cũng không tới, nếu không lại lãng phí vở kịch này?”
Trì Sương cười lạnh một tiêng, cô sẽ không quên sự kinh sợ, sợ hãi ở thời điểm biết cuộc sống của mình chỉ là một quyên tiểu thuyết.
Càng không quên được lúc xác minh Hứa Thư Ninh đến nhà hàng làm việc có bao nhiêu mệt mỏi cũng phiền não.
Dựa vào cái gì mà chỉ có mỗi mình cô sợ chứ?
Phải có một người so với cô còn phải sợ hơn mới được .
Công bằng mà nói, thời điểm cô xác định Lương Tiềm còn sống, cô cũng đã không ôm chút hy vọng nào, tự nhiên cũng không có cảm giác muốn chiếm làm của riêng.
Người này cùng Hứa Thư Ninh ở một chỗ cũng tốt, cùng Vương Thư Ninh ở một chỗ cũng được, căn bản không có quan hệ gì với cô, cô chỉ mong anh ta chết xa một chút.
Ai lại tạo ra vở kịch không có mắt như vậy tới tìm cô chứ?
Chọc tới cô, người đó đừng nghĩ sẽ an ổn.
Cô không hiểu biết về Hứa Thư Ninh nhưng Lương Tiềm đã cùng cô sống chung mấy năm, người sống sờ sờ, anh ta là người như thế nào cô còn không biết sao? Anh ta kiêng kỵ nhất là lừa dối cùng tính toán, vừa hay, trước mắt đầu óc của hắn coi như cũng đủ dùng.
Anh ta xảy ra chuyện, vừa hay được Hứa Lực Minh cứu, Hứa Lực Minh trong lòng lại có quỷ, trong nhà lại có một cô em gái.
Chờ khi anh ta trở lại Bắc Kinh, chặt đứt tất cả quan hệ liên lạc với Hứa Thư Ninh, Hứa Thư Ninh lại tới Bắc Kinh, thủ đô lớn như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lại xuất hiện ở Trì Trung Tiểu Uyển.
Lấy tính cách của Lương Tiềm, anh ta cảm thấy đây chỉ là sự trùng hợp sao?
Trùng hợp quá nhiều thì chính là âm mưu.
Sợ rằng đến khi đó, thậm chí anh ta sẽ hoài nghi việc anh ta rơi xuống biển chắc hẳn có kẻ thù giở trò sau lưng ____ đúng vậy, cô chính là để anh ta biết, số mạng của anh ta đã sớm nằm trong sắp đặt của người khác.
Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Sợ không?
---
Vở kịch phải không?
Cô đã sắp xếp tất cả, để xem vở kịch này diễn ra thế nào.
___
Hết chương 55: