Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó


Trong phòng bệnh rất nhanh khôi phục sự yên tĩnh, Mạnh Hoài Khiêm cũng không có lòng tìm máy tình làm việc, anh giơ tay nhéo sống mũi, mười phần bất đắc dĩ từ trong hộc tủ lấy ra điện thoại di động.
Trước khi Trì Sương bước vào cuộc sống của anh, trên điện thoại của anh chưa từng có nhiều phần mềm (software) như vậy, bây giờ nhiều màu sắc phong phú không thua bất kỳ người trẻ tuổi nào.
Anh mở weibo ra, ngón tay dừng lại mấy giây, vẫn cau mày ở ô tìm kiếm gõ “Quách Sâm”.
Rất nhanh nhảy ra tin tức mấy ngày trước Quách Sâm quay phim cưỡi ngựa ngã bị thương.
Loại tin tức nhàm chán này nhìn lâu chỉ tổn lãng phí thời gian.

Anh lấy Dung Khôn tin tức mong muốn liền đóng lại, để điện thoại di động sang một bên.
Anh mới bừng tỉnh ra, khó trách tin tức phong tỏa rồi mà cô vẫn biết anh nằm viện.
Mạnh Hoài Khiêm cùng Quách Sâm đều ở cùng một bệnh viện, tuy phòng bệnh không cùng một lầu, nhưng ngày đó chị Chung đánh bậy đánh bạ, lo lắng có người bắt gặp cô, còn cố ý lên hai tầng trên mới cùng gọi video cho Trì Sương.
Trì Sương làm việc từ trước đến giờ đều có chừng mực, hẹn chị Chung xong mới đến.
Cô cũng không muốn một mình đi thăm đồng nghiệp.
Sau khi chị Chung cúp điện thoại, nhìn về phía giường bệnh, Quách Sâm đang chơi game, nhíu mày một cái, vẫn là đi tới, thấp giọng nói, “Một lúc nữa Sương Sương đến thăm em, nhớ nói dễ nghe một chút, đừng chỉ biết nói cảm ơn khô khan.”
Quách Sâm kinh sợ, “Chị Sương đến thăm em?”
Chị Chung thấy cậu ta như là thụ sủng nhược kinh, trong lòng cười lạnh một tiếng, uốn nắn nhắc nhở, “Dĩ nhiên không phải là cố ý đến xem em.”
“Cô ấy có người bạn cũng nằm viện ở đây.” Cô ấy nói, “Cũng nhìn thấy trên tin tức liền thuận đường đến xem cậu một chút, cậu thu thập một chút đi, đừng có nằm như không có xương vậy.”
Quách Sâm:”…”
Trong chốc lát, Trì Sương cùng trợ lý Hà tiến vào, xách bao lớn bao nhỏ.
Chị Chung trợn tròn mắt, “Mua nhiều đồ bổ như vậy làm gì, đưa tiền mặt còn tốt hơn.”
“Tục khí!”
Trì Sương quay đầu lại nói với trợ lý Hà, “Trợ lý Hà, bên kia anh ấy cũng cần anh, nếu không anh cứ về trước đi, chút tôi tự về, tôi nhớ đường rồi.”
Trợ lý Hà đồng ý, cùng chị Chung khách sáo gật đầu chào hỏi liền thối lui ra khỏi phòng bệnh.
Chị Chung vẫn kiễng chân tò mò nhìn quanh.
Trì Sương đưa tay ra trước mặt chị ấy vẫy vẫy, “Dừng lại, chị đang nhìn cái gì chứ?”
“Có chút đẹp trai nha.” Mặt chị Chung thần bí cười nói, “Không tệ không tệ, thân hình cũng cao một mét tám.

Trợ lý của ai lại đẹp trai như vậy sao?”
“Không phải chị, cũng không phải em, như vậy là được rồi.”
Trì Sương không cùng chị Chung rảnh rỗi lôi kéo nữa, đi vào trong mấy bước nhìn Quách Sâm, sắc mặt của cậu ta cũng không giống như tên weibo nói nghiêm trọng như vậy.

Cho dù trong mắt chị Chung, dẫu sao Quách Sâm cũng là một cậu nhóc còn chưa lớn, mới lăn lộn trong vòng này được mấy năm, tình thương không cần phải nói, mỗi cậu nói đều thoải mái dễ chịu.

Trì Sương cùng Quách Sâm tự nhiên cũng không nhắc đến đêm tối sinh nhật của chị Chung, cậu ta vẫn là ánh mặt trời tỏa sáng , cũng là em trai hậu bối khiêm tốn.
Sau khi chào hỏi ngắn ngọn, Trì Sương cũng không muốn ở lại lâu liền cùng chị Chung và Quách Sâm nói lời tạm biệt.
Chị Chung đưa cô đến cửa thang máy, thở dài một cái, kéo tay cô cảm khái nói, “Đáng tiếc em còn trẻ đã lui vòng rồi, nói thật, mấy người dưới chướng của chị không để cho chị bớt lo mà.”
Trì Sương bị cô chọc cười, “Quách Sâm không phải cũng tốt sao?”
“Một lời khó nói hết.” chị Chung tiến lên ôm cô một cái, “Tóm lại, cảm ơn em, chị biết bởi vì chị mà em mới đến nhìn cậu ta một cái, đem những đồ bổ kia về nhà đi, giỏ trái cây để lại cho cậu ấy.”
Trì Sương:”…Được.”

Khi cô đi thang máy đến tầng mà Mạnh Hoài Khiêm ở, đi ra mấy bước liền thấy anh.
Anh mặc quần áo người bệnh, đang đứng dựa vào tường.
“Ở nơi này làm gì?” cô đi nhanh tới, quan sát anh từ trên xuống dưới, hỏi.
“Hóng mát.” anh lời ít ý nhiều trả lời.
“Vậy xong chưa?”
“Ừm.”
Trì Sương đi tới bên người anh, bỗng nhiên hoài nghi nhìn anh một cái, một giây kế tiếp, cô đưa cánh tay ra, đại phát từ bi nói, “Anh là bệnh nhân, trên người còn có vết thương, để tôi đỡ anh vào nghỉ.”
“Không…” cần.
Hai ngày nay có quá nhiều người nói những lời này với anh, theo thói quen anh cự tuyệt, mới vừa nói ra một chữ liền ngừng, đem từ “cần” gắng gượng nuốt xuống, sửa lời nói, “Sẽ không phiền toái cô chứ?”
Bới vì quá ngắn ngủi nên Trì Sương cũng không chú ý lời nói của anh, “Dài dòng cái gì, tới đây.”
Cô đưa tay đỡ hắn, cách rất gần, tự nhiên cũng ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh.
Làm cái gì nha? Cô cố gắng kìm nén nụ cười, kia bệnh nhân ở bệnh viện còn xịt nước hoa sao? Cô ngước mắt nhìn lướt qua cằm anh, quả nhiên vẫn sạch sẽ như thường lệ, không thấy một chút chật vật nào.
Dĩ nhiên Mạnh Hoài Khiêm không dám đem nửa sức lực đặt lên người cô, theo bản năng anh kéo căng bắp thịt, vết thương bị kéo ra, mơ hồ đau, anh cũng rất thích cảm giác như vậy____ đau đớn, giúp anh cảm nhận được đây không phải là một giấc mộng.
Đoạn đường này cũng không dài.
Nhưng Mạnh Hoài Khiêm lại tận lực bước chậm, Trì Sương tự nhiên cũng phối hợp với anh.
Bữa trưa ăn ở phòng bệnh của Mạnh Hoài Khiêm, từ bữa ăn dinh dưỡng dành cho bệnh nhân ra, còn có rất nhiều món cô thích ăn.

Buổi chiều hôm nay tuy rất bình thường, nhưng đối với Mạnh Hoài Khiêm mà nói nó rất trân quý, cho dù cô chỉ ngồi trên ghế salon chơi điện thoại thôi, anh cũng rất hài lòng.
Tất cả tác phẩm của cô anh cũng xem lại.
Anh từ chối bình luận về chất lượng của tác phẩm, nhưng anh vô cùng ấn tượng với một số tình tiết, dường như trong tình yêu, nam chính thường dùng khổ nhục kế vụng về lại buồn cười để lấy được sự chú ý của đối phương.
Bây giờ ngược lại có chút hiểu.
“Cơm tối muốn ăn cái gì?” anh hỏi, “Tôi để cho phòng ăn đưa thức ăn cô thích ăn đến, thấy thế nào?”
Trì Sương ngẩng đầu lên nhìn anh, thuận miệng nói, “Cơm tối? Chút tôi đi rồi, không cần an bài cho tôi.”
Thần sắc của Mạnh Hoài Khiêm hơi cứng nhắc, sao nhanh như vậy đã đi rồi?
Muốn nghĩ ra cách giữ cô ở lại, nhưng lại không biết nên dùng lý do gì?
“Ai lại không có chính sự chứ?” Trì Sương giơ tay chỉ lên đồng hồ trên vách tường, “Tôi ở nơi này được ba giờ rồi, ba giờ nha, tất cả đều là mùi có nước khử trùng, tôi có thể ngây ngô lâu như vậy đã là điều hiếm có rồi.”
Người này hắn lên thụ sủng nhược kinh đi.
Cô đều bị hành động của mình cảm động rồi.
Mạnh Hoài Khiêm nghe thấy vậy, mấy giây sau chân mày liền giãn ra, ôn nhu nói, “Được rồi, để tôi cho người chở cô về.”
Vừa nói, anh từ trên giường bệnh xuống, bộ dáng muốn đưa cô tới bãi đậu xe.
“Được rồi!” cô ngăn ở cửa, không chịu để cho anh đi theo, “Làm sao vậy, diễn xong vai người câm, lúc này lại muốn diễn thấp bát tương tống?”
“Đàng hoàng chờ đợi ở đây đi, không cần anh đưa tiễn đâu, đoạn đường đến bãi đậu xe này để anh đi cũng mất nửa giờ rồi!” cô tụ nhiên nhìn thấu trò lừa bịp của anh, cô vừa đỡ, anh chậm rãi như ốc sên ấy, phỏng đoán không biết đến năm tháng nào mới có thể lên xe được.
Vì thế Mạnh Hoài Khiêm cũng không thể làm gì khác hơn ngoài đưa mắt nhìn cô rời đi.
Chờ đến lúc trên hành lang không còn vang lên tiếng giày cao gót kêu cộp cộp cộp nữa, anh mới khôi phục tinh thần, ngồi xuống vị trí mà cô vừa ngồi, điện thoại di động của anh không đúng lúc vang lên, thu liễm tia lưu luyến giữa hai lông mày, bình phục hơi thở lại, sau đó lại khôi phục về bộ dáng không gợn sóng không sợ hãi nghe điện thoại.
Đầu kia cuống cuồng báo cáo tình huống.
Chẳng qua là tâm trạng khẩn trương ấy cũng không ảnh hưởng chút nào đến Mạnh Hoài Khiêm, anh thờ ơ nghe xong, giọng điệu bình tĩnh nói, “sếp Chương, tôi nghĩ ông có hiểm lầm rồi.”
“Tôi vốn là thay mặt sếp Lương xử lý vài chuyện vặt vãnh cho cậu ấy, bây giờ cậu ấy dã trở lại, muốn lấy lại công việc về tay cũng là hợp tình hợp lý.”
Anh cúi đầu, có chút ngạc nhiên.
Hóa ra dưới gối ôm lại có cất giấu đồ, là hoa tai của cô, hôm nay cô đem tóc xõa ra, chắc đã không cẩn thận rơi xuống ___
Chờ một chút.
Anh đem bông tai trân châu nhỏ xinh nằm trong bàn tay, như là nghĩ đến điều gì, thất thanh cười một cái, không nén được vẻ mặt vui thích.
“Sếp Mạnh?” đầu bên kia thăm dò một tiếng.
Mạnh Hoài Khiêm đã sớm biết, anh không thể kiềm chế Lương Tiềm trong thời gian dài được.
Nếu như Lương Tiềm là người ngu ngốc, bọn họ cũng đã không làm bạn bè được nhiều năm như thế.
Chẳng qua là, anh còn do dự, bây giờ anh có nên buông sợi dây thừng ra không.
Không thể buông được,không thể buông tay.
Nắm dây thừng trên tay quá lâu, lòng bàn tay sẽ lưu lại dấu vết, cũng sẽ tạo thành vết chai.
Bỗng nhiên anh thu tay lại, mấy giây sau liền tao nhã trả lời,”Nếu hiện tại thân thể của sếp Lương đã khôi phục hoàn toàn, vậy thì kệ cậu ta đi.”
Thời điểm Lương Tiềm uống rượu giải sầu, nhận được điện thoại, đối phương kinh ngạc vui mừng hướng hắn báo cáo tin tức tốt.

Khoảng thời gian khổ sở cố gắng cuối cùng cũng có kết quả, Lương thị lần nữa trở về trong tay hắn.

