Nữ Phụ Như Ta Chỉ Muốn Sống Thật Bình Yên


“Chẳng qua chỉ là cái ghế gia chủ Tiêu gia, nếu hắn thích ngồi ghế lão đại của thế giới này tôi cũng lấy cho hắn ngồi được.”“Lớn mật, cô biết nơi này mà còn dám cuồng ngôn như thế sao?”Tiêu lão đại gia đập mạnh tay xuống bàn.

Mọi người cũng góp tiếng lấn át cô.

Có kẻ còn tranh công trước muốn ra tay với cô.“Đồ kiêu ngạo cuồng vọng, cô cho rằng nơi đây người ngoài như cô tùy tiện đến sao?’’“Không nghĩ Tiêu đại thiếu sau lần ra ngoài này lại ngu xuẩn thêm vậy?”“Muốn từ bỏ thân phận cạnh tranh thì cứ để lại một ngón tay là được rồi, sao vất vả tìm chết vậy.”.....Không ít kẻ lên tiếng dạy đời Ninh Yến cô.

Cô chỉ mỉm cười nhẹ, Khả Ái biết thừa cô đang nghĩ gì, nhảy lên vai Tư Mạch, chân nhỏ xoa đầu hắn như nói yên tâm tin tưởng Ninh Yến đi.Tư Mạch vô cùng lo lắng thay cho cô, Tiêu gia ba đời trước đều là gia tộc ngầm máu mặt bên hắc đạo nhưng đã rửa tay gác kiếm và dần rửa sạch mọi quá khứ kia.

Giờ Tiêu gia đang muốn chuyển hết mọi thứ sang bạch đạo, công ty tập đoàn mọc lên khắp nơi trên thế giới nhưng người nắm giữ cả gia tộc này chỉ có thể là một người.Hơn nữa muốn nắm giữ đều trải qua đấu tranh sinh tử vô cùng nguy hiểmTiêu lão đại gia giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng.


Mọi người cũng vô cùng tự giác buông súng, lui về vị trí ngồi.

Sau, ông nhẹ ra ý đưa ghế đến cho hai người ngồi.Lão từ tốn đưa ly trà lên miệng, nhấp ngụm rồi thong thả nói:“Ôn tiểu thư, tập đoàn Khả Ái của cô tuy mới thành lập nửa năm nhưng khả năng phát triển lớn mạnh vô cùng nhanh.

Hơn nữa tôi cũng biết mục đích của cô là đối phó Hàn thị.

Nhưng mà theo tôi được biết thì trước kia khi làm nữ hầu của Hàn gia, cô đối với Hàn Ảnh có tâm tư sao? Cô muốn báo thù họ sao?”“Không nhọc Tiêu lão đại gia phiền lòng, chút chuyện vặt này tôi xử lí tốt.”Ninh Yến tư thế ngồi vô cùng tự nhiên như là cô chỉ ngồi chơi ở nhà vậy chứ không phải ở một nơi đầm rồng hang hổ nào.“Tôi cũng biết năng lực của Ôn tiểu thư rất tốt.

Tôi cũng tin chỉ một thời gian ngắn nữa thì Hàn thị cũng sụp dưới tay cô.

Nhưng nếu Ôn tiểu thư về tập đoàn chúng tôi làm việc thì Hàn thị mà thôi, tôi giúp cô giải quyết sớm nhanh hơn.”Tư Mạch lo lắng nhìn cô.

Anh biết giờ mình không thể giúp cô nhiều.

Nhưng anh biết cách làm việc của Tiêu lão gia, ông đang muốn cô phải làm việc cho Tiêu gia.Ninh Yến xoa đầu Tư Mạch, ra hiệu cho Khả Ái bước xuống.Đối tượng bảo vệ trọng điểm này cũng không phải thứ mi tùy tiện ngồi đâu.Hừ, bản thú thay ngươi bảo vệ hắn còn gì.Ngươi đang nhăm nhe thứ gì của hắn thì đúng hơn.

Đừng nghĩ ta không biết ngươi muốn viên bảo ngọc trên dây chuyền của hắn.Nhưng nó thơm lắm, chút đá quý kia của ngươi còn không đủ bản thú nhét răng.Im lặng xuống tay hắn ngồi đi.Khả Ái hừ nhẹ cái, thái độ có chút cọc cằn đi xuống lòng bàn tay Tư Mạch ngồi.Nhân loại này còn không mau cống nạp bản thú viên bảo thạch kia, bồn thú đã hạ mình cho ngươi được trở thành ghế tọa vị cho bản thú.Tư Mạch có chút khó hiểu nhìn cục bông trong tay.


Không biết nó cùng cô nói gì nhưng đang từ vai hắn xuồng dưới vậy, hơn nữa có vẻ nó đang phát cọc.Tư Mạch khẽ thì thầm.“Vãn Vãn, Khả Ái sao vậy?”“Kệ nó đi.”Hai người thì thầm to nhỏ, lãng quên luôn việc mình đang ở nơi hung hiểm cỡ nào.Tiêu lão đại gia có chút tức giận, hắng giọng một tiếng.

Xung quanh ánh mắt ghét bỏ cứ lao vun vút về phía hai người.Ninh Yến nhìn lão một cái.

Lão đầu này tưởng mỗi lão có thể hắng giọng sao, cô cũng làm tốt kìa.Kí chủ, chúng ta đang ở Tiêu gia nhà cổ, cho họ chút mặt mũi đi.Ta ở đây là cho lão đó mặt mũi rồi đấy.Vâng, kí chủ nói đúng ạ.“Lão muốn đào tường nhà ta sao?”“Lão phu chỉ muốn người tài như cô được phát tiển tốt hơn.

Hơn nữa cô vẫn là tổng tài tập đoàn Khả Ái, chỉ là nó sẽ thuộc danh nghĩa của Tiêu gia thôi.”“Nghĩ hay lắm, hay như vậy đi.

Tiêu gia làm công ty con của Khả Ái, ta có thể bảo vệ nó đấy.”Tiêu lão đại gia tức giận, đập mạnh ly trà xuống đất.

Ly trà vỡ nát, có mảnh vỡ vô tình bay về phía Tư Mạch.Anh không kịp tránh, ngồi yên như chuẩn bị chịu trận.Ninh Yến vung tay nhẹ cái, mãnh vỡ như bị điều khiển, bay đâm trúng vào tay một kẻ ngồi khuất trong góc.Hắn ta kêu lên đầy đau đớn, mảnh sứ đâm sâu vào bàn tay hắn.Ninh Yến chỉ liếc mắt một cái, khóe miệng cong nhẹ lên rồi lại bình thản như chưa có gì xảy ra.Tiêu lão đại gia cũng chỉ thấy cô vung tay lên một cái, sau đó là tiếng kêu đau đớn của một đứa cháu trai khác thuộc nhánh phụ.Tư Mạch vội hành lễ tạ tội trước.“Tiêu lão gia gia, Tư Mạch con xin chủ động từ bỏ quyền tranh thừa kế của Tiêu gia.


Vãn Vãn chẳng qua chỉ đến cùng con, hy vọng ngài bỏ qua.”“Bỏ qua thế nào được.

Nha đầu kia rượu mời khong uống lại muốn uống rượu phạt, ta chưa giết cô ta là nể con lắm rồi.

Nhưng con nghĩ quyền thừa kế bỏ là bỏ sao? Con chịu được nỗi đau bị chặt một ngón tay sao?”“Con chịu được.

Hôm nay con đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”“Nếu đã vậy thì hành quyết luôn đi.”Lập tức có người đưa dụng cụ đến.Ninh Yến sắp ngu người luôn.

Đối tượng bảo vệ trọng điểm của cô bị lag sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận