Trì Sương ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào.
Cùng may Mạnh Hoài Khiêm biết những ngày này cô ấy rất mệt mỏi, rất quan tâm không cho nhân viên trên thuyền tới gọi cô dậy.
Sau khi cô tỉnh ngủ, Giang Thi Vũ cùng Tiếu Manh nghe tiếng tới, ở trong phòng của cô líu ríu nói chuyện phiếm.
“Không biết là ai nói muốn xem mặt trời mọc nha.” Giang Thi Vũ quơ quơ điện thoại di động, “Gửi tin nhắn cho cậu hơn năm mươi tin cũng không đánh thức được cậu, nếu không phải do lúc cậu thức dậy rất đáng sợ thì mình đã sớm vọt vào phòng đánh thức cậu rồi.”
Trì Sương miễn cưỡng ngáp một cái, “Thật may trước khi ngủ mình đã để chế độ im lặng.”
Tiếu Manh nói, “Thật là đáng tiếc, mình cùng Thi Vũ thức dậy muộn một chút, nhưng mà vẫn thật rung động, ít nhất bọn mình còn thấy được nửa chặng sau mặt trời mọc, trải nghiệm rất tuyệt, gió biển thổi nhìn mặt trời mọc, tuyệt đẹp! Vô cùng lãng mạn!”
“Không có gì đáng tiếc.” Trì Sương đeo băng đô lên đi tới phòng rửa tay, “Mặt trời mọc cũng không quan trọng bằng giấc ngủ của mình, hơn nữa nhìn trăng sáng là đủ rồi.”
“Du thuyền này thật sự rất lớn.’
Giang Thi Vũ cầm điện thoại chụp ảnh, nhớ tới điều gì đó, cười gian nói, “Đúng rồi, bây giờ cậu và sếp Mạnh có quan hệ gì thế?”
“Bớt nói nhảm đi.” Tiếu Manh ngoắc ngoắc ngón tay, nháy mắt mấy cái, “Nếu có quan hệ thật thì thế nào, đó là chuyện của hai người bọn họ, cần một đống kỳ đà cản mũi đến đây làm gì?”
Trì Sương nhô đầu ra, cố làm ra bàn tay hung ác hướng tới phía mấy cô cào cào, “Hai vị, mời chú ý tác phẩm chuyên nghiệp của mình, đừng để ý đến cuộc sống riêng của mình.”
“Nhưng mà chúng mình thật tò mò mà.”
Tiếu Manh ôm gối ôm nhích tới gần cô, dựa vào cửa phòng rửa tay, “Nói một chút đi mà, đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”
Trì Sương nhắm mắt đánh răng, chờ cô rửa mặt, hai người bạn tốt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô nhận thua, gò má trắng noãn đầy sữa rửa mặt , vừa xoa vừa nói, “Mấy cậu đều biết mà, mình rất để ý lễ nghi mà.”
“Những người khác không liên quan đến mình, mình cũng không hiểu tâm tư của bất kỳ ai mà chỉ giấu trong lòng không nói ra.”
Trì Sương xoa mặt một cách thờ ơ.
Cô chính là người như vậy, thích cô thì phải nói rõ cho cô biết.
Ngay cả tỏ tình mà người đàn ông kia cũng muốn lược bớt, vậy sau này còn không biết lười biếng như thế nào đâu!
“Thú vị thú vị” Tiếu Manh hỏi, “Cậu chưa từng cho anh ta một chút ám chỉ nào sao?”
“Làm ơn nha, ai muốn cùng nói yêu đương với một cây du chứ?”
Trì Sương mở vòi nước, bưng nước trong tay đem bọt rửa sạch đi, mấy sợi tóc đen đều dính vào gương mặt.
“Có thể anh ấy cũng đang chờ đợi một thời điểm thích hợp nha.”
Giang Thi Vũ nói, “Mình luôn cảm thấy sếp Mạnh là người như vậy, chính là muốn một phát trúng đích.”
“Đủ rồi.” Trì Sương rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh đi ra, thuận tay cầm điện thoại lên, “Các cậu cưỡng ép mình thảo luận vấn đề này đã quá năm phút rồi, không cần nói nữa, vô cùng nhàm chán.”
Vừa nói những lời này xong, cô mở wechat ra, phát hiện Mạnh Hoài Khiêm gửi cho cô một tin nhắn.
Cô kéo ghế ngồi xuống, một bên cầm máy phun sương lên phun vào mặt, một bên mở ra xem video anh gửi.
Liên tiếp ba cái.
Vidoe dài nhất là bốn phút, ngắn nhất cũng gần bốn mươi giây, đem quá trình mặt trời mọc quay hết lại.
Cô vừa nhìn vừa không ngừng cười được.
Dĩ nhiên chính là cô đều nhận ra được.
Mắc dù chuyến đi trên biển này rất vui vẻ, có thể Trì Sương coi như là bà chủ nhà hàng đi chăng nữa, cũng không có đạo lý đem chuyện nào cũng ném xuống, sung sướng tự đắc nghỉ phép.
Trên du thuyền cái gì cũng có, nhưng một mực ở trên biển trôi lênh đênh, cảnh sắc dù có đẹp đến mấy cũng chán, vào buổi trưa, du thuyền theo tuyến đường cũ trở về lại bến tàu.
Chỉ là một buổi tối thôi, chẳng qua là một vằng trăng sáng trên biển, đối với Trì Sương luôn bận rộn mà nói thế là đủ rồi, đây là quà trung thu tốt nhất mà cô nhận được.
-
Sau kì nghĩ lễ kép, Mạnh Hoài Khiêm khôi phục tiết tấu công việc, trưa hôm nay, trợ lý đem thư mời đến dự buổi đấu giá đặt trên bàn của anh.
Điểm nổi bật của buổi đấu giá này là viên kim cương màu hồng.
Lần trước nó ra mắt ở Hồng Kông, Mạnh Hoài Khiêm đã chú ý tới nó, hỏi mới biết được sẽ mang ra đấu giá vào lúc này, rất nhiều người đã lăm le, dẫu sao viên kim cương màu hồng tinh khiết và không tì vết như vậy rất hiếm.
Ngày trước rất ít khi anh chú ý đến món chau báu này, cho dù mấy lần đến buổi đấu giá như này, tất cả đều là đi cùng mẹ, kinh nghiệm rất ít.
Lúc anh nhìn thấy viên kim cương màu hồng này, người đầu tiên anh nghĩ đến là cô.
Như hoa hồng sáng ngời vậy.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không có tự tin như người khác nghĩ, anh nói với Dung Khôn những lời đó đều là thật, chính là người ở trong cuộc mơ hồ người xem sáng suốt, anh đang đứng ở trong cuộc, thì thế nào có thể tỉnh táo phân tích hành động lời nói của Trì Sương chứ.
Anh đi làm cũng đồng nghĩa với kỳ nghỉ của Trì Sương đã tới rồi, thống khoái ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lúc này mới nạp đầy máu sống lại.
“Ăn cơm chưa?”
Trong điện thoại, Trì Sương đối với việc Mạnh Hoài Khiêm “Thỉnh an” đã miễn dịch, tốc độ rất nhanh trả lời, “Ăn rồi, dì giúp việc làm gà mỡ hành, xà lách sen tỏi( mình bịa ra đó) cùng có canh xương heo.”
Bên kia truyền tới tiếng cười trong trẻo, như thường lệ báo cáo tình hình, “Tôi cùng mấy người bạn lúc du học quen biết ăn cơm.”
Dừng lại một chút, lại bổ sung câu rất du thừa, “Có một người bạn khác phái, mang theo chồng và con gái của cô ấy.”
Trì Sương đối với cuộc sống giống như ông cụ già sống qua ngày không minh mẫn này thờ ơ.
Bây giờ có thể cùng Mạnh Hoài Khiêm ngay cả “buổi tối ăn cáu gì” cũng sẽ trò chuyện hai ba phút, cô chỉ nói đây là một điều bất ngờ, là bất ngờ mà ngay cả cô cũng chưa từng nghĩ đến.
“Trưa mai tôi trở về, đại khái là một giờ sẽ đến sân bay nếu như chuyến bay không bị delay.”
Mạnh Hoài Khiêm đã thành thói quen với giải thích chi tiết lịch trình của mình.
Nhưng mà người đàn ông giảo hoạt thỉnh thoảng cũng sẽ nói láo, ví dụ như lần này, anh nói với Trì Sương đi tới Thượng Hải công tác, dĩ nhiên anh cũng không nói sai, chẳng qua là thuận tiện đi công tác mà thôi, tới buổi đấu giá mới là mục đích chính của lần xuất hành này.
Trì Sương hừ hẹ một tiếng, chờ nghe tiếp.
Quả nhiên anh lại nói, “Buổi chiều có thể mời tôi ăn một bữa cơm được không?”
Lúc nghỉ lễ Trì Sương bề bộn nhiều việc, Mạnh Hoài Khiêm rất có ánh mắt tới làm trợ lý cho cô, đưa đi đón về không nói, trong công việc cũng giúp đỡ.
Trì Sương cảm thấy trợ lý này rất tốt, tự nhiên không thể bạc đãi anh được, liền sáng khoái đồng ý coi như là tiền lương đi làm thêm của anh.
Đầu óc Mạnh Hoài Khiêm xoay chuyển thật nhanh, lập tức cùng cô thương lượng, tiền lương anh muốn nhưng phải đặt ở chỗ của cô, sau này anh muốn ăn cái gì liền để cô mời khách, cho đến khi tiền lương hết mới thôi.
Trì Sương nhịn không được giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh trăm phương ngàn kế, đa mưu túc trí.
“Được nha, anh muốn ăn cái gì?”
Cô cũng chịu phục, trước kia tiền lương đi làm thêm cũng không đủ để cho anh ăn một bữa cơm, bây giờ anh rất sợ chớp mắt một cái liền phung phí hết tiền lương nên phá lệ tiết kiệm giản dị.
Bọn họ từng đến một quán mì cửa hiệu lâu đời trước khi anh đi Thượng Hải, mỗi người đều không quá bốn mươi tệ.
“Tôi nghiên cứu một chút.” Anh mang điệu cười trong giọng, “Yên tâm, ngày mai trước khi lên đường tôi sẽ quyết định tốt.”
…
Đối với Trì Sương mà nói, đây là một này bình thường, nếu như buổi tối cô không gặp ác mộng kia.
Trong mộng thậm chí đều rõ ràng, dường như đó không phải là mộng.
Toàn bộ cảnh trong giấc mông từ nhân vật chính dường như không phải là cô mà là Hứa Thư Ninh, giấc mộng này giống như phần kết của cuốn tiểu thuyết, lần này là dưới góc nhìn của nữ chính.
Đột nhiên bầu trời có mưa rơi, mang cảm giác lạnh lẽo.
Dưới mái hiên nhà sách cho người đi đường đến tránh mưa, có người mở tin tức thấy dự báo thời tiết nói trận mưa này không thể ngừng ngay được, dứt khoát đội mưa chạy ra ngoài, trong chốc lát, người tránh mưa ngày càng ít.
Hứa Thư Ninh lơ lãng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Người phụ nữ dáng vẻ yểu điệu, trên người mặc một chiếc váy dệt kim dài, nhẹ nhàng uyển chuyên, trên mái tóc đen dùng chiếc cài tóc trân châu, có vài sợi tán lạc ở đầu vai, tùy ý nhưng lại ôn uyển xinh đẹp, trong nhà sách thỉnh thoảng có người ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như đối với những ánh mắt kinh động này đã thành thói quen.
