Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Mọi thứ đều đúng lúc.
Nếu như Lương Tiềm và Hứa Thư Ninh ở trong Trì Trung Tiểu Uyển bất ngờ gặp lại nhau, thì sự bất ngờ giảm đi rất nhiều, cho nên bọn họ chỉ có thể gặp lại ở địa bàn của cô, chỉ có thể ở thời điểm Lương Tiềm không kịp thời ứng phó gặp lại Hứa Thư Ninh.
Chuyện này thao tác nhìn rất đơn giản, nhưng cũng có độ khó nhất định.
Lấy tính cách của Lương Tiềm, mối quan hệ ngày nay của họ, anh ta sẽ không mặt dày thường xuyên tới nhà hàng của cô chọc phiền cô, cô cũng xem qua tài liệu của Hứa Thư Ninh, hơn nữa Hứa Thư Ninh không phải là phục vụ phải di chuyển xung quanh trong giờ làm việc, và nhân viên trong nhà hàng đều làm việc theo hai ca.
Ngẫm lại xem, cho dù cô là bà chủ, mỗi ngày đều ở nhà hàng, nếu như không phải chuyện đồng hồ đeo tay này quản lý khó giải quyết, không dám đưa ra quyết định, ít nhất trong thời gian ngắn cô cũng không có cơ hội đụng phải chính diện với Hứa Thư Ninh.
Trì Sương nghĩ ngợi một hồi, bầm gọi cho Dung Khôn.
Dung Khôn đánh đòn phủ đầu, “Bà chủ Trì, nói trước nha, cô hưng sư vấn tội cũng không thể tìm người vô tội là tôi đâu.”
“Được rồi, biết anh vô tội.” Trì Sương miễn cưỡng nói, “Tôi là loại người luôn làm bậy sao?”
Trong đầu Dung Khôn nghĩ, là cô, là cô.
Nhưng ngoài miệng vẫn cười nói, “Tất nhiên là không phải rồi, sao vậy, gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì muốn phân phó sao?”
“Rốt cuộc sự việc cũng phát sinh ở phòng riêng của anh đúng chứ? Nó là lỗi của anh không phải sao?”
Trì Sương không đợi hắn trả lời, trực tiếp hỏi, “Cho nên, chuyện này giải quyết theo công hay tư?”
Trong lòng Dung Khôn không ngừng kêu khổ, thử dò hỏi, “Làm sao là công, làm sao là bồi thưởng theo pháp luật?”
“Công chính là bên tôi báo án, để cho cánh sát tới xử lý.” Trì Sương nhàn nhạt nói.
Dung Khôn không chút nghĩ ngợi trả lời, “Đừng đừng đừng, vẫn nên bồi thường đi.”
Chuyện nhỏ như tranh đoạt tình nhân này không cần để cho cảnh sát nhân dân thêm phiền toái, tránh cho chuyện này truyền ra ngoài để cho người ta chê cười.
“Bồi thường sao?” Trì Sương dừng lại mấy giây, “Đến lúc đó tôi đến đó làm thủ tục, làm phiền sếp Dung nha, cùng sếp Trình còn có vị sếp Lương kia tới một chuyến, mấy người chắc chắn không có vấn đề về việc ký tên, thế là xong.

Như thế nào, không tính là phiền toái chứ?”
Dung Khôn ngửa mặt lên trời gào thét.”Thật muốn cắt đứt mọi mối quan hệ với bọn họ mà.”
Trì Sương bị anh ta chọc cười, “Kia không còn biện pháp khác, lần này không làm nghiêm túc một chút, lần tới lại rơi cái gì ở chỗ tôi, vậy nhà hàng này của tôi khỏi mở cửa nữa.”
Dung Khôn cũng hiểu được cô, than thở nói, “Trì Sương, thật ra thì, A Tiềm nhất thời hồ đồ thôi.”
“Vậy mấy người phải giúp anh ta thanh tỉnh một chút.” Trì Sương cũng không tin điều này, giọng châm chọc nói, “Chẳng lẽ di chứng mất trí nhớ của anh ta còn chưa khỏe sao? Nếu không thì để cho anh ta trở lại đại dương mấy ngày?”
Dung Khôn:”…”
“Không nói nữa, bên này tôi còn có việc.”
Trong đầu có kế hoạch rõ ràng, Trì Sương lái xe vào khu phố cổ, lần này trở về với cha mẹ lấy được một ít cảm giác an toàn, cô cũng phải có chính sự phải làm.
Người làm ăn vĩnh viễn đều phải chuẩn bị quý tiếp theo trước so với khách hàng.
Bây giờ bánh trung thu cũng làm lòe loẹt, có vô số kiểu dáng khác nhau.
Cô vẫn nhớ cảm giác ngày xưa khi cô chảy nước miếng nhìn vào bánh trung thu mà mình yêu thích, cho nên lần này trở về cũng thuận tiện thăm dò cửa hàng lâu đời này, xem có thể tiến thêm một bước hợp tác hay không.
Ở Quách Ký ngây người một lúc, sau khi ra ngoài, liền nhận được điện thoại của Mạnh Hoài Khiêm.
“Ăn cơm chưa?”
Trì Sương không khách khí chút nào, “Anh một chút cũng không khiêm tốn chút nào, mấy ngày trước không phải mới cùng anh nói qua sao, khuyết điểm thứ hai của anh là quá nhàm chán.”
Ngày nào cũng thỉnh an cho ai chứ?
Mỗi một tin nhắn, cuộc gọi đều mở đầu là anh cơm chưa? Tỉnh chưa? Đã ngủ chưa?
“Sếp Mạnh, tôi muốn phỏng vấn anh một chút, anh chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ khuyết điểm này sao?” cô chân thành nói.
Mạnh Hoài Khiêm cười khẽ, cũng thản nhiên trả lời, “Không phải chưa từng nghĩ, những hẳn rất khó khăn, tôi quả thật rất nhàm chán.”
Anh có rất nhiều lời nhàm chán muốn nói cùng cô, nhưng chỉ sợ cô không thích nghe, cho nên chỉ có thể lựa chọn đề tài chưa làm gì sai này ----- không có gì ngoài một năm bốn mùa, một ngày ba bữa.
Thỉnh thoảng cũng muốn bộc lộ tâm tư chân thực của mình, nhưng sợ hù dọa cô.
Có lẽ trong lòng của cô, anh chẳng qua chỉ là một người theo đuổi thông thường mà thôi.
Đã như vậy, làm sao anh không thể sắp xếp vị trí của chính mình.
Trì Sương đặt tay trên vô lăng, lặp lại từng cử động nhỏ, trong lòng nghĩ, chắc không phải đâu.

Nếu như cô cùng Mạnh Hoài Khiêm không có quan hệ quen biết như vậy, người này nhất định sẽ không ở trong danh sách cân nhắc của cô, dáng dấp đẹp trai thì thế nào, khuôn mặt này sớm muộn sẽ nhìn đến chán ghét, có tiền thì sao, cô cũng không thiếu cái này.
“…Thôi” Trì Sương than thở, “Miễn cưỡng một người nhàm chán trở lên hài hước, cuối cùng người chịu khổ cũng là tôi.”
“Cảm ơn đã thông cảm.” Mạnh Hoài Khiêm lại hỏi, “Tôi cũng không có ý thúc giục cô, chính là muốn hỏi cô một chút, đại khái là ở nhà mấy ngày?”
“Anh cũng không có lập trường thúc giục tôi nha.”
Trì Sương theo thói quen lặp lại một câu, “Hẳn sẽ ngây ngô một tuần đi, vừa hay một người bạn họctrung học đệ nhị muốn kết hôn, trước kia tôi cùng cô ấy quan hệ cũng không tệ lắm, vì thế cũng nên đến chúc mừng.

Hơn nữa, gần đây Bắc Kinh thời tiết nóng phát hỏa, sơ với nơi đó, ở quê tôi cũng coi như là nơi nghỉ dưỡng mùa hè, một chút cũng không có khoa trương.”
“Được rồi.

Vậy khi nào cô trở lại có thể nói với tôi không?”
“Được nha.” Trì Sương sảng khoái đáp ứng, lại chế nhạo hắn, “Ngày hôm qua tôi cho shipper đưa sủi cảo chiên cho anh có ngon không?”
Mạnh Hoài Khiêm ngừng một lát, giọng mang theo nụ cười, “Mùi vị rất tốt.”
“Đó là điều đương nhiên.

Dù sao cũng là tiệm tôi thích nhất ở Bắc Kinh mà.” Trì Sương thong thả cảm khái.
Giọng cô hơi lên cao, giống như lông chịm vậy, nhẹ nhàng vuốt ve tái tim Mạnh Hoài Khiêm.
“Cô đã thích nhất định là tốt.”
Bên kia điện thoại, Mạnh Hoài Khiêm đang ngồi trước bàn làm việc, đưa tay trêu trọc đầu con heo đóm bông kia ---- nếu như có ngày Trì Sương tới đây, sẽ thấy trên bàn làm việc có một con heo bông quen mắt.
“Tôi đã thích, nó nhất định sẽ tốt mà.”
Trì Sương mỉm cười nhấn mạnh, “Khi tôi không thích, ở trong lòng tôi chính là thứ rách nát, không có biện pháp, chính là như vậy.

Cho nên tôi hy vọng những thứ tôi thích sẽ không kiêu ngạo, giống như sủi cảo chiên này, ông chủ chính là không quên mục tiêu ban đầu, mấy năm nay đều là suy trì tiêu chuẩn giống nhua, vậy nên tôi luôn chiếu cố.”
Cũng không biết Mạnh Hoài Khiêm có nghe hiểu ý cô hay không, anh ta trầm ngâm một hồi, nói, “Tôi đồng ý quan điểm của cô, cho nên, tôi cũng cho là nhà sủi cảo chiên này rất có khả năng phát triển rất lớn, sau này nhất định đứng vững ở Bắc Kinh.”
Miệng Trì Sương bất giác nhếch lên.
Cái đồ thúi này, mới phê bình anh ta nhàm chán, bây giờ lại trở nên có ý tứ như vậy.
“Cũng phải có người tinh mắt đầu tư mới được nha, anh nói đúng không, sếp Mạnh?” mắt cô cong cong, nhạo báng anh, ánh mặt trời vừa hay chiếu vào cánh tay cô, nếu như trong quá khứ, cô đã sớm đóng cửa kính xe lại, có thể giờ phút này, đại khái là đầu giây bên kia điện thoại là anh, cô lại đưa tay ra, để cho Mạnh Hoài Khiêm chạm vào nhiều ánh mặt trời hơn, thật là ấm áp, thật là thoải mái nha.
Ừm.
Mạnh Hoài Khiêm, anh nói đúng, cả thế giới này đều chân thực.
Tôi cũng vậy.
Anh cũng vậy.
-
Tập đoàn Lương thị.
Trợ lý Trương thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Lương Tiềm báo cáo tình huống, trong Trì Trung Tiểu Uyển gần đây, thật ra cô Trì đối xử với hắn vẫn luôn khách khí, đã từng giúp hắn lấy được vé xem biểu diễn hợp xướng, cho nên, thời điểm sếp Lương chưa trở về, anh ta cũng đi Trì Trung Tiểu Uyển giúp đỡ quảng cáo, thường xuyên trò chuyện với người trong nhà hàng.

Mỗi lần cô Trì gặp hắn cũng trò chuyện với hắn vài câu, hôm nay anh ta đi một chuyến, không thấy cô ấy ở nhà hàng.
“Được, tôi đã biết, cậu đi xuống đi.”
Lương Tiềm mệt mỏi vẫy tay, anh ta hiểu Sương Sương, cho nên mới cố ý rơi đồng hồ ở chỗ cô, anh ta cũng do dự hồi lâu, nhưng ngoại trừ cách này, anh ta cũng không tìm được lý do gặp cô.

Chuyện cho tới bây giờ, anh ta chỉ có thể giống như ngày xưa theo đuổi cô, dùng những phương pháp vụng về như vậy.

