Ngoài ý muốn là, bên trong quán rượu nhỏ cũng có không ít khách.
Ngoại trừ việc phải lái xe, còn lo lắng sau khi uống rượu thất thố, Mạnh Hoài Khiêm kiềm chế không cho bản thân uống rượu.
Cảm xúc của anh bị đè nén hai năm, cũng không thể một sớm một chiều thư giãn được, anh cũng sợ dưới tác dụng của rượu, sẽ nói những lời không phù hợp.
Trì Sương thấy anh đối với rượu có bộ dáng xin miễn cho kẻ bất tài này, càng kết luận trong lòng anh có quỷ, một tay chống cằm, ngọn đèn nhỏ chiếu xuống bàn tròn nhỏ, trong đôi mắt trong suốt của cô chỉ có một mình anh, làm anh không có cách nào cự tuyệt được cám dỗ, cô nhẹ giọng nói, "Nhưng mà bây giờ tôi muốn tìm một người uống rượu cùng."
Mạnh Hoài Khiêm không do dự nữa.
Anh thừa nhận anh bị mê hoặc.
"Được.", anh cúi đầu, gửi tin nhắn, "Để tôi gọi tài xế đến."
Tửu lượng của Trì Sương không tệ, lập tức kêu nhân viên trong tiệm tới, lại lên thêm mấy chai rượu.
Mạnh Hoài Khiêm vừa từ cửa bước vào, theo bản năng anh cau mày lại, hiển nhiên không hài lòng với mùi vị của rượu lắm.
Rượu, ánh sáng mờ ảo, đầu gối thỉnh thoảng chạm vào, xúc tác bầu không khí từng chút một, Trì Sương đem áo choàng của anh đắp lên trên đùi, chỉ trong chốc lát sau, gương mặt trắng noãn cũng có chút đỏ, hai mắt mềm mại như nước.
Bọn họ trò chuyện trời nam đất bắc.
Cái gì cũng trò chuyện.
Những thứ kia anh nghe không hiểu, cô cũng không hiểu nhưng vẫn trò chuyện được.
Cô nghe nghiêm túc, anh cũng theo đó mà chìm đắm.
Tự nhiên nhắc tới lần đầu gặp mặt, bọn họ ăn ý không đề cập đến người đã chết đó nữa.
"Khi đó tôi đã khó chịu với anh." cô nói.
Cô cũng không biết người này có cái gì mà kiêu ngạo như thế.
Anh cười, "Tôi biết, nhìn ra được."
"Sau khi trở về tôi đã cùng bạn bè phàn nàn về anh hơn tám trăm chữ."
"Ừm...." giọng anh thành khẩn nói, "Tin nhắn còn giữ không, tôi muốn nhìn một chút."
Đây chính là tám trăm chữ.
Trì Sương cười vỗ bàn, cô cười đủ rồi một giây sau liền thay đổi sắc mặt, tra hỏi, "Thành thật mà nói, khi đó anh có biết tôi là ai không?"
Mạnh Hoài Khiêm nghẹn lời.
Cái vấn đề này rất khó trả lời.
Trước khi biết cô, anh còn không biết trên thế giới còn có một diễn viên kêu là Trì Sương.
Nhưng nếu trả lời thành thực nhất định sẽ xúc phạm đến cô.
Anh cũng không muốn lừa dối cô, vì vậy, đưa tay cầm chai rượu lên, rót cho mình một ly, rồi uống một ngụm, "Coi như là tôi tự phạt một ly đi."
"....Mạnh Hoài Khiêm, anh không thể sống nổi qua tối nay, tôi không nói đùa."
Lúc rạng sáng, Trì Sương mới từ trong mộng tỉnh, phải về nhà.
Tửu lượng của cô vốn rất tốt, uống cũng không phải rượu có độ cồn cao, đầu óc giờ phút này ở trạng thái nhu hòa thanh tỉnh.
Mạnh Hoài Khiêm cũng không thấy có men say nào ___ cô vẫn còn ở bên người anh, anh sao dám để bản thân mình bất tỉnh trong hoàn xa lạ như vậy vào đêm khuya.
Hai người đứng dậy, Trì Sương đem áo choàng trả lại cho anh.
Anh vẫn phủ lên người cô, vị trí của hai người rất xảo diệu, ngay tại bên cửa sổ, ngay tại bên tường, cô bị vây khốn giữa anh và bức tường.
Mùi hương của anh ùn ùn tấn công tới.
Trì Sương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô thấy anh ấy dừng lại, thấy được sự do dự và chuyên chú trong mắt anh.
Thật ra anh rất muốn hôn cô.
Trong mắt anh đều tràn đầy vẻ ham muốn không thể kiềm chế, nhưng lại liều mạng đè xuống khát vọng, sóng ngầm trào.
Di chuyển và khái quái (?)
Trì Sương bị ánh mắt này làm cho kinh sợ.
Nhưng mà dù bị rượu thúc giục, cho dù thời khắc này thái độ của cô không rõ ràng, anh vẫn chẳng qua là hơi cúi đầu, vì cô mà sửa sang lại quần áo, ôn nhu nói, "Đừng để bị cảm lạnh."
...
Mạnh Hoài Khiêm giữ vững quan điểm muốn đưa cô về tận nhà.
Ngay tại lúc Trì Sương ngáp dài đạp cửa bước vào, đột nhiên anh kéo cổ tay cô lại, lựa đạo rất nhẹ, cũng không có mất khống chế.
Cho dù ánh mắt của anh đang mất khống chế.
Cô quay đầu nhìn anh, như là không hiểu, lại như là không có kiên nhẫn,
Anh có thể đọc hiểu được những từ ngữ khó nhất, duy chỉ không thể hiểu được trái tim cô.
"Tôi rất lo lắng ở trước mặt cô thất thố, "Âm thanh của anh bị rượu làm cho khàn khàn, "Liền giống như vậy giờ."
"Anh cũng biết mình thất thố sao."
Trì Sương cười yếu ớt nhìn lại anh, " ANh uống quá nhiều rồi, cho nên hôm nay bỏ qua cho anh."
Bỏ qua cho anh.
Mạnh Hoài Khiêm tỉ mỉ nhai mấy chữ này, cười lắc đầu một cái.
Chút rượu này cũng không đến nổi sẽ để suy nghĩ của anh hỗn loạn, ngược lại, anh thanh tỉnh hơn so với bất cứ lúc nào.
"Đừng bỏ qua cho tôi."
Anh dường như là khẩn cầu nói.
Trì Sương mỉm cười, đã là rạng sáng, cô buồn ngủ không dứt, chỉ muốn ngủ, không nghĩ tán tỉnh, những lời này của anh có ý gì, cô quả thực không có hứng thú muốn biết, chỉ gật đầu một cái, thuận miệng nói "được nha." liền đi vào đóng cửa.
Có lẽ là cô qua loa lấy lệ thôi.
Căn bản lời anh nói cô cũng không cẩn thận lắng nghe.
Nhưng nghe được câu "được" vẫn làm anh hài lòng.
Trì Sương vừa vào cửa liền nhìn vào màn hình giám sát nhìn người đàn ông đang cười ngốc kia.
Có lẽ cô cũng bị lây bệnh, lại cũng cười theo.
-
Cuộc sống như dòng nước nhỏ chảy bình tĩnh trôi qua.
Hứa Thư Ninh cũng quen với cuộc sống hiện tại, lúc Lương Tiềm ở nhà cô ta sẽ dậy thật sớm, tự mình xuống bếp làm điểm tâm, đưa anh ta đi làm, sau đó cô ta sẽ đến vườn hoa xử lý hoa hoa cỏ cỏ ____ ngay cả dì giúp việc cũng cười trêu ghẹo cô ta, bây giờ cô ta ngày càng giống những phu nhân ở khu biệt thự này.
Đây tột cùng là nghĩa tốt hay nghĩa xấu?
Cô ta cũng không đoái hoài suy nghĩ sâu xa.
Cho đến một ngày nào đó, cô ta phát hiện không thể liên lạc được với Thạch Lệ, gửi tin nhắn cho Thạch Lệ cũng như đá chìm đáy biển vậy, gọi điện thoại cũng không có người nhận.
Ban đầu cô ta còn tưởng Thạch Lệ gặp chuyện gì, còn kiên nhẫn chờ trả lời, một ngày, một tuần , nửa tháng sau, cô ta ngồi không yên, vô cùng lo lắng cho bạn mình, lấy hêt dũng khí ấn chuông cửa gia đình mà Thạch Lệ làm việc.
Chủ nhà sau khi nghe xong còn thấy kỳ quái, "Thạch Lệ? Là ai vậy?"
Hứa Thư Ninh ngẩn ngơ.
Đầu óc cô ta trong nháy mắt trống rỗng.
Sau khi trở về nhà lòng bàn tay vẫn lạnh như băng, cẩn thận hồi tưởng mấy tháng nay sống chung, cô ta lại không có nửa điểm phát giác không đúng.
Người hiện đại ở phương diện sống riêng tư hết sức để ý, cô ta coi Thạch Lệ là bạn, căn bản không cần thiết cũng không có cơ hội đến chỗ bạn mình làm việc.
Đột nhiên cô ta ý thức được, dường như trong lúc lơ lãng cô ta rơi vào bẫy mà người khác lập ra.
Lo lắng bất an đợi mấy ngày, rốt cuộc ở đêm khuya Lương Tiềm trở về, cô ta lấy hết dũng khí, đem toàn bộ chuyện của Thạch Lệ kể ra.
Lương Tiềm thờ ơ dò xét sự bối rối của cô ta, chẳng qua anh ta chỉ cười một cái, "Yên tâm, không có gì, chỉ là mất một chiếc đồng hồ đeo tay, có thể cô ta vì cái này mà tới."
Một khắc kia, Hứa Thư Ninh không thể chối cãi được, cô ta thở phào nhẹ nhõm