Hứa Thư Ninh không kiểm chế được mà khẩn trương.
Cô ta muốn nói, ăn trộm chính là như vậy, cái gọi là hạnh phúc giống như trộm được khối vàng vậy, lúc mới bắt đầu liền hưng phấn, tung tăng, càng về sau càng lo lắng bất an, mỗi ngày đều sợ hãi.
Sợ gặp phải người liên quan đến mình, thậm chí sẽ len lén suy đoán, những người đó vụng trộm dùng giọng điệu như thế nào để nhắc đến cô ta, những lời đó giống như mũi tên nhọn, đã đâm thì phải đâm đến khi máu tươi đầm đìa mới thôi.
Bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đối mặt.
Người phụ nữ kia dường như không nhớ cô ta là ai, dửng dưng dời tầm mắt, cô thuận tay cầm sách lên tính tiền, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Hứa Thư Ninh đứng ở chỗ cũ cười khổ, cô ta không biết bây giờ mình giống như thứ gì nữa… Đang lúc muốn né tránh, chỉ thấy người phụ nữa kia đẩy cửa kính ra, hại mưa rơi nhẹ trên má cô, cô co ro vì lạnh, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.
--- tôi nên làm cái gì đó.
--- mình muốn đưa cho cô ấy một cái dù.
Hứa Thư Ninh vội vã trở lại chỗ ngồi của mình, luốn cuống tay chân mở túi ra, tìm được cái dù gấp nhỏ, cô ta chần chừ hai giây, vẫn là đuổi theo, đẩy cửa kính ra, thấy được hai bóng lưng kia, cô ta dừng bước.
Trong màn mưa, dáng người cao ngất thon dài của người đàn ông cầm cán dù màu đen, anh ta cẩn thận che chở cho vợ yêu, cho dù chiếc ô cũng không nhỏ, nhưng anh ta vẫn theo thói quen đem cán dù nghiêng về phía cô ấy.
Anh ta ôm cô, cô ấy rúc vào trong ngực của hắn.
Tay trái người đàn ông đặt ở ngang hông cô ấy, ngón tay út mang chiếc nhẫn của nam giới.
Giống như vậy, trên tay trái của hắn còn có vết sẹo.
Hứa Thư Ninh kinh ngạc nhìn một màn này đến xuất thần.
--- nghe nói bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc.
--- nghe nói chồng cô ấy trải qua trăm ngàn cay đắng rốt cuộc cũng đợi được đến lúc cô gật đầu gả cho hắn.
…
Lúc xế chiều.
Mạnh Hoài Khiêm trực tiếp từ sân bay đến thẳng công ty, hoàn thành xong công việc trong tay mới lái xe đến Ngọc Tinh Thành đón Trì Sương.
Đại khái Trì Sương không có nghỉ ngơi tốt, sau khi lên xe mắt liền mang vẻ mệt mỏi.
Mạnh Hoài Khiêm chú ý tới vẻ mặt của cô, thấp giọng hỏi:”Có phải khó chịu ở chỗ nào không? Nếu không, hôm nay không ra ngoài nữa, tôi đưa cô về, để dì Lưu làm chút thức ăn cô thích ăn?”
“Không phaiir.” Trì Sương nhéo sống mũi một cái, lại xua tay nói, “Chính là ngủ không ngon, tôi đã đáp ứng mời anh ăn cơm rồi nha.”
Nghe giọng cô vẫn như cũ, Mạnh Hoài Khiêm mới lái xe đi, đi đến mục tiêu, “Tôi tìm hiểu rồi, bọn họ nói rằng súp canh chua ở quán này rất ngon, bây giờ cũng là cuối thu rồi, uống chút canh chua cũng không tệ, như thế nào?”
“Có thể nha.” Trì Sương lên tinh thần, nghiêng đầu cưới với anh một cái, “Sếp Mạnh, xin hỏi lần này mỗi người bao nhiêu tiền vậy?”
Mạnh Hoài Khiêm thành thực trả lời, “Là súp canh chua là món nổi bật nhất ở đấy, nhưng vẫn còn món khác, chúng ta đều thử một chút, đại khải khoảng chừng một trăm tệ một người đi.”
Trì Sương võ tay, khen ngợi, “Qủa nhiên từ Thượng Hải trở về có khác, người cũng mang phong cách phương Tây hơn! Bình thường toàn là ba mươi tệ, bây giờ tăng vọt một cái, không tệ không tệ.”
Mạnh Hoài Khiêm cười một tiếng vì cô, vẫn nghiêm trang phụ họa, “Thật ra tôi cảm thấy có chút đắt, bất quá thỉnh thoảng vẫn nên xa xỉ một lần.”
Cuối cùng chọc cho Trì Sương mặt mày hớn hở.
“Thời tiết ở Thượng Hải thế nào?” Cô hỏi.
“Hai ngày ấy trời đều đổ mưa.” Anh vừa lái xe vừa trả lời cô, “Nhưng mà lần này cũng có thu hoạch lớn.”
Ví dụ như đấu giá bên kia lấy được viên kim cương.
Trì Sương cho là anh nói về công việc, cũng không truy hỏi nữa.
Một đường thông suốt không chút trở ngại nào đến nơi, tiệm này làm ăn quả nhiên thịnh vượng, bọn họ tới vẫn tính là sớm vậy mà vẫn phải xếp hàng chờ đợi.
Vì thế, hai người đi nơi khác mua trà sữa, trong tiệm trà sữa, Mạnh Hoài Khiêm thuần thục mở điện thoại di động ra quét mã QR để gọi món ăn ---- anh cũng không thích phương thức như vậy, trước kia không có thói quen, may mà một năm này kinh nghiệm nhiều, bây giờ anh đã quen thuộc với các thao tác này.
Trì Sương lại gần, chọn đồ uống mình muốn uống, tầm mắt rũ thấp, rơi vào mu bàn tay của anh, trừ lần trước ghim kim truyền nước biển ra, mạch máu mơ hồ hiện lên, dấu vết gì cũng không có.
Mạnh Hoài Khiêm có một đôi tay đẹp mắt, móng tay được cắt sạch sẽ, đốt ngón tay xương cốt rõ ràng.
Màu da không tính là trắng nõn, nhưng tuyệt đối không thể gọi là “đen”
Một đôi tay như vậy, ngày thường làm nhiều nhất chính là xử lý các loại công việc.
Mạnh Hoài Khiêm cũng chú ý tới ánh mắt của cô, theo tầm mắt cúi đầu, “Đang nhìn cái gì?”
Anh còn tưởng rằng trên tay mình dính bẩn.
Không có gì cả.
Trì Sương thu hồi tầm mắt, môi khẽ cười, trêu ghẹo nói, “Chính là cảm thấy móng vuốt chó này của anh nhìn rất tốt, muốn nhìn một chút, làm sao, muốn thu phí à?”
---
Tác giả có lời muốn nói”
Đây là giấc mộng cuối cùng liên quan đến nguyên tác mà Sương Sương mơ thấy.
Thật ra thì bài viết này muốn viết về con đường tinh thần của Sương Sương.
Đối mặt với kịch bản này, ban đầu cô quay mũi né tránh, sau dó thay đổi cùng tan vỡ, như bây giờ chính là”buông xuống.”
Xấu, tốt, thống khổ, ngọt ngào, toàn bộ đều buông xuống, cũng chỉ xem là mây khói, không có gì đáng để nhắc đến.
Thời điểm chân chính cô buông xuống tất cả kịch bản, cô liền ra khỏi cái mê cung này.
Suy cho cùng, buông xuống so với né tránh còn thay đổi quan trọng hơn.