Nếu như anh ta có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, tại sao còn phải làm như thế chứ?
Anh ta đang trầm tư nghĩ xem bước kế tiếp nên làm thế nào, điện thoại anh ta reo lên, là luật sư gọi tới.
“Sếp Lương, đồ lấy được rồi, đã gửi đến hộp thư của anh, anh nhớ kiểm tra và nhận hàng.”
“Được, tôi đã biết, cảm ơn.”
Tai nạn kia, anh ta là người trong cuộc vì thế mà muốn xin bên quan ngành điều tra vidoe trên boong tầu lúc ấy là điều không tính là khó, nhưng vẫn phải trải qua nhiều thủ tục.

Nhưng mà may mà vẫn có kết quả tốt.

Nếu như không phải làm Mạnh Hoài Khiêm mơ ước Sương Sương, tuyệt nhiên anh ta sẽ không đi bước này.
Đây cũng là một lá bài trong tay hắn, một lá bài sẽ để cho dnah dự của Mạnh Hoài Khiêm mất sạch.
Đến cuối cùng anh ta tình nguyện tự tổn thương tám trăm, cũng phải muốn Mạnh Hoài Khiêm tổn thương một ngàn.
Anh ta hy vọng đời này cũng không phải dùng chiêu bài này.
Mọi việc hết thấy vì Sương Sương.
Anh ta có thể tiếp thụ được việc Sương Sương cùng Mạnh Hoài Khiêm trong thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, nhưng không có cách nào tiếp nhận Sương Sương cùng người này tu thành chính quả.

Nếu như Mạnh Hoài Khiêm đem người mà anh ta quý trọng nhất đoạt đi, cho dù anh ta có lấy lại quyền khống chế công ty thì có ích gì chứ?
-
Trước khi Trì Sương tiến vào thế giới của mình, Mạnh Hoài Khiêm vẫn cho rằng bản thân mình thích sự yên tĩnh, anh cũng hưởng thụ thế giới một mình sau khi kết thúc công việc bận rộn.

Đúng là giống như cô nói , anh là một người rất nhàm chán, hoạt động giải trí , phải chăng cũng chỉ là uống rượu nói chuyện với mấy người bạn.
Bây giờ cô không có ở Bắc Kinh, dường như anh cũng rảnh rỗi.
Sau khi tan việc cũng không cần đợi cô gọi đi mua thức ăn cô thích, cũng không cần giúp cô giao hàng hỏa tốc ---- từ sau khi cô đặt điện thoại ở chế độ yên lặng, cô cây ngay không sợ chết đứng đặt dồ trên mạng giao hỏa tốc đến số điện thoại và địa chỉ của anh.
Cô nói, trước kia trợ lý sẽ giúp cô xử lý mấy việc vặt vãnh này, dường như đã thản nhiên coi anh thành trợ lý phương diện sinh hoạt.
Có thể là mấy ngày nay cô về nhà, đồ giao hỏa tốc của cô cũng ít đi rất nhiều.
Rảnh rỗi như vậy nhưng cũng có chút trống rỗng.
Lúc tan việc, anh nhận được điện thoại, mặt không chút sợ hãi sau khi nghe xong, chỉ bình thản đáp một tiếng rồi tắt máy.

Anh không gọi tài xế đến lái xe mà tự một thân một mình đi trên con đường quen thuộc mấy vòng.

Lúc đến gần trường học cũ, anh dừng xe ở khu kế cận, không biết hôm nay là ngày gì, học sinh đều tan sớm tiết tự học buổi tối, từng tốp từng tốp học sinh mạc đồng phục từ trong trường đi ra.
Cửa trường học cũng bị tắc nghẽn, tất cả đều là phụ huynh tới đón con.
Anh trầm mặc đốt một điếu thuốc, lại không có rút ra, chẳng qua là để mặc cho nó tự cháy đến hết, lúc này mới lái xe chậm rãi vào đường xe.

Anh đến không tính là sớm, gần đây cũng không có khách sạn nào, tiểu khu này đều là khách trọ đi sớm về trễ, vô cùng yên tĩnh.
Anh đẩy cửa ra bước xuống, đang muốn khóa xe thì có một bóng đen núp đã lâu trong bóng tối hướng về phía anh nhào đến.
---
Hết chương 56: !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui