Trong đoạn tình cảm này, tất cả sự biến đổi đều lặng lẽ không một tiếng động, chỉ có người trong cuộc mới biết, cho dù ánh mắt của đối phương chẳng qua chỉ là rời rạc trong một giây, cũng không thua gì sóng gió kinh hoàng.
Người ở bên ngoài đứng xem xem Trì Sương hay Mạnh Hoài Khiêm ai sẽ là người bước tiếp đầu tiên.
Lúc hai người xuống lầu chạm mắt chị họ, mặt chị họ tràn đầy sự vui mừng, cùng Mạnh Hoài Khiêm chào hỏi, “Sếp Mạnh tới rồi, bây giờ muốn đưa Sương Sương về nhà sao?
Mạnh Hoài Khiêm bình thản gật đầu.
“Đi thôi.” Trì Sương dặn dò, “Em xem dự báo thời tiết nói có thể sẽ có mưa nhỉ, chị cũng nên về sớm một chút, thời điểm này cũng không có khách đến.”
“Chị bieets~~~~”
Chị họ thúc giục chô, “Vậy hai người đi nhanh đi, coi chừng một lúc nữa trời đổ mưa lại kẹt e.”
Đưa mắt nhìn Trì Sương cùng Mạnh Hoài Khiêm đi cầu thang xuống lầu, bóng người một trước một sau, chị họ tựa vào cầu thang, vẻ mặt đầy vui vẻ và an tâm.
Một năm này phát sinh quá nhiều chuyện, người ngoài như cô ấy cũng đều thấy trong mắt, Mạnh Hoài Khiêm đối với Sương Sương là nghiêm túc nhưng mà để hai người này nước chảy thành sông, đoạn đường này quả thực không dễ dnagf.
“Ngày mai không cần tới nữa.”
Sau khi Trì Sương lên xe thắt dây an toàn lại, nghiêng đầu nói với anh,”Hai ngày sau tôi muốn đi đến Thiên Tân một chuyến.”
Mạnh Hoài Khiêm sững sờ một chút, khởi động xe, thấp giọng hỏi cô, “Đi công tác sao?”
“Không phải nha.” Cô ngửa đầu dựa vào ghế xe, lười biếng trả lời, “Chị Giai Minh,ừm, chính là vợ của thầy Kinh, sư mẫu của tôi, hai ngày trước sinh con gái, cách đây cũng gần, dĩ nhiên tôi muốn qua đó nhìn một chút.”
Mạnh Hoài Khiêm ừ một tiếng.
Thầy Kinh trong miệng cô chính là Kinh Vanh, năm nay Kinh Vanh cũng hơn 40 tuổi rồi, trong ngành đạo diễn mà nói,hắn coi như là rất trẻ.
Mười mấy năm trước Kinh Vanh mới ba mươi tuổi nhưng danh tiếng đã rất nổi, cũng coi là thiên tài.
“Có muốn tôi đưa cô đi không?” Mạnh Hoài Khiêm hỏi.
“Tại sao vậy, cũng chỉ có hơn một trăm cây số thôi mà.” Trì Sương cười, “Tôi để cho chú Lưu lái xe đưa tôi qua, phỏng đoán sẽ ở bên kia một buổi tối.”
“Được rồi.”
Mạnh Hoài Khiêm vô thức nắm chặt tay lái.
Tầm mắt Trì Sương nhìn từ tay anh nhìn lên, nhìn về con muỗi không biết sống chết trong kính chắn gió.
Cô nhìn chăm chú quá lâu, Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên cũng để ý, lúc chờ đèn xanh, theo ánh mắt của cô mà nhìn ----
Trong lòng cô bây giờ đang suy nghĩ điều gì?
Đề thi khó nhất thời học sinh ít nhất anh còn giải ra được.
Lúc công việc gặp phải tai nạn khó giải thích nhất, anh cũng có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyêt tốt nhất.
Duy chỉ có cô, anh vắt hết óc ra suy nghĩ, trắng đêm khó ngủ cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách.
…
Sau ngày thứ hai cao điểm, Trì Sương ngồi xe đến Thiên Tân.
Ở trong từ điển của cô, chưa có từ chạy trốn cả, chẳng qua cô còn một số chuyện chưa nghĩ thông suốt thôi, mà thày cùng sư mẫu của cô cũng coi là ở tuổi trung niên mới có con gái, bất luận như thế nào cũng phải đi qua nhìn xem tiểu sư muội mới đến thế giới này.
Kinh Vanh mấy năm nay cũng rảnh rỗi, cũng không có đi trời nam đất bắc quay phim.
Mới vừa tiến vào khu biệt thự, Trì Sương liền thấy Kinh Vanh, vì thế kêu chú Lưu dừng xe lại, cô đẩy cửa xe ra, nhẹ giọng kêu một tiếng, “Lão Kinh.”
Kinh Vanh quan sát chiếc lá rụng trong tay giả bộ ưu sầu, hắn so với lần đầu tiên cô nhìn thấy ở trong công viên thì già hơn nhiều.
Khi đó hắn mới ba mươi tư tuổi, năm nay đã bốn mươi sáu rồi.
Kinh Vanh cười lên, khóe mắt cũng có nếp nhăn sâu, tất cả đều là dấu vết năm tháng.
Hắn chậm rãi đi đến, quan sát cô từ trên xuống dưới, lấy giọng điệu trưởng bối vui mừng nói, “Lại cao hơn rồi.”
Trì Sương liếc nhìn, “Có phải trước đây trong mắt thầy em rất lùn phải không? Mỗi lần thấy em thầy đều nói những lời này.”
Cô dừng lại một chút, “Chị Giai Minh đã tốt chưa ạ?”
“Cũng không tệ lắm.”
Kinh Vanh lười uốn nắn việc cô xưng hô lộn xộn.
Có chuyện muốn nhờ hắn giúp đỡ thì gọi là thầy, lúc không có chuyện gì làm thì kêu hắn là Lão Kinh, ngược lại lại gọi vợ hắn là “chị”
Hồi đó, Trì Sương còn nhỏ, mười sáu, mười bảy tuổi, lần đầu tiên đóng phim hết thảy đều hiếm lạ, Thẩm Giai Minh tới thăm đoàn phim, Trì Sương đối với việc đối nhân xử thế còn lờ mờ liền bị một tiền bối lắc lư kêu “chị Giai Minh”, đoàn làm phim đều bị cô chọc cho cười vang.
Thẩm Giai Minh ôm Trì Sương ha ha cười to, được! Sau này cứ kêu như vậy đi!
Nhắc tới vợ mình, trong mắt Kinh Vanh tràn đầy tình ý nồng hậu, “Nghe nói em muốn đến ,vẫn luôn nhắc đến em, nhìn thầy ngây ngô ở nhà liền hận để thầy đi hai dặm đón em, cũng chỉ có em mới có đãi ngộ này.”
Trì Sương cười trộm.
Thầy trò hai người đi về phía biệt thự, Kinh Vanh thấy cô mặt đầy vẻ muốn hỏi lại thôi, nhất thời cảnh giác hỏi, “Sao vậy, muốn mượn tiền à?”
Không đợi Trì Sương phản bác, anh ta lập tức nói lời tàn khốc,”Vượt qua năm chữ số thì tốt nhất em đừng mở miệng, thầy không có tiền để dành đâu.”
“…” Trì Sương yên lặng hai giây,”Vậy em muốn mượn chín nghàn chín.”
Hai người cười nói đi vào phòng.
Thẩm Giai Minh được thím Nguyệt đỡ từ phòng ngủ đi ra, Kinh Vanh vội vàng ra đỡ vợ mình, “Sương Sương cũng không phải là người ngoài, em mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Đúng vậy, chị Giai Minh, chị mới xuất viện không lâu mà.”
Trì Sương đi phòng vệ sinh, đem hai tay rửa sạch rồi mới đi vào phòng ngủ chính, cô ở đây cả ngày, cho đến lúc chạng vạng mới rời đi, Kinh Vanh đưa cô ra đến sân, sắp vào đông rồi, trời tốt sơm, mới tám giờ đã là một màn đen như mực.
Kinh Vanh tay đút túi quần, mỉm cười nhìn cô, “Có cảm giác cả ngày hôm nay em đều không có tinh thần gì, làm sao vậy, gặp chuyện gì à?”
Trì Sương mím môi cười một xái, “Tại sao thầy lại nhạy bén như vậy chứ!”
“Không nhạy bén thì lss có thể sống xót trong tay chị Giai Minh của em.” Kinh Vanh cười một cái, “Nói một chút đi?”
Trì Sương trầm ngâm một hồi, dười ánh mắt khích lệ của Kinh Vanh giảo hoạt cười một cái, ngón tay chỉ vào đầu mình, “Xin lỗi thầy nha! Nơi này đã có đáp án rồi.”
Thật ra cô muốn chỉ trái tim của mình hơn.
Vừa nói, cô đi về phía trước hai bước, hướng về phía hắn vẫy tay, “Đi thôi thầy.”
Con người tại sao phải từ miệng người khác lấy được câu trả lời khẳng định thì mới nguyện ý thừa nhận lòng mình chứ?
Cô thực sự không thích mối quan hệ mà ngay từ lúc bắt đầu có thể sẽ thất bại.
Yêu thương giống như mở một chiếc hộp mù vậy, kết quả chỉ có hai điều là bên nhua và chia tay.
Chẳng qua là không được công bố trước thôi, ai cũng không biết sẽ rút được cái thăm nào,tình huống bây giờ của cô tương đối đặc thù, chiếc hộp mù kia trong suốt, cô có thể biết trước được nội dung bên trong, vì thế, cô do dự, không biết có nên đưa tay ra lấy hay không.
Nhưng là, nhưng là.
Cô tự hỏi, nếu như trên tay trái của Mạnh Hoài Khiêm cũng có vết sẹo như vậy, thì anh ấy nhất định là chồng tương lai của cô, bất luận là như thế nào, cô đều phải ôm lòng tin cùng anh sống chung như thế sao? Mặc dù có một ngày giữa anh và cô xuất hiện mâu thuẫn bất hòa, cô đã không còn thích anh ấy nữa, cô vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp vì anh chính là “người chồng” che mưa cho cô ở trong mộng sao?
Không, cô tuyệt đối không.
Nếu quả thực như vậy, không khác gì một lần nữa cô tiến vào kịch bản được bố trí dày đặc như mê cung.
Đến tột cùng cô là Trì Sương, hay là một người tên”Trì Sương” bị kịch bản khống chế như một con rối chứ?
Cô không tin cái gì gọi là tương lai, kịch bản chó má kia.
Cô chỉ tin tưởng trái tim mình.
Khi trong lòng cô viết lên ba chữ Mạnh Hoài Khiêm, dù trên tay anh không có vết sẹo kia, cô cũng sẽ không đuổi anh ra ngoài.
Khi trong lòng cô không có Mạnh Hoài Khiêm, dù trên tay anh có vết sẹo đó, cô cũng không chút do dự đuổi anh đi.
Kinh Vanh đứng trong bóng đêm, đưa mắt nhìn Trì Sương lên xe rời đi, cô dường như vẫn không thay đổi, dựa người trên cửa sổ xe, hướng về phía hắn vẫy tay, lớn tiếng nhắc nhở: “Lão Kinh, hóp bụng! Chú ý quản lý vóc dáng nha, đàn ông phát tướng đều không có mị lực đâu!”
Anh ta cười khanh khách, lắc đầu một cái, đi trở về nhà, cùng vợ cảm khái, “Em ấy đúng là trưởng thành rồi.”
Đã không còn nghe hắn nói, “Tình yêu là làm một việc gì đó biết rõ là không thể làm.” Lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Thẩm Giai Minh mỉm cười một cái, “Em ấy vốn là nữ sinh đặc biệt thông minh mà.”
-
Mạnh Hoài Khiêm ở Thượng Hải lấy được viên kim cương màu hồng phấn vốn không phải chuyện bó mật ì, rất nhanh đã truyền tới trai Thân Ngọc Quân, trên thực tế, anh chưa từng che giấu cái gì, phương diện sinh hoạt của con trai làm sao cũng không gạt được cha mẹ.
Nếu như nói là ck bà mắt lạnh ngồi bên cạnh xem, vậy thì bà chính là nhìn thái độ, nhưng mục đích cuối cùng của hai vợ chồng cũng không có gì khác nhau.
Người trẻ tuổi tình cảm không có chừng mực, hết thảy đều là ẩn số,trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì dùng mọi cách ngăn cản không khỏi quá rảnh rỗi quá nhiều chuyện.
Chẳng qua là chuyện lần này, Thân Ngọc Quân đánh hơi được có điều gì đó không đúng.
Vì vậy, bà ấy tìm một lý do trở về nước trước chồng mình mấy ngày.
Mạnh Hoài Khiêm tự nhiên cũng phải trở về nhà cũ bồi mẹ ăn bữa cơm, sau khi tan việc để lái xe đưa anh trở lại.
Trên bàn cơm chỉ có hai mẹ con họ, đơn giản dùng bữa cơm chiều, Thân Ngọc Quân nói muốn đi bộ tiêu thực, Mạnh Hoài Khiêm liền phụng bồi bà ấy đi đến con đường nhỏ trong rừng ở bên ngoài nhà cũ.
“Lần trước ngày giõ của dì Tôn con, mẹ đi đến tế bái vợ chồng bọn họ, ở nghĩa trang của Lương gia đụng phải A Tiềm.”
Thân Ngọc Quân nhắc tới người bạn tốt trước kia, không khỏi cảm khái, “Hắn gày không ít, nhưng mà còn sống trở về là chuyện vui.”
Mạnh Hoài Khiêm thấy phía trước có đá, lo lắng mẹ mình sẽ vấp phải, tiến lên một bước nâng cánh tay bà, vững vàng đỡ bà đi về phía trước.
“Thật ra những chuyện kia của con, mẹ cùng cha con đã sớm nghe tháy.” Thân Ngọc Quân ngẩng đầu nhìn về phía gò má của con trai, thấp giọng nói.”Hoài Khiêm, rốt cuộc con nghĩ như thế nào?”
Mạnh Hoài Khiêm yên lặng trong chốc lát, ngay tại lúc Thân Ngọc Quân cho rằng anh muốn né tránh đề tài này, anh đột nhiên thả chậm nhịp bước, kêu một tiếng, “Mỗ mụ”, trên con dường nhỏ yên tĩnh này chỉ có bọn họ, tiếng nói này mặc dù thấp, nhưng vô cùng rõ ràng.
Thân Ngọc Quân còn tưởng rằng mình đã xuất hiện ảo giác.
Bà không phải là người Bắc Kinh, khi đó nhà mình cùng Mạnh gia ó tiếp xúc làm ăn, bà cùng chồng mình vì thế mà kết duyên.
Sau những năm này, cuộc sống của bà đều ở Bắc Kinh, thời điểm con trai còn nhỏ bài vở cũng không nặng nhọc lắm, hàng năm đều mang con trai về nhà mẹ để ở một đoạn thời gian.
Trẻ con ngôn ngữ thiên phú, rất nhanh có thể nói được tiếng địa phương, mỗi ngày đều kêu mỗ mụ mỗ mụ (ở đây nghĩa là mẹ nha)
Bà cùng mẹ của bà ngồi ở sân nhà, cười chúm chím nhìn con trai hoạt bát đá cầu trên sân cỏ.
Sau đó, công việc cần bà xử lý rất nhiều, mà chương trình học trong trường và ngoài trường của anh ngày càng nhiều, vì thế mà không còn cuộc sống nhàn nhã như vậy nữa.
Vị vậy , khi bà nghe được một tiếng này, bà ngẩn người, bất tri bất giác không kịp phản ứng, nguyên lai đã hai mươi năm rồi không được nghe con trai gọi bà như vậy.
“Hơn một năm này” anh nói nhỏ, “Con cảm thấy rất hạnh phúc.”
Thân Ngọc Quân hơi run sợ.
Hạnh phúc?
Bà nghiêng đầu nhìn về phía gò má của con trai của mình, đã không còn bụ bẫm như trước, thay vào đó là sự nghiêm túc lạnh lùng, vẻ mặt kiên định.
Hai mẹ con trầm mặc đi lại một vòng lớn, Thân Ngọc Quân cũng toát chút mồ hôi mỏng, thể lực rốt cuộc cũng kém hơn so với thời trẻ, một bên bà nhẹ nhàng thở hổn hển, một bên khoát tay, “Nghỉ một chút.”
Nhắc tới cũng đúng dịp, bọn họ vừa hay dừng lại bên cây đại thụ.
Sau khi Thân Ngọc Quân nghỉ ngơi xong, tay sờ cây đại thụ này, trí nhớ phủ đầy bịu một lần nữa hiện lên trong đầu, cái cây này là năm đó Hoài Khiêm ra đời bà nhìn chồng mình trồng.
Ban đầu còn là một cây non, hôm nay đã lớn thành một cây đại thụ che trời, hoàn toàn có thể một mình phụ trách một phía, trải qua mưa gió năm tháng.
Bà thở dài nói, “Con cũng sắp ba mươi rồi, nói cho cùng, mẹ cùng cha con nhiều nhất cũng chỉ có thể cho ý kiến để con tham khảo mà thôi.
Con trai, tuổi tác của cha con càng lớn càng ngoan cố, mẹ cũng không thể quản được cha con.”
Mạnh Hoài Khiêm buồn cười, nhưng anh cũng không cười nổi.
Anh đã tính toán tất cả nhưng khảo nghiệm, trở ngại mà sẽ gặp phải, không có mười phần lòng tin sao anh dám vì tình cảm của mình mà kéo cô vào.
Duy nhất không xác định chính là trái tim cô, mà anh cũng không có cách nào tính toán điều này.
Thân Ngọc Quân cũng tò mò, lại hỏi, “Cô bé ấy là cô gái như thế nào?”
Chân mày Mạnh Hoài Khiêm giãn ra, nghĩ ngợi chốc lát, mặt lộ nụ cười lạnh nhạt: “Nếu như cô ấy biết mẹ dùng từ “cô gái” để gọi mình, cô ấy sẽ vô cùng cao hứng.”