“Tôi không có ý này.”
Mạnh Hoài Khiêm dứt khoát cầm điện thoại ở tay phải, đưa qua tay trái cho cô nhìn cẩn thận.
“Không nhìn, nhanh lên một chút đi, chờ lúc nữa người sẽ càng nhiều hơn!” Trì Sương lườm anh một cái, thúc giục anh.
“Được.”
Mạnh Hoài Khiêm ưu tiên khẩu vị của Trì Sương hơn, anh cũng không thích ướng trà sữa, giờ phút này gọi một ly quả trà tươi mát.
Bắc Kinh vốn náo nhiệt nhiều người qua lại, đến lúc tan việc, đều là người và người, từ lúc gọi Trì Sương đến lúc lấy được đã mất hơn hai mươi phút, cũng may, chờ bọn họ lần nữa đến quán ăn kia cũng vừa hay đến số của bọn họ.
Hai người ngồi ở một bàn không lớn lắm, đôi chân dài của Mạnh Hoài Khiêm quả thật là không có chỗ để, thỉnh thoảng sẽ cọ sát vào chân Trì Sương.
Trì Sương thỉnh thoảng không mất kiên nhẫn, dùng mũi chân đá giày da của anh, tỏ vẻ cảnh cáo.
“Mời”
Mạnh Hoài Khiêm tỏ ý bảo Trì Sương quét mã qr gọi món.
Trì Sương liếc anh một cái, quét mã qr rồi đưa điện thoại cho anh,”Anh là người chọn quán này mà cũng không phải là tôi nha, tôi cũng không biết quán ăn này có những món đặc sắc nào, tới đây, tôi mời khách anh chọn món đi.”
Anh cười nhận điện thoại di động của cô.
Khẩu vị của hai người bọn họ không lớn, gọi vài món đơn giản xong, Trì Sương tiện thể quét qr tính tiền, lại mở ra một app ghi chú, ghi vào trong ấy bữa này tốn bao nhiêu tiến, “Lần cuối cùng tôi giữ sổ sách là lúc tôi học trung học đệ nhất, anh hẳn nên cảm thấy vinh hạnh nha, thuận tiện nhắc nhở anh luôn, sau bữa này, số tiền đi làm thêm của anh chỉ còn từng này.”
Cô đưa điện thoại di động ra hướng về phía anh quơ quơ, tỏ ý để anh kiểm tra ghi chép.
Mạnh Hoài Khiêm đang tỉ mỉ rửa chén đũa cho cô, ngước mắt nhìn lướt qua, nói, “Tiền thật sự không dễ tiêu mà.”
Mấy từ này từ trong miệng anh nói ra rất có cảm giác vui mừng đặc biệt.
Trì Sương nâng cằm, cười hừ nói, “Ghi âm lại rồi phát lại ở radio trong Áo Lãng nha, anh đoán xem anh bị bao nhiêu người chém đao.”
“Ý của tôi là, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nữa.
“Anh nghĩ thật hay!”
Sự thật chứng minh, Mạnh Hoài Khiêm nghiên cứu phương hướng không có sai, tập trung vào chất lượng nhưng giá thành vẫn rẻ.
Tất nhiên chất lượng tốt vẫn phải đặt trước giá tiền, lần này anh tìm được quán ăn tuy nhìn bối cảnh bình thường nhưng mà hương vị lại đúng với giá tiền, thậm chí còn mang lại sự ngạc nhiên bất ngờ, ví dụ như món canh súp lơ đúng thật là món đặc sắc nhất của quán mà.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi đến siêu thị đi lang thang tiêu thực, đây cũng là chỗ ảo diệu giữa quan hệ nam với nữ.
Cao hơn mức bạn thân, nhưng cách tình nhân một chút nữa.
Người xa lạ không biết còn tưởng rằng bọn họ là người yêu.
Mạnh Hoài Khiêm làm hết bổn phận đưa cô tới cửa, Trì Sương khoanh tay nhìn biểu hiện của anh, cô cũng không cần xem giờ, trong thân xác của anh phảng phất có đồng hồ báo thức, làm chuyện gì cũng có quy định thời gian, anh luôn rập khuôn cứng nhắc, không chút qua loa, điều này làm cô thỉnh thoảng sẽ sinh nghi ngờ -----
Người nghiêm khác với bản thân mình như vậy, anh làm sao lại quyết định tiến về phía cô vậy?
Một giây trước khi anh vào thang máy, cô xoay người đi vào trong nhà, ngay cả dép cũng lười thay, chân trần đi tới ban công.
Nhìn ánh đèn xa xa cùng bầu trời đầy sao tương phản rực rỡ, đẹp không thể tả.
Cô không khói cảm khái, thật ra kỹ thuật diễn của cô cũng không tệ, lúc cô muốn lừa gạt một người nào đó, thông thường vẫn thành công.
Dù sao cũng rửa tay gác kiếm cũng là bảo bối trong giới điện ảnh, cô nghĩ tới cái này, bật cười, sau đó thu lại nụ cười trên môi.
Nhưng là, có thể lừa gạt được chính bản thân mình sao?
Có thể hay không nhưng cô không nghĩ đến.
-
Một trận mưa rét.
Trì Sương tới nhà hàng đã là chạng vạng rồi, mới đi tới lầu hai, còn chưa tới cửa phòng làm việc của mình liền thấy người đàn ông mặc âu phục đang khom người vịn vào tường, trên người còn tản ra mùi rượu như có như không.
Tình cảnh như vậy ở nhà hàng mỗi ngày đều diễn ra, không hề hiếm lạ, cô vốn muốn thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông nghiêng đầu lộ ra gò má, đợi khi thấy rõ, cô thở dài một tiếng --- tại sao lại là hắn?
Thật ra cũng không có gì kỳ quái, sau khi Hứa Thư Ninh đi, Lương Tiềm an phận một đoạn thời gian ngắn, sau đó lại bắt đầu thường xuyên ra vào Tiểu uyển.
Hắn là khách, lại hay hào phóng xuất tiền mời khách, cô mở cửa kinh doanh, không có đạo lý lại troe biển viết lên cấm Lương Tiềm vào, hơn nữa trong mắt của mọi người , hai người bọn họ chia tay trong hòa bình.
Đầu năm nay, cho dù kết thúc mối quan hệ, liên hệ đến hai chữ hòa bình, cho dù gặp mặt cũng phải hướng về phía đối phương cười một cái.
Mỗi lần hắn đến cũng sẽ không cố tình đi tìm cô, thật giống như chỉ là tới dùng cơm xã giao mà thôi.
Trì Sương cũng phải thừa nhận, hắn ngày càng giống Lương Tiềm trong trí nhớ đã mơ hồ của cô.
Thấy trạng thái của Lương Tiềm không tốt lắm, cô đi lại mấy bước, kêu một nhân viên phục vụ, giơ tay lên chỉ một cái”Sếp Lương giống như uống nhiều rồi, đi giúp anh ta nghỉ ngơi đi, nhìn xem hắn có cần gì không”
Nhân viên vội vàng muốn đi tới đỡ Lương Tiềm.
Lương Tiềm dường như lúc này mới nhìn thấy Trì Sương, anh ta lo lắng mùi rượu trên người mình xông tới cô, hơi nghiêng đầu mặt cũng không nhìn về phía cô, nói với cô, “Không có sao, anh chỉ cảm thấy có chút khó chịu thôi.
Đi ra ban công hóng mát một chút là tốt rồi.”
Nhân viên phục vụ nghe những lời này, thì đỡ anh ta đến ban công không xa lắm.
Trì Sương thấy Lương Tiềm bước chân phù phiếm, giữa hai lông mày đau không phải giả vộ, cô chần chừ một chút, cũng đi theo.
Cô biết tình tình của Lương Tiềm, nhân viên phục vụ nói căn bản hắn cũng không nghe, càng không thể cưỡng chế đỡ hắn đi đến nơi khác, có thể để hắn ở trên ban công hóng gió lạnh như hắn nói sao?
Nếu chẳng may…
Không cẩn thận hôn mê, chẳng lẽ lại phải đi gọi xe cứu thương sao?
Nếu như xe cứu thương xuất hiện ở nhà hàng của cô, cô cũng có thể tưởng tượng được các thực khách sẽ có những suy đoán xuất sắc nào.
Thường trường đều bẩn thỉu, bị ông chủ nhà hàng bên cạnh nhìn thấy, không chừng lại báo cáo --- ăn uống kiêng kỵ nhất không phải có người ở nhà hàng gây chuyện mà là có người bĩu môi ở nhà hàng của mình, vậy thì nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được!
“Tài xế của anh cũng ở đây chứ?” Trì Sương thúc giục, “Ăn xong rồi thì tranh thủ để cho tài xế chở anh về nha.”
Lương Tiềm ngồi trên ghế ở ban công, cẩn thận nhìn cô một cái, lân mày giãn ra, nhẹ giọng nói, “Chờ một chút.”
“Anh ở chỗ tôi chậm gì chứ?”
Trì Sương cũng coi như hiểu rõ hắn, hai người đều nói như vậy, hắn không thể nào chơi khổ nhục kế với cô, “Nếu anh không thoải mái thì đi bệnh viện đi.”
“Không có chuyện gì.” Lương Tiềm thấp giọng nói, “Chẳng qua là lúc rơi xuống biển đã để lại di chứng, đầu sẽ đau, bác sĩ nói do anh đụng phải đá ngầm, ở trong biển thiếu chút nữa chết rồi, A Việt đã mời chuyên ra ngoài nước làm kiểm tra toàn diện cho anh rồi.”
Trì Sương vốn không muốn để trong lòng.
Nghe một chút, lại phát giác có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn hắn mấy lần, cô nhớ trong nguyên tác, thân thể của Lương Tiềm không có bất kỳ di chứng gì, cũng không nói hắn có di chứng nhức đầu.
Chẳng lẽ….
Cô khoanh tay, trong đầu có một suy nghĩ mới.
Thật ra thì nếu như không phải Lương Tiềm là nam chính thì hắn đã sớm chết từ lâu rồi, căn bản hắn không còn sống để trở về.
Mặc dù hắn có thể sống cũng nhờ hắn là người đàn ông của nữ chính.
Khi hắn thoát khỏi kịch bản, khi hắn không còn là nam chủ nữa, hắn cũng không có những đãi ngộ đặc thù kia nữa.
Lương Tiềm nhắc tới chuyện rơi xuống biển, lòng cũng dần trầm xuống, khoảng thời gian này cũng xuất hiện một số suy đoán.
Hắn thăm dò ở chỗ Lưu Hoành Dương, nhưng dấu vết gì cũng không tra ra được, hắn bị rơi xuống biển thật sự chỉ là ngoài ý muốn, hắn ở bãi biển được Hứa Lực Minh cứu lên cũng chỉ là trùng hợp….
Có thể hắn không tin.
Nếu như hắn ngây thơ cho là chẳng qua chỉ là tình cơ, vậy hắn đã chết không biết bao lần rồi.
Nếu như đây là âm mưu nhắm vào hắn, như vậy mục đích là gì, không phải là muốn mạng hắn, mà là… Hắn hô hấp chậm nửa nhịn là vì muốn hắn và Sương Sương tách ra?
Hắn muốn nhắc nhở Trì Sương, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Nói cho cùng những điều này cũng chỉ là suy đoán của hắn, hắn cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, ngay cả người sau lưng kia là ai hắn cũng không biết, tùy tiện nói ra chỉ để cho Sương Sương hoảng sợ còn có tác dụng gì khác sao?
Huống chi,hắn cũng không hy vọng Sương Sương bị dính líu vào sự kiện quỷ quyệt này.
“Sương Sương…” Lương Tiềm kêu cô một tiếng.
Giờ phút này Trì Sương đang phiền lòng, nơi nào chú ý hắn muốn nói lại thôi chứ, xua tay nói, “Vào lúc này cũng không còn sớm nữa, nếu đã kết thúc xã giao rồi thì mau về nhà đi hoặc đi bệnh viện cũng được.”
Vừa nói cô vừa muốn đi vào trong.
Cô cùng Lương Tiềm đời nay không thể trở thành cừu nhân cũng không thể làm người xa lạ được, có thể nói tới đôi câu, đó cũng chỉ là thân phận bà chủ nhà hàng mà thôi.
“Sương Sương”
Dẫu sao uống rượu xong rồi, thời điểm Lương Tiềm đứng dậy thiếu chút nữa đứng không vững, “Gần đây anh trở về bán đảo Tĩnh Ngữ, hành lý của em cũng đã dời ra ngoài, anh tìm đã lâu cũng không tìm thấy bức họa em đã đưa cho anh.”
“Đốt rồi.” Trì Sương không để ý lắm, nói, “Khi đó tôi cho là anh đã chết rồi mà.”
Lương Tiềm đã sớm đoán được.
Hắn đã lật cả biệt thự lên trời cũng không tìm thấy nó ngược lại trên thảm có sợi dây đỏ bị cắt đứt, khi đó hắn đã đoán rằng cô đã đốt bức họa kia đi.
Rõ ràng chuyện đã qua lâu như vậy, lúc nhắc đến, lục phủ ngũ tạng như bị câu châm nhỏ đâm đến, đau đớn vô cùng.
Trì Sương đi ra hai bước, lại bị hắn gọi lại, âm thanh của hắn ở trong gió thu có chút lơ lửng, “Có thể giúp anh vẽ một bức khác được không?”
“…” Trì Sương thiếu chút nữa bật cười.
Cô không đổi nghề làm họa sĩ nha.
Hơn nữa coi như cô muốn vẽ, cũng không muốn vẽ hắn nữa nha!
“Anh nghĩ sao?”
Một chút tự giác cũng không có.
Rõ ràng trước kia đã nói với hắn, lúc cô hạ bút vẽ đó là nhân vật cô thích, chỉ có như vậy, cô mới có hứng thú động bút.
Hắn cũng không có suy nghĩ một chút, bây giờ cô còn thích hắn sa?
Lương Tiềm cười khổ, không cưỡng cầu nữa, lại ngồi xuống, để gió thổi tan mùi rượu trên người hắn.
Ánh áng ở ban công không hề sáng ngời, lúc này Trì Sương mới nhìn thấy, có người đứng cách đó không xa, ẩn thân trong bóng tối, trên cánh tay của Mạnh Hoài Khiêm còn có áo khoác âu phục, đảng lẳng lặng nhìn bọn họ.
Anh che giấu đứng ở nơi này, không biết đã ngây người bao lâu rồi.