Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


“Mạnh Hoài Khiêm, sao suốt ngày anh chỉ biết ăn thế.”
Cuối cùng vẫn là Trì Sương lo lắng vết thương trên người của anh, đứng dậy, giơ tay chỉ lên ghế salon, nhớ đến cái gì đó, ngón tay lại di động, lại chỉ hướng giường bệnh, ra lệnh, “Hoặc là anh nằm cho tốt, hoặc là ngồi cho tốt đi.”
Mấy ngày không thấy cô, nếu nói không nhớ nhung thì đều là giả.
Cô đột nhiên xuất hiện ở phòng bệnh, trừ cô ra, Mạnh Hoài Khiêm ai cũng không thấy được, cũng không đoái hoài tới.
“Cô ngồi đi” anh trầm ngâm nói, “Tôi đi nằm.”
Dung Khôn đứng ở ngoài cửa xem một màn này thế là quá đủ rồi.
Mới vừa rồi anh ta tận tình khuyên bảo lâu như vậy, Mạnh Hoài Khiêm vẫn không muốn nằm trên giường, nhất định phải ngồi để xử lý công việc.
Bây giời Trì Sương đến.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không thèm nhìn máy tính, chỉ chỉ chỗ nằm, trên người giống như có cái công tắc vậy, hơn nữa chỉ có thể là Trì Sương mới mở được.
Chịu thua, anh ta hoàn toàn chịu thua rồi.
Chẳng qua là…
Anh ta cẩn thân khuôn mặt xám như tro tàn của Lương Tiềm.

Phải, anh ta lại suy nghĩ hão huyền rồi, còn tưởng rằng nhân cơ hội này hòa hoãn quan hệ giữa hai người bọn họ, bây giờ khỏi cần nghĩ nữa, Lương Tiềm không thể bỏ được Trì Sương, Mạnh Hoài Khiêm lại là bộ dáng tùy lúc có thể nổi điên.

Giữa hai người này, chỉ sợ sau này đến lúc già cũng không bò nổi nữa, vẫn không thể buông xuống vết ngăn này, hoặc là nói chính xác hơn, có thể gọi là thù hận.
Lương Tiềm ở ngoài cửa không có nhìn Mạnh Hoài Khiêm.
Vào giờ phút này ở trong mắt hắn, trong phòng bệnh căn bản không có người này.
Tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung trên người kia, thăm lam nhìn cô, dừng như muốn từ trong mắt cô, trên khuôn mặt của cô nhớ lại hình dáng lúc cô còn thương hắn.

Tại sao đến giờ phút mất đi anh ta mới rõ ràng hiểu được, cô đã từng quan tâm hắn như vậy.
Trong lòng Dung Khôn than thở, vẫn đưa tay kéo hắn, muốn hắn rời đi, nhưng anh ta lại không nhút nhích chút nào.
“A Tiềm, không nên như vậy.” Dung Khôn nhỏ giọng nói, “Cậu như vậy chỉ làm cho Trì Sương khó chịu mà thôi.”
Nghe được cái tên này, Lương Tiềm như bị kích thích, thu hồi tầm mắt, vẫn là trầm mặc xoay người rời đi, hai chân như bị đeo trì vậy, vô cùng nặng nề.
Hai người đi vào thang máy xuống lầu, Dung Khôn thấy Lương Tiềm không thích hợp để lái xe, liền kéo hắn lên xe mình.
Lúc này, Dung Khôn cũng không nói ra bất kỳ lời khuyên nào, bởi vì anh ta không phải là người trong cuộc, bởi vì hắn là bạn chung của Lương Tiềm và Mạnh Hoài Khiêm.
Bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, Lương Tiềm như một pho tượng ngồi tọa tĩnh một hồi lâu, khàn giọng nói, “Mình đã làm sai gì sao?”
Cho đến giờ anh ta vẫn không biết , anh ta đã làm ra chuyện thập ác nào mà không thể tha thứ đến mức rơi vào kết quả như hôm nay.
Vấn đề này, Dung Khôn không thể trả lời được.
Anh ta chỉ có thể nói ra quan điểm của mình, “Nói có chuyện đúng sai gì.

Chuyện tình cảm chính là như vậy, trời xui đất khiến, ai cũng không thể nói được.”
Trên thế giới này, có lẽ những chuyện khác đều phân đúng sai, riêng chỉ có chuyện tình cảm không có đạo lý nói được, cũng không phải là ai là người tốt thì sẽ được xem trọng hơn.

Trong tình cảm không có chuyện đồng điệu, không phải hắn yêu cô bao lâu thì cô ấy sẽ yêu hắn bấy lâu,ngay cả thủ tục cũng không có cứng nhắc như vậy, chớ đừng nói tới lòng người.
“Trời xui đất khiến.”
Lương Tiềm cười lạnh thưởng thức mấy chữ này, “Mình còn có thể làm gì sao, nếu như lúc ấy Mạnh Hoài Khiêm rơi xuống biển, mình cũng sẽ không tốt.

Đúng như là cậu ta nói, sống không bằng chết vậy.

Thật ra mình cũng biết, chuyện này cùng cậu ta không có liên quan gì, cậu ta cái gì cũng không sai, cho dù một lần nữa xảy ra, mình cũng sẽ xông lên.

Nhưng bây giờ mình nhặt về được cái mạng, nhưng sau khi trở lại mình lại mất đi một người bạn thân, càng mất đi vị hôn thê của mình.”
“Do mình là người trời sinh ra số mạng tệ hại như vậy sao?” Lương Tiềm nhìn về phía Dung Khôn, chậm chạp bình tĩnh nói, “Căn bản mình không còn lựa chọn khác.

Cậu ta cái gì cũng có, tại sao còn muốn cướp của mình?”
Dung Khôn như có điều suy nghĩ nhìn hắn, một lát sau liền lắc đầu, “Cậu biết, đây không phải là cướp mà.”
“Trong lòng cậu cũng rõ ràng, không có Hoài Khiêm, cũng sẽ có người khác, đó là do Trì Sương tự mình lựa chọn.” anh ta gãi đúng chỗ ngứa, “Chỉ là cậu không thể tiếp nhận được người đó là Hoài Khiêm.”
Là người đứng xem kịch trong khoảng thời gian lâu như vậy, người đứng ngoài có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Lương Tiềm chỉ là không thể tiếp nhận được giữa hắn và Mạnh Hoài Khiêm, Trì Sương lại chọn Mạnh Hoài Khiêm.
Cũng không thể chấp nhận được Hoài Khiêm chọn Trì Sương giữa cô ấy và hắn.
-
Trong phòng bệnh, Trì Sương ngồi trên ghế salon một lúc, vẫn là xụ mặt đứng dậy, kéo ghế ngồi gần giường bệnh, hỏi anh,”Vết thương ở đâu vậy?”
Anh gửi báo cáo kết quả cái gì cũng có, nhưng cô vẫn muốn hỏi anh một chút.
Mạnh Hoài Khiêm nhanh chóng trở mình, đưa lưng về phía cô ấy, “Ở sau lưng này.

Nhưng mà đâm vào không sâu, không đau đến…”
Anh dừng một chút, rốt cuộc vẫn không có nói cặn kẽ, hàm hồ nói, “Tóm lại, không có vấn đề gì.

Hai ngày nữa có thể xuất viện.”
Trì Sương cũng không biết anh nhăn nhó cái gì, cau mày hỏi, “Sẽ lưu lại vết sẹo sao?”
“Chắc là có.” Mạnh Hoài Khiêm thản nhiên nói, “Nhưng mà cũng không sao, cũng không ai nhìn thấy.”
Quả thật.
Ở vị trí này, Mạnh Hoài Khiêm không đưa lưng về phía gương thì không thể nhìn thấy.
Trì Sương theo bản năng sờ lưng mình một cái, nói thầm một câu, “Rất đau phải không?”
Cô cũng không dám nghĩ, mũi dao trực tiếp đâm vào trong thịt có biết bao nhiêu đau, bình thường một vết cắt đã không nhẹ rồi, chớ nói là cái này ____ khá tốt không phải cô gặp phải chuyện này.
Nhìn người đang nằm trên giường bệnh không có chút bộ dáng yếu ớt của bệnh nhân, Trì Sương hắng giọng một cái, vì ý niệm “may mà không phải là mình” cảm thấy buồn cười.
Mạnh Hoài Khiêm nghe thấy cô đang lầm bà lầm bầm, thần sắc nghiêm túc nói, “Cô sẽ không đụng phải chuyện như thế này.”
Trì Sương:”…”
Tên khốn này có phải biết thuật đọc tâm không?
Làm sao suy nghĩ trong lòng cô anh ấy cũng biết, còn trả lời cô như vậy.
Cô nhìn xung quanh phòng bệnh, nói chuyện khác, “Cũng không biết gần đây có siêu thị hay không?”
“Sao vậy?” Mạnh Hoài Khiêm hỏi.
“Quên đi, để tội gọi shipper giao hàng vậy.” Trì Sương cầm điện thoại ra, ngẩn đầu nhìn anh một cái, “Muốn mua giỏ trái cây, còn có chút đồ bổ.”
Mạnh Hoài Khiêm bất đắc dĩ nói, “Không cần đâu.”
Anh cũng không thích ăn những thứ đó, bữa ăn dinh dưỡng mỗi ngày cũng phong phú, không cần mua cho anh nữa.
“Phải có chứ, đi thăm bệnh sao có thể đi tay không?”
Thấy thái độ của Trì Sương kiên quyết, Mạnh Hoài Khiêm cũng không ngăn cản nữa, thương lượng với cô, “Nếu không để tiểu Hà đi mua đi, tiểu Hà đối với mấy thứ này rất quen thuộc.”
“Vậy cũng được.”
Tiểu Hà là trợ lý phụ trách những việc vặt vãnh ngoài công việc của Mạnh Hoài Khiêm, cũng là vì anh ta mà Trì Sương mới đoán được Mạnh Hoài Khiêm nằm viện.
Thân hình của trợ lý Hà cao lớn, trầm mặc ít nói, hiệu suất làm việc vô cùng cao.
“Đi tiệm trái cây mua giúp tôi một giỏ trái cây.”
Trì Sương đếm đốt ngón tay nói với trợ lý Hà, “Thuận tiện đi siêu thị mua một chút đồ bổ, đông trùng hạ thảo ấy, tóm lại, anh nhìn xem, cái gì đắt tiền thì mua cái đó, thăm bệnh đều như vậy cả.

Làm phiền anh rồi.”
Mạnh Hoài Khiêm nheo mắt, theo bản năng muốn ngăn cản cô, uyển chuyển nói, “Không cần mua những đồ bổ đó, lãng phí là không tốt.”
Trì Sương lập tức lườm anh một cái.
Anh không dám ngăn cản nữa, chẳng qua là trong lòng thở dài, người khác đưa đến cũng thôi đi, anh có thể để sang một bên, cô cố ý để người khác mua, sợ rằng anh không thể phụ tâm ý của cô rồi.
Trợ lý Hà đáp ứng, rời phòng bệnh.
Vị trợ lý này quả thật rất biết chuyện, đến siêu thị rồi gọi video cho Mạnh Hoài Khiêm.
Trì Sương từ trong tay anh nhận lấy được, hai người dựa vào màn hình nhìn các đồ bổ ở tủ trưng bày -----
“trợ lý Hà, tôi muốn một hộp tổ yến, đúng rồi, đông trùng hạ thảo mua hai hộp đi.”
“Ấy, tôi thấy có nhân sâm rừng, cũng mua một ít đi.”
Hận không thể đem siêu thị dọn về nhà, cái gì cũng muốn mua.

Yết hầu ở cổ của Mạnh Hoài Khiêm hơi lăn một chút, theo bản năng sờ lỗ mũi, những thứ này nếu như ăn hết, không phải quá bổ rồi sao? Chuyện cho tới bây giờ, anh cũng nhìn ra, cô ước chừng vẫn còn giận anh, tức giận vì anh đã giấu giếm việc bị thương nằm viện.
Nếu không vì quan tâm anh, cô sao có thể làm như thế chứ.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hoài Khiêm cũng không cản cô nữa, vẻ mặt ấm áp nghe cô cùng trợ lý Hà trò chuyện.
Một giờ sau, trợ lý Hà xách những đồ bổ, còn có giỏ trái cây trở lại, kiên nhẫn chờ đợi Trì Sương phân phó.

May mà phòng này có đủ không gian để những thứ này.
Trì Sương lực kỳ hài lòng, nhìn Mạnh Hoài Khiêm một cái, lại thu hồi tầm mắt, khách khí nói với trợ lý Hà, “Qúa nhiều rồi, một mình tôi cũng không thể cầm được, trợ lý Hà, anh giúp tôi cầm đi được không?”
Trợ lý Hà sửng sốt, mặt đầy hoài nghi.
Đợi một chút, cô Trì có ý gì vậy?
Cầm… đi nơi nào?
Trì Sương quay đầu, giơ tay lên, nghiêng đầu hoạt bát đối với Mạnh Hoài Khiêm vẫy tay, giọng nhẹ nhàng nói, “Mạnh Hoài Khiêm, tôi mời trợ lý Hà đi ra ngoài với tôi một lúc có thể chứ? Ngoài ra, tôi đi thăm bệnh, “ cô nở nụ cười yêu kiều, “Anh ở phòng bệnh nhất định nghỉ ngơi cho khỏe nha!”
Mạnh Hoài Khiêm ngẩn người, dường như không nghe hiểu ý cô.
Mỗi chữ anh đều hiểu, nhưng sao dính chung một chỗ lại nghe không hiểu?
Thăm bệnh….
Trì Sương thưởng thức vẻ mờ mịt của anh, trong lòng đang chống eo cười to.
“A, hình như tôi quên không nói với anh.” Cô làm biểu tình kinh ngạc che miệng, lại kiên nhẫn giải thích, “Quách Sâm cũng bị thương nằm viện nha, anh nói có đúng lúc không chứ, cậu ta cũng ở bệnh viện này.

Dẫu sao tôi cũng là tiền bối của cậu ấy, còn có quan hệ với chị Chung nữa, tới cũng tới rồi, thuận tiện tôi cũng đi thăm hắn một chút.”
Mạnh Hoài Khiêm:”…”
Trì Sương vẫy tay một cái,quay lưng lại, mím môi cười trộm, lộ ra núm đồng tiền, sau đó liền hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng cùng trợ lý Hà đầu óc còn mơ hồ rời khỏi phòng bệnh.

Hết chương 60: !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui