Trì Sương trở lại giường, vẫn không cầm điện thoại đi động lên, để nó hướng về phía trần nhà.
Mạnh Hoài Khiêm nghe được âm thanh huyên náo, phán đoán rằng cô đã vén chăn lên, anh cân nhắc trong chốc lát, mở miệng nói câu đầu tiên trong tối này, “Tôi có chuyện, cô có muốn nghe không?”
“Không muốn.” Trì Sương nổi giận nói, “Sếp Mạnh là một người có kiến thức rộng rãi, hẳn phải hiểu thời gian có hiệu lực có nghĩa là gì chứ?”
Chuyện đã được mấy ngày rồi, đã sớm không còn nóng hổi!
“Mặc dù quê tôi không bằng Bắc Kinh sầm uất, nhưng internet cũng được kết nối từ tám trăm năm trước.” cô lại bổ sung, “Không phải tin bát quái đầu tiên, tôi cũng lười nghe.”
Mạnh Hoài Khiêm hiểu rõ cô.
(Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại )
Thật ra con người cô rất mềm mại, nếu như cô không quan tâm anh, căn bản cô sẽ không để ý chuyện này, càng không sinh khí.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của anh hơi ngưng trệ một cái, cũng không mỗi mình anh trằn trọc trở mình, tâm trạng của cô cũng không tốt lắm.
Có lẽ giống như cô nói, anh người này quá mức kêu ngạo.
Tự coi mình có kế hoạch hoàn hảo, mọi thử đều nằm trong quyền kiểm soát trong lòng bàn tay, lại không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì đều có biến cô.
“Thật ra là trong công việc xảy ra ít chuyện.” Mạnh Hoài Khiêm nhỏ giọng noi, “Ban đầu lúc chỉnh đốn Lương thị, thủ đoạn của tôi có một chút kịch kiệt, thương tổn tới lợi ích của một số người.”
Trì Sương đã lặng lẽ dựng lỗ tay lên, thân thể lại gần điện thoại di động một chút, muốn lắng nghe cẩn thận hơn.
“Những âm mưu này… sau này có thời gian tôi sẽ chậm rãi kể cho cô nghe, tóm lại, có kẻ chó cùng bứt giậu quay lại cắn trả, động thủ khiến tôi bị thương.” Anh tóm tắt buổi tối kia, cũng không muốn để cô biết quá nhiều.
Có lẽ không ai tin, từ đầu đến cuối, người anh không muốn biết chuyện này nhất là cô.
Anh không biết, ở trong mắt cô mình là dạng người gì.
Dù là lúc cô dùng những từ ngữ kia mắng anh, cũng kém xa một phần mười thực tế của anh.
Trước kia anh không hiểu, tại sao mỗi lần Lương Tiềm thấy cô đều phải cố ý đổi một bộ quần áo, tại sao Lương Tiềm lại đem chuyện Lưu Hoành Dương phản bội lừa gạt ở trước mặt cô cũng không chịu hé một chữ nào.
Đoạn thời gian đó Lương Tiềm sứt đầu bể trán bọn họ đều thấy ở trong mắt, có thể đại khái Lương Tiềm không biểu lộ chút cảm xúc nào ở trước mắt cô, nếu không không có chuyện cô không biết một chữ gì.
Bởi vì không muốn để cho cô nhìn thấy vẻ mắt không tốt, đê hèn của mình.
Cũng giống như vậy, bây giờ anh hy vọng anh ở trong mắt cô có thể anh không phải là người tốt nhưng mà không muốn làm người mà cô chán ghét thậm chí là sợ hãi.
“Chuyện này đã lập án, tóm lại, hết thảy mọi chuyện đều đúng quy trình.” Anh nói, “Tôi bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, cũng không đả thương nội tạng, thật ra bây giờ tôi có thể xuất viện được rồi.
Chẳng qua là bọn Dung Khôn không quá yên tâm, hy vọng tôi ở bệnh viện thêm hai ngày.”
“Biết, biết rồi!”
Trì Sương rõ ràng đều đem mỗi một chữ nghe vào, giọng điệu vẫn hung dữ nói, “Nói nhanh lên còn đi ngủ, chẳng lẽ hiệu quả cách âm ở bệnh viện rất tốt sao? Bây giờ cũng mấy giờ rồi, anh còn không ngủ, bệnh nhân cách vách còn phải ngủ nha!”
Mạnh Hoài Khiêm dĩ nhiên nghe được sự ân cần của cô, “Được rồi, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cúp video sau, Mạnh Hoài Khiêm mới từ trên giường bệnh đứng lên, đem ca bệnh của mình chụp gửi cho cô.
Trì Sương liếc nhìn mấy cái, gặp phải từ ngữ chuyên ngành y học, lại đi tra cứu một chút, chắc chắn rằng không bị thương nghiêm trọng, lại tự nhủ “Thôi! Lo lắng làm gì, gieo họa lưu lại ngàn năm đi.”
Nhìn bộ dáng của Mạnh Hoài Khiêm một cái liền biết có thể sống lâu trăm tuổi.
Còn không bằng cô lo lắng cho bản thân mình nha~~
…
Cách một ngày, Trì Sương phải trở lại Bắc Kinh.
Cha mẹ đưa cô tới sân bay, đến sân bay, chuyện đầu tiên mà lão Trì phải làm là đi nhà vệ sinh, để cho mẹ con hai người có không gian nói chuyện, Thành Đan Phượng thấy chân mày con gái nhuốm nụ cười, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhóm, thờ dài nói, “Lại vui vẻ trở lại rồi!”
Trì Sương lập tức phản bác,”Con vẫn luôn vui vẻ, không có không vui!”
Thành Đan Phượng vô tình phơi bày, “Con là do mẹ sinh ra, con lừa gạt ai cũng đừng hòng lừa được lão nương.”
Trì Sương xì cười một cái, kéo tay mẹ nũng nịu.
(Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại )
“Nói đi, chuyện gì xảy ra rồi.
Mỗi ngày đều rũ đầu, giống như là ai nợ con tiền còn không trả.
Ai chọc con rồi?”
Trì Sương: “Một người câm.”
Thành Đan Phượng không khỏi tức cười, “Thật đáng thương mà.”
“Thật là người câm mà mẹ!” Trì Sương như bật máy phát thanh, than phiền, “Rõ ràng bản thân bị thương nằm viện, ai cũng biết, hết lần này đến lần khác lại lừa gạt con.
Vậy con không biết thì thôi đi, chính là con quá thông minh, liếc mắt một cái liền thấy ngay, mẹ nói điều này còn không làm cho con tức giận sao? Làm sao, cái cơ mật gì lại không để cho con biết nha?”
Ngón tay Thành Đan Phượng chọc vào trán của con gái, “Con nha, vẫy có thể là cậu ta không muốn con lo lắng.
Từ khi con rời nhà lên đại học, sau dó đi làm cũng chỉ báo tin mừng cho cha mẹ biết, còn lúc buồn có nói gì không? Chỉ có con như vậy, chẳng lẽ không cho phép người khác như thế?”
Trì Sương suýt nữa thốt lên.
Nếu anh ấy là người khác, con mời lười quản nha.
Nhưng mà cô kịp thời ngưng lại, không có nói ra những lời đó.
ở trước mặt cha mẹ, vĩnh viễn không có tranh cãi vô lý mà lại để lại gánh nặng trong lòng, Trì Sương cảnh giác nhìn mẹ mình, “Vậy con không thích người như vậy, mẹ cùng cha mười triệu vạn lần không nên như vậy nha, chuyện gì cũng không được lừa gạt con, táo bón cũng phải nói với con.”
Thành Đan Phượng chê bai con gái một cái, “Nơi công cộng nói chuyện này làm gì, có ghê tởm hay không nha!”
“Dù sao nếu mẹ cùng cha có không thoải mái ở chỗ nào, nhất định phải nói với con.” Mặt Trì Sương đầy vẻ nghiêm nghị.
“Đã biết, dài dòng quá.”
“Không được, mẹ phải làm đảm bảo với con.” Trì Sương đưa ngón tay út ra, “Ngoéo tay.”
Thành Đan Phượng, “Mấy tuổi rồi còn ngây thơ như vậy?”