Vốn là hắn nên thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không thể cao hứng nổi.
Ngược lại anh ta tình nguyện Mạnh Hoài Khiêm tiếp tục uy hiếp hắn.
Ít nhất điều này có thể nói rõ, anh ta ở trong lòng Sương Sương vẫn còn chỗ đứng, đối với Mạnh Hoài Khiêm mà nói, điều này mới là uy hiếp.
Hai người từng là bạn tốt nhiều năm, làm sao anh ta không biết vì sao Mạnh Hoài Khiêm lại sảng khoái buông tay không đối chọi gay gắt với hắn nữa.
Đại khái là muốn làm một người tốt đi, giống như anh ta lúc ban đầu cũng vậy, không muốn để cô ấy nhìn thấy bất kỳ sự u ám, khó ưa, cay nghiệt, máu lạnh này, cũng hận không thể rửa trôi sạch sẽ những vết nhơ trên người.
Chẳng qua hắn muốn nhìn một chút, lớp da người tốt này Mạnh Hoài Khiêm có thể diễn trong bao lâu.
-
Từ nhà hàng đi ra Trì Sương liền chạy thẳng về Ngọc Tinh Thành, cả ngày hôm nay quá mệt mỏi, ngồi máy bay về Bắc Kinh, ở bệnh viện phụng bồi Mạnh Hoài Khiêm ba giờ đồng hồ, buổi chiều lại về nhà hàng làm việc, thuận tiện lấy được tin tức mà cô muốn, bây giờ nằm trên ghế salon lười động đậy.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại di động của cô vang lên, là Mạnh Hoài Khiêm điện tới.
Cô trực tiếp mở loa ngoài, giọng trầm ngâm của Mạnh Hoài Khiêm truyền tới, vô cùng rõ ràng, giống như anh đang ở trong nhà này vậy, ở bên tai của cô nói nhỏ.
“Vừa rồi ở trên ghế salon nhặt được một bông tai trân châu, “Anh nói, “Là của cô.”
Mắt Trì Sương cong cong, lười biếng trả lời, “Cũng không nhất định là của tôi nha, lỡ đâu là của người khác rơi xuống thì sao?”
“Không thể nào.”
Mạnh Hoài Khiêm giọng điệu chắc chắn, phân tích tỉ mỉ với cô, “ Bạn bè biết tôi nằm viện rất ít, trước mắt người tới thăm tôi đều là đàn ông, người khác phái vào phòng bệnh tôi cũng chỉ có bác sĩ cùng y tá, mấy cô ấy lúc làm việc đều không có đeo trang sức.”
Trì Sương cố ý bới móc, “Tôi không có nói là bác sĩ với y tá, lỡ đâu là Dung Khôn và Trình Việt thì sao?”
Mạnh Hoài Khiêm khẽ cười một tiếng, “Trì Sương”
Anh gọi tên cô, dường như không biết phải làm sao, “Dung Khôn cùng Trình Việt cũng không có thói quen đeo đồ trang sức.”
“Vậy có thể là của tôi rồi,” khóe miệng cô nhếch lên, “Nếu không như vậy đi, anh để cho trợ lý Hà đưa đến cho tôi?”
Đầu kia Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm một hồi, cũng đáp ứng đề nghị này, “Được.”
“…”
Mục đích cô làm rơi hoa tai chỉ vì muốn chọc anh một chút, thuận tiện cũng có lý do đi thăm anh ___ dĩ nhiên cô muốn đi thì đi, không muốn đi cũng được, nhưng mà cô không muốn người đàn ông này quá đắc ý kiêu ngạo.

Đàn ông một khi quá tự tin, giá trị mị lực sẽ tụt xuống đáy cực.
Kết quả bây giờ tốt lắm, anh lại không đi theo lẽ thường.
Trong đầu Trì Sương nghĩ, có lẽ ở trong bệnh viện truyền quá nhiều nước biển đi, suy cho cùng anh là bệnh nhân, tạm thời tha thứ cho sự chậm lụt này của anh đi.
Ai biết, cô còn chưa kịp châm chọc anh “rất biết nghe lời”, thì chuông cửa bất ngờ kêu lên, cô hơi kinh ngạc, trong đầu mơ hồ suy đoán, còn chưa kịp thành hình, cô đã bước tới sảnh ra vào, thấy được trong màn hình là người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, cô trợn tròn mắt, vô cùng khó tin, sau đó bừng tỉnh hiểu ra.
Cho nên, đây chính là… giao hàng hỏa tốc?
Quả thật nhanh như chớp vậy, từ lúc anh đáp ứng đến lúc xuất hiện trước cửa nhà cô, còn chưa đầy một phút.
Cưỡi cân đẩu vân cũng không nhanh như vậy, lại kéo thân thể yếu ớt đến đưa hoa tai cho cô làm gì chứ.
Bất quá, bây giờ nhìn anh giống như có thể một mình đấu với ba tráng sĩ vậy, trong đầu cô thoáng qua từ “yếu ớt” cô liền nhanh chóng gạt bỏ nó.
---
Hết chương 61: !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui