Hạ Hi không đi tìm Tống Xán Nhiên, hắn cũng tự nhiên không chủ động tìm cô.
Cô cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái một tháng đã qua đi, cô nhìn nhật ký trò truyện một cái, từ khi nào lại dư ra tin nhắn này, cô có gửi tin nhắn như vậy sao?
Có thể đi.
Hạ Hi đúng là không có cùng Tống Xán Nhiên đến lớp nữa, cô khá bận rộn với việc học của bản thân, vì để bản thân càng thêm bận rộn một chút, cô hầu như ở cùng với giáo viên hướng dẫn mỗi ngày, trừ bỏ Cố Niệm Niệm là sinh viên y ra trở thành người bận rộn nhất ký túc xá, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Cuộc sống bận rộn thật sự đã khiến cô quên đi những phiền muộn trước đó, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện giống như trong sách nói, điều này làm tâm tình cô rất tốt, vì vậy khẳng định chỉ là trùng hợp thôi, làm sao có thể có một cuốn sách viết về cuộc sống của họ được chứ, còn nữa, trong sách ngoài mấy người họ ra, hầu như cũng không nhắc đến tên người khác.
Mùa xuân qua rồi, sau khi hạ chí cũng qua đi, thời tiết trở nên oi bức đến nổi mặc áo ngắn tay cũng cảm thấy nóng.
Hạ Hi thay một chiếc váy liền màu xanh nhạt, còn trang điểm thật đẹp trước khi ra ngoài, hôm nay cô có hẹn cùng Tống Xán Nhiên, mặc dù cô không nhớ rốt cuộc là hẹn khi nào.
Tháng này đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không nhớ rõ, cô đem mọi chuyện đều quy về lý do quá bận rộn.
Lúc ở cổng trường đợi hắn, Hạ Hi xem lại nhật ký trò chuyện của khoảng thời gian này, cũng không tìm ra được nguyên nhân, không biết làm hòa từ khi nào, Tống Xán Nhiên làm sao giải thích chuyện bản thân với Lị Lê, cô một chút ấn tượng cũng không có, cũng có thể là hắn không làm gì mà bản thân cô đã tha thứ cho hắn chăng.
Đây cũng quá không phải Hạ Hi rồi!
"Đợi có lâu không?" Tống Xán Nhiên chạy vài bước nhỏ đến trước mặt cô.
"Mới vài phút thôi." Ngữ khí Hạ Hi nhàn nhạt.
Trên đường đi, Tống Xán Nhiên không ngừng kể cho cô những chuyện xảy ra trong thời gian qua, bọn họ thực sự không gặp nhau, cô không tiếp lời, không quản hắn nói gì, mặc kệ cho hắn nói.
"Tiểu Hi." Tống Xán Nhiên đột nhiên gọi cô một tiếng.
"Sao vậy?"
Tống Xán Nhiên mím môi "Em có phải là không muốn ra ngoài?"
"Không có." Cô phủ nhận một câu.
Cô rất muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng với hắn, những mà lúc vừa định mở miệng hỏi chuyện Lị Lê, cổ họng như bị dính lại với nhau, không nói được gì.
Đm, không hỏi rõ ràng lẽ nào muốn cô bất kì lúc nào cũng trên đầu cũng có thể đội mũ xanh sao?!
Tống Xán Nhiên lại gần một chút "Sao vậy, lúc nãy có phải đứng dưới nắng lâu, chóng mặt rồi?"
"Đừng chạm vào em." Cô đột ngột đẩy tay hắn ra.
Đến Hạ Hi cũng không nghĩ đến cô sẽ phản ứng mạnh như vậy chứ đừng nói đến Tống Xán Nhiên bị đẩy ra, cả người hắn sững sờ, dáng vẻ không biết phải làm sao.
"Xin lỗi." Cô xin lỗi một câu.
"Không sao." Hắn vẫn đứng yên đến giờ.
Lúc ăn cơm, mọi chuyện đều diễn ra rất bình thường, Hạ Hi tự do nói ra những lời cô muốn nói, còn kể cho hắn nghe không ít những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian này.
Sau đó chuyển đề tài, nhắc đến chuyện xảy ra một tháng trước.
"Em nói Lị Lê sao?" Tống Xán Nhiên nghĩ một hồi miễn cưỡng nhớ đến người này.
Hạ Hi làm mặt quỷ với hắn, "Không thì sao, anh giải thích rõ ràng với em đi, em sẽ tha thứ cho anh."
Tống Xán Nhiên khóc cười không xong, "Cô ấy lúc đó là một nữ sinh đáng thương, anh không thể bỏ mặt cô ấy không quản được mà, hơn nữa ở trên đường đem cô ấy giao cho Ngô Ân Nguyên.
Sau đó anh quay về tìm em, kết quả tìm qua mấy lần căn tin đều không thấy em, vốn dĩ muốn gửi tin nhắn cho em, nhưng lại phát hiện điện thoại mất rồi."
Mất điện thoại? Trùng hợp vậy?
"Điện thoại mất rồi?" Hạ Hi lặp lại.
"Ừ, sau đó là Lị Lê đưa cho anh, hình như hôm đó không cẩn thận làm rơi, kết quả bị cô ấy nhặt được."
Ồ, vậy nên họ mới nhiều ngày như vậy không liên lạc với nhau, Lị Lê thật sự có công rất lớn nha.
Mất điện thoại cũng không biết mượn bạn cùng phòng gọi cho cô một tiếng, hắn rõ ràng có nhiều cách để liên lạc với cô, kết quả lại không làm gì cả.
Nghĩ đến điều này, Hạ Hi liền nắm chặt tay thành quyền.
Vốn dĩ việc này sắp coi như cho qua rồi, nhưng mà lúc bọn họ đi dạo trung tâm thương lại lại gặp Lị Lê.
Cô ta làm sao mà như âm hồn bất tán vậy chứ, cứu cô với, có thể đừng xuất hiện xung quanh bọn họ nữa được không, gặp thì chào một cái là được rồi, cô ta lại còn nhiệt tình chạy đến bên cạnh họ.
"Xán Nhiên, chuyện trước kia cảm ơn anh." Cô ta đỏ mặt.
Hạ Hi nhịn không được xoay mặt đi nơi khác, sợ bản thân không giấu được nét mặt khinh bỉ.
"Không cần khách khí." Tống Xán Nhiên cười nói.
Lị Lê dường như vẫn không có ý muốn rời đi "Đây là bạn gái của anh sao?"
Hạ Hi lúc này mới quay mặt lại, dùng tay giữ chặt cánh tay hắn "Chào cậu, tôi là bạn gái của Tống Xán Nhiên, Hạ Hi."
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, cô thậm chí còn cảm thấy biểu cