Cả ngày nay Hứa Thư Ninh mất hết hồn vía, quản lý Vu có hỏi cô ta rốt cuộc ở phòng bao đã xảy ra chuyện gì, cô ta cũng kinh hoảng lấp liếm cho qua, cô ta không muốn để cho bất kỳ ai biết.
Cô ta tìm được hắn nhưng lại không có vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại, bóng mờ kia trong lòng ngày càng nặng, ép lòng cô ta nặng trĩu.
Cô ta ở trên giường trằn trọc trở mình, cầm điện thoại ra tra cứu thông tin về tập đoàn Lương thị, quả nhiên tìm kiếm khắp trang web cũng tìm thấy một gương mặt quen thuộc.
Cô ta vì bối cảnh của hắn mà khiếp sợ, đồng thời lúc tìm kiếm thông tin của hắn, cũng nhảy ra tin tức hai năm trước, bấm vào xem, nguyên lai là hắn cùng cô Trì hẹn hò bị chụp lại.
Bọn họ là người yêu, hóa ra hắn có bạn gái.
Giờ khắc này, trên mặt cô ta nóng lên, cô ta vì bản thân mình trong một năm này mà sợ hãi và xấu hổ.
Qủa thực đứng ngồi không yên, cô ta dứt khoát đứng lên, như con ruồi không đầu đi ra khỏi phòng, ngồi trên ghế salon ngẩn người, vừa hay đụng phải bạn cùng phòng đi uống nước.
“Thư Ninh, làm sao vậy? Tại sao còn không đi nghỉ ngơi đi?”
Hứa Thư Ninh gượng cười nói, “Buổi chiều quản lý mời uống cà phê, tôi có chút không ngủ được.”
“Khó trách.” Bạn cùng phòng tới ngồi, bưng cốc cười nói, “Nhưng mà bây giờ cũng còn sớm, lịch trình của cậu là làm ca sáng, lúc này vẫn còn sớm, trừ khi trăng ngủ thì mình mới đi ngủ.”
“Nhìn mặt mày cậu ủ dột, đang suy nghĩ gì đấy?”
“Tôi có chút nhớ nhà.”
Hứa Thư Ninh nghẹn ngào nói, “Cảm giác Bắc Kinh quá lớn, không có quen thuộc.”
“Không phải cậu đến tìm người sao? Tìm được rồi à?”
Hứa Thư Ninh cười khổ lắc đầu một cái, chỉ có thể nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Cô ta tìm được rồi, nhưng thà không tìm được còn hơn.
Thật ra cô ta cũng không ngu ngốc.
Bất kể là anh trai có tham gia vào tai nạ của Lương Tiềm hay không, hành vi cố ý giấu giếm thân phận giấu anh ta ở trong nhà cũng đã phạm phải sai lầm lớn, thậm chí là phạm pháp.
Cô biết anh mình không phải người tốt, nhưng bất luận như thế nào, đó cũng là người thân duy nhất trên thế giới này của cô ta, thậm chí năm đó kinh tế nhà khó khăn đều là do anh trai kiếm tiền nuôi cô ăn học, nếu không cô ta cũng không có cơ hội học lên trung học đệ nhị, lên đại học.
Cho dù bây giờ anh trai biến thành dáng vẻ cô ta không nhận ra, nhưng cô ta cũng không thể quên ban đầu anh trai đối xử tốt với mình.
Thời điểm đang lo sợ bất an, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cử, bạn cùng phòng đứng dậy, đi tới mở cửa, thấy là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi quần tây, ngẩn người hỏi, “Xin hỏi anh tìm ai?”
“Chào cô” trợ lý Trương khẽ mỉm cười, “Xin hỏi, cô Hứa Thư Ninh ở nơi này sao?”
Ban cùng phòng quay đầu, “Thư Ninh, tìm cậu này!”
Hứa Thư Ninh không biết ra sao, đứng dậy, như chim sợ cành cong chậm rãi đi tới cửa, thấy là khuôn mặt xa lạ, cô ta ngẩn người, “ …Là tôi, anh là?”
“Xin chào, tôi là trợ lý của sếp Lương, tôi họ Trương.” Trợ lý trương khách khí nói, “Cô Hứa, sếp Lương đang đợi cô ở phía dưới nhà, cô yên tâm, sẽ không đi nơi nào khác, chẳng qua chỉ là trò chuyện đơn giản thôi.”
Hứa Thư Ninh cắn môi dưới, hơi do dự một chút rồi quay đầu nói với bạn cùng phòng đang tò mò, “Tây Tây, mình đi xuống trước”
“Được, chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi cho mình.”
Cầu thang hẹp và rung lắc, đèn cảm ứng cũng không nhạy bén, mấy lần Hứa Thư Ninh muốn hỏi anh Trương, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Rất nhanh rời khỏi hành lang, quả nhiên cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu, một chiếc xe màu đen nhỏ như con báo săn mồi đang lặng lẽ im lặng nấp trong bóng tối.
Trợ lý Trương đi phía trước, cung kính gõ cửa kính xe một cái, rất nhanh cửa sổ xe ở phía sau chậm rãi hạ xuống.
Lương Tiềm ngồi ở phía sau, anh ta mới cùng Mạnh Hoài Khiêm động thủ nên bên khóe miệng vẫn còn vết thương, anh ta cũng không nhìn Hứa Thư Ninh một cái, chẳng qua là ánh mắt bình tĩnh nhìn đồ trang trí trên xe.
Đây là đồ Sương Sương từng thuận tay mua, là một con gấu trúc dáng vẻ ngây thơ, hôm nay bên người hắn cũng không có nhiều đồ vật liên quan đến cô ấy, mỗi một món đều trân quý.
“Cô tới Bắc Kinh làm gì?” giọng hắn hờ hững nói.
Hứa Thư Ninh nghe giọng nói nhấp nhô lên xuống, đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân mình như một chuyện cười vậy.
Cô ta tới Bắc Kinh làm cái gì vậy? đúng vậy, vì công việc, một người từ ngàn dặm xa xôi đến một thành phố xa lạ, cô ta cũng muốn hỏi bản thân mình một chút, Hứa Thư Ninh, cô điên rồi sao, kết quả cô đang làm cái quái gì vậy?
“Nói đi.” Lương Tiềm lãnh đạm hỏi, “Tại sao cô lại ở Trì Trung Tiểu Uyển?”
Hứa Thư Ninh kinh ngạc nhìn Lương Tiềm.
Cô không quá rõ ý của anh ta, nhưng nghe được sự phòng bị cùng chán ghét của hắn.
Cô ta vừa mở miệng, giọng nói không lưu loát, nhưng vẫn khàn khàn nói, “Em….
Không biết cô Trì là bạn gái của anh, cũng không biết đó là nhà hàng của bạn gái anh, thật sự em không biết.”
Nếu như cô ta biết hắn là ai, cô ta cũng sẽ không đến đây.
Bây giờ suy nghĩ lại, lúc ban đầu anh ta đã cố ý muốn rời bỏ cô ta rồi, thời điểm cô ta đi tìm anh trai, hắn một chữ cũng không lưu lại.
Hắn đang phòng bị cái gì?
Chỉ cần hắn nói hắn nhớ lại rồi, sao cô ta lại ngăn cản hắn làm gì chứ?
Rõ ràng cô ta từng nói với hắn, cô ta sẽ đưa hắn về nhà.
Lương Tiềm nhắm mắt, tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt.
Hắn không muốn thừa nhận hắn đang sợ hãi, hắn gặp những chuyện này, quỷ dị đến mức làm hắn thúc thủ vô sách.
Bởi vì hắn nghe ra được, cũng nhìn ra được, Hứa Thư Ninh đang nói thật.
“Cô muốn nói hết thảy những điều này là tình cờ, đều là trùng hợp?”
Mũi Hứa Thư Ninh đau xót, cô ta rất muốn lớn tiếng phản biện cho mình, rất muốn nói với hắn, nếu như không phải ban đầu anh không từ mà biệt, tôi căn bản cũng sẽ không đến Bắc Kinh, càng không xuất hiện ở nhà hàng của cô Trì.
Nhưng mà cái gì cô ta cũng không nói, chỉ biết cúi thấp đầu xuống.
Lương Tiềm cười, “Bây giờ cô đã biết tôi và anh trai cô không phải là bạn bè rồi đúng không?”
Giọng hắn mang vẻ chán ghét, dường như ngay cả nhắc tới loại hàng này cũng ngại miệng dơ bẩn.
“Cô hẳn cũng biết ý định của anh trai mình đúng chứ?”
Nếu như đây là một cái bẫy, nhưng vậy mục đích cuối cùng của nói là gì?
Thật là buồn cười mà.
Hứa Thư Ninh mờ mịt ngẩng đầu, trầm mặc chốc lát, dường như là mở miệng khẩn cầu, “Anh, có thể buông tha cho anh trai em được không.”
Buông tha?
Hay cho một câu “Buông tha”, hắn buông tha cho Hứa Lực Minh vậy ai sẽ bỏ qua cho hắn?
“Tốt” Lương Tiềm mỉm cười, “Nhớ lại trong quá khứ cô chiếu cô tôi một năm kia, tôi cho cô một con đường sáng, “ hắn giơ tay lên, thờ ơ liếc nhìn thời gian, “Bây giờ là chính giờ bốn mươi, cô có thể đi đồn công an báo án,nếu sốt ruột thì bây giờ có thể đi luôn, chỉ cần cô báo án thì hai mươi bốn giờ đều có người trực.”
“Có lẽ anh trai cô ở trong tù mới là nơi an toàn nhất.”
Hứa Thư Ninh còn tưởng mình nghe lầm.
Cô ta mờ mịt nhìn hắn, cô ta ở ngoài xe, hắn ở trong xe, phảng phất như hai người ở hai thế giới khác nhau.
Chẳng lẽ một năm kia chỉ là giấc mộng của cô ta?
Tại sao rõ ràng gương mặt giống nhau như đúc, nhưng cô ta lại cảm thấy người này vô cùng xa lạ, đáng sợ.
“Nhưng là… là anh trai em đã cứu anh mà.” Cô ta lẩm bẩm nói, “Chẳng lẽ anh lại không thể cho anh ấy một con đường sống được sao? Anh ấy… anh ấy cũng không làm tổn thương đến anh.”
Không có tổn hại đến hắn.
Lương Tiềm suýt nữa bị những lời này chọc cười, mặt hắn không đổi sắc nhìn Hứa Thư Ninh , cuối cùng cũng lười xem cô ta nói gì ---- kỳ thật trước khi có chuyện xảy ra, anh ta căn bản không muốn nghe một người không quan trọng xa lạ nói nhảm một câu.
Cuối cùng, hắn liếc cô ta một cái, lấy kính xuống nhẹ nhàng lau chùi, “Đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa, cho dù là nửa bước.
Dẫu sao, ngồi tù cũng có ngày được thả ra mà phải không?”
Trong lúc nhất thời, Hứa Thư Ninh chỉ cảm thấy như gặp ác quỷ vậy, sợ hãi lui về phía sau mấy bước, lại không chú ý tới nấc thang, nhất thời đứng không vững té ngã trên đất.
Vẻ mặt Lương Tiềm chán nản kéo cửa sổ lên, nói với tài xe lái xe, “Đi thôi.”
Hứa Thư Ninh muốn đuổi theo, nhưng đầu gối truyền tới cảm giác đau nhức khiến cho đầu óc cô ta thanh tỉnh, cô ta dừng bước.
Cô ta cần gì phải cầu khẩn kẻ căm ghét mình cùng anh trai mình chứ.
…
Lương Tiềm trở về chỗ ở của mình.
Trong phòng khách rộng rãi chỉ có mỗi mình hắn,hắn ngồi trên ghế salon.
Nếu như hết thảy mọi chuyện đều có người đứng sau lưng điều khiển thì chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, bở vì trên thế giới này không có âm mưu nào có thể che dấu được.
Người này làm hắn suýt nữa bỏ mạng, làm hắn mất người yêu, cũng làm hắn mất đi người bạn thân.
Hắn nhất định, nhất định sẽ bắt người kia lại.
--
Sáng sớm.
Hứa Thư Ninh ngồi ở luống hoa gần ở đồn công an, tay cô ta run rảy, các ý niệm trong đầu đều lôi xé cô ta.
Cho tới bây giờ cô ta đều không nghĩ có một ngày cô ta sẽ tự tay tiễn anh trai mình, người thân duy nhất trên đời này vào ngục.
Cái này có phải báo ứng của mình không? --- chẳng lẽ cô ta chưa từng hoài nghi anh trai mình sao? Dĩ nhiên đã từng hoài nghi, ngay cả những người trong thôn cũng từng không chỉ một lần hỏi qua, hắn cùng anh trai cô không giống như là người một đường.
Tại sao cô ta lại không lựa chọn báo cảnh sát chứ? Nói nhiều đi chẳng nữa chẳng qua cũng chỉ là hai chữ, tư tâm.
Anh trai động tham niệm.
Cô ta chính là động tham luyến.
Cô ta thất thàn nhìn người qua lại trên đường phố, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi như chưa từng thấy, thật giống như trở đêm khuya một năm kia.
Một hồi lâu sau, cô ta từ trong túi lôi ra điện thoại, mở ra album ảnh.
Thật ra bọn họ chưa từng chụp chúng, album đều là trong lúc không kiềm chế được cô ta đã chụp lén hắn.
Cô ta xóa từng tấm từng tấm một.
Cho đến tấm ảnh cuối cùng, quyết tâm nhẫn tâm xóa sạch, cô ta rơi lệ, cắn chặt môi mới không khóc sùi sụt.
Thật ra cho tới nay, cô ta chưa từng chân chính biết hắn, ngay cả cái tên thường gọi cũng là giả, vậy người cô ta thích từ đầu đến cuối có phải hay không đều do cô ta tự ảo tưởng ra?
Trời đã sáng.
Bất kể là mộng đẹp hay ác mông cũng nên tỉnh thôi.
Mặt trời choi chang ngay đầu.
Hứa Thư Ninh cũng lấy hết dũng khí tiến vào đồn cảnh sát.
Chuyện này bởi vì cô ta nên bây giờ cũng là cô ta kết thúc đi, cô ta biết đây cũng là sự trả thù của hắn ---- nói vòng vo một chút, cô có bước vào đồn cảnh sát hay không chỉ là trễ lại một năm mà thôi, cô ta cũng không biết mình sẽ phải trả giá như thế nào, nhưng bất luận ra sao, lần này cô cũng phải làm ra quyết định chính xác.-
-
Mấy ngày sau.
Trì Sương đăng xem hệ thống chấm công chuyên cần, tin tức về Hứa Thư Ninh ở nơi đó đã hiển thị từ chức, bản thân cô ta vẫn còn đang ở trong quá trình thử việc vì thế mà quá trình nghỉ việc cũng không cần quá phức tạp.
quản lý Vu cũng chỉ có thể cảm khái luôn cảm thấy ba vị sếp kia đã hù dọa cô ta….
Thật ra thì đây chưa chắc là đang thay đổi tình tiết kịch bản, ở trong nguyên tác, Hứa Lực Minh coi như là anh trai Hứa Thư Ninh lại càng giống như là một người công cụ hơn, hoàn thành nhiệm vụ để cho Hứa Thư Ninh và Lương Tiềm sớm ngày ở chung dưới mái hiên, vì để nam nữ chính có thể thuận lợi viên mãn bên nhau, hắn cũng phải nhổ hết gai trên cây xuống.
Trong cốt chuyện Hứa Lực Minh không một tiếng động bất ngờ bỏ mạng, mà những điều đó làm cho nam chính như nghẹn một cục vì những tính toán của hắn đều tiêu tán, dẫu sau hắn đã bỏ mạng, làm người làm sao lại đi so đo với một người chết chứ?
Nhưng bọn họ đều là những người sống sờ sờ, không phải bù nhìn.
Cho dù Hứa Lực Minh là người như vậy, nhưng hắn sinh ra rồi chết đi cũng không nên do kịch bản điều khiển.
Trì Sương từ hệ thống thoát ra.
Chờ qua một đoạn thời gian nữa, hệ thống lần nữa làm mới, tin tức về công việc của nhân viên nghỉ việc sẽ bị xóa bỏ.
Giống như Hứa Thư Ninh chưa từng bao giờ tới đây.
“Hôm nay sếp Mạnh nhất định sẽ đến đi?”
Chị họ ôm một đống tài liệu từ bên ngoài đi vào, cắt đứt suy tư của Trì Sương, “Sếp Mạnh mấy ngày nay đều rất chuyên cần nha, buổi trưa tới, buổi tối cũng tới.”
Nói tới chuyện này, Trì Sương cũng cảm thấy buồn cười.
Không biết Mạnh Hoài Khiêm đang suy nghĩ gì, bây giờ hắn giống như vệ sĩ của cô ấy, mỗi ngày đều tới đứng gác.
Quả nhiên, lúc mười hai rưỡi Mạnh Hoài Khiêm đi tới Trì Trung Tiểu Uyển.
Nhân viên trong nhà hàng làm việc đối với chuyện này đã sớm không còn lạ nữa.
hắn đi lên lầu hai, theo thói quen đi tới cửa phòng làm việc của Trì Sương, mặc dù cửa phòng khép hờ, anh vẫn cẩn thân giơ tay gõ cửa một cái, cho đến khi cô nói “đi vào” anh mới đẩy cửa ra.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhân cơ hội cho mắt nghỉ ngơi một chút, một tay chống cằm, trêu nói ,”Nơi này của tôi sắp thành chi nhánh của Áo Lãng rồi, không đúng, phải là phòng ăn của Áo Lãng chứ?”
Tất cả mọi người đều cho là cô ấy không biết nói chuyện.
Cô tự nhiên cũng hiểu Mạnh Hoài Khiêm dụng tâm lương khổ.
…Không đúng, tại sao cô lại nếm được vị ngọt chứ?