Trì Sương bật lại, “Hai ngày trước mẹ nói rồi, trong mắt cha mẹ con mãi mãi là con nít.”
…
Trì Sương vui vẻ đi qua cửa kiểm tra an ninh, hướng cha mẹ vẫy tay mạnh mẽ.
Cha Trì hỏi, “Sương Sương đây là sao vậy? Nhặt được tiền sao mà vui vẻ như vậy?”
Thành Đan Phượng liếc chồng một cái, chậm rãi nói, “Con gái anh phỏng chừng là có bạn trai mới rồi.”
Cha Trì, “…” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại )
-
Trì Sương rất nhanh đến sân bay Bắc Kinh, chú Vương đã sớm đợi cô.
Vừa ngồi lên xe cô nghĩ ngợi chốc lát, bấm gọi cho Chị Chung, đầu kia rất nhanh nghe máy, cô nói, “Quách Sâm vẫn còn nằm ở bệnh viện đó đi, vừa hay em phải đi qua đó, thuận tiện tới hỏi thăm cậu ta một chút.”
Chị Chung nhạy bén bắt được một từ ngữ: “Thuận tiện?”
“Chẳng lẽ còn cố ý sao? Nếu là em cố ý, người đầu tiên giơ đao đến tìm em tính sổ chính là chị nha.” Trì Sương thản nhiên cùng cô ấy làm trò đùa, “Nhưng mà cũng không có sao, nếu chị ở đấy thì em đi nhìn Quách Sâm một chút, chị không ở đấy cũng không sao, tránh gây ra chuyện phiền toái.”
“…Đây là chuyện nhỏ, chị là tò mò, chủ yếu là muốn xem em đến thăm ai.”
Trì Sương kéo dài âm điệu, “Chị nói xem còn ai ở đây nữa chứ?”
“Chị nào biết”.
chị Chung chế nhạo, “Em đừng có quên, thời điểm chị làm người đại diện cho em, cũng không thiếu nhức đầu vì đám oanh oanh yến yên bên cạnh em đâu.”
“Không đoán được thì thôi đi.”
Cái đề tài này cũng theo đó mà dừng lại.
Trong bệnh viện, Dung Khôn cùng Lương Tiềm lần nữa tới thăm bệnh, Mạnh Hoài Khiêm chưa đến hai ngày liền có thể thuận lợi xuất viện, khoảng thời gian này anh cũng không thể bỏ bê chuyện làm ăn, lúc hai người đi vào chính là thấy một cảnh này.
Mạnh Hoài Khiêm đang xem máy tính, thấy bọn họ đến cũng không hoảng hốt vội vàng đem chuyện trong tay xuống, “Tới rồi.”
Lương Tiềm căn bản không muốn đến.
Nhưng anh ta biết, với tư cách là Lương Tiềm của Lương thị, anh ta phải làm cho mọi thứ hợp lý qua vẻ bề ngoài.
Như đã thấy, mối quan hệ giữa anh ấy và Mạnh Hoài Tiêm đã trở nên căng thẳng đến mức ngươi sống ta chết, nhưng không ai được phép công khai mối quan hệ.
Trong tâm trí của người khác, đặc biệt là hai người bạn Dung Khôn và Trình Việt , Mạnh Hoài Tiêm bị thương vì đã phải giải quyết rắc rối trước đây.
Nếu anh ta không xuất hiện từ đầu đến cuối, đúng là không thích hợp, anh ta càng không thể phủi bỏ toàn bộ sự thật.
Bởi vì do anh ta lựa chọn, là anh ta đi xin giám sát viên video, hành động này nhằm mục đích gì, nếu như để Dung Khôn và Trình Việt biết được nhất định sẽ nhận ra.
Cho nên, dù có đánh nát răng anh ta cũng chỉ có thể tự nuốt vào.
Dung Khôn và Trình Việt đều cho rằng, chuyện lần này không tính là chuyện xấu.
Mặc dù Hoài Khiêm bị thương, nhưng Hoài Khiêm vì A Tiềm mà làm đủ chuyện, A Tiềm hẳn cũng nhìn thấy, bây giờ có thể nhân cơ hội này làm mối quan hệ giữa hai người họ hòa hoãn lại cũng không phải không thể.
Chỉ là chuyện này không thể gấp, vẫn nên từ từ đi.
(Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại )
Sau khi hỏi thăm thể trạng sức khỏe của Mạnh Hoài Khiêm, Dung Khôn cùng Lương Tiềm không tiện ở lại lâu, hai người chuẩn bị rời đi, tinh thần của Dung Khôn vô cùng tốt, đi ra khỏi phòng bệnh nói với Lương Tiềm, “Hoài Khiêm hẳn hai ngày nữa là xuất viện, chờ cậu ấy hồi phục, chúng ta tụ họp một bữa?”
Lương Tiềm cắn chặt quai hàm, lại không thể bộ lộ chút cảm xúc nào, gắng gượng chịu đựng, kìm nén làm lục phủ ngũ tạng đều khó chịu, lạnh lẽo gật đầu.
Hai người đi về phía thang máy, còn chưa đến gần, đinh một tiếng, thang máy mở cửa ra.
Trì Sương từ bên trong đi ra, người đầu tiên cô thấy là Dung Khôn, giơ tay lên cùng anh ta chào hỏi, đến nỗi người bên cạnh anh ta là Lương Tiềm, chẳng qua là ánh mắt nhàn nhạt lướt qua rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
cho dù là bạn trai cũ chia tay trong hòa bình, gặp lại tuyệt không có khả năng làm bạn, huống chi đối phương là Lương Tiềm.
Chào hỏi xong, cô không dừng lại nữa, bước chân nhanh nhẹn đến phòng bệnh của Mạnh Hoài Khiêm.
Nụ cười của Dung Khôn hơi gượng.
Theo bản năng anh ta nghiêng đầu nhìn Lương Tiềm, quả nhiên sắc mặt của đối phương hết sức khó coi.
Còn chưa đợi anh ta nghĩ sẽ nên nói gì, Lương Tiềm đã vội vàng đi theo, anh ta cả kinh, căn bản không có cơ hội níu hắn lại.
Trì Sương rất nhanh tìm được phòng bệnh của Mạnh Hoài Khiêm, gõ cửa một cái, nghe được người bên trong nói, “Vào đi”, cô mới đẩy cửa vào, đụng vào ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Hoài Khiêm, thấy bộ dáng kia của anh cô hơi cáu gắt, theo bản năng siết chặt túi.
Mạnh Hoài Khiêm vô cung hiểu cô, lại đưa tay ra, làm động tác tiếp đón chiếc túi của cô khi co ném đến.
Cô dừng lại.
“Có thể đập, không thành vấn đề.” Mạnh Hoài Khiêm cười nhạt nói, “Tôi rất tốt.”
“Cho anh đắc ý à?” Trì Sương đi đến trước mắt anh, từ trên cao nhìn xuống, “Mạnh Hoài Khiêm, anh thật phiền phức mà!”
Mạnh Hoài Khiêm đưa tay, nhận lấy túi của cô để sang một bên, lại nhích người nhường vị trí cho cô ngồi, anh ấy là bệnh nhân nhưng ngược lại lại hỏi thăm cô ân cần, “Trở về từ lúc nào, sao lại không nghe cô nói vậy? Ăn cơm chưa, muốn ăn cái gì để tôi gọi người đưa đến có được không?”
Lương Tiềm lẳng lặng đứng trước cửa, huyết dịch trên người giống như bị đóng băng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Không biết sao, đột nhiên anh ta nhớ lại một năm kia.
Trước khi hắn tỏ tình, trước khi trở thành bạn trai cô, anh ta cũng từng bị bệnh, cho dù anh ta đã ngụy trang che giấu, cô vẫn từ cổ họng của hắn nghe thấy không đúng lắm.
Khi đó, cô cũng sang đây xem hắn, cũng hướng hắn nói, “Lương Tiềm, anh thật là phiền phức.”
Nguyên lai, khi đó trong mắt cô cũng giống giờ phút này vậy, tràn đầy sự lo âu quan tâm hắn sao?
Cho đến bây giờ mới ý thức rõ ràng được, hóa ra anh ta đã thật… mất đi cô ấy.
---
Hết chương 59: !(Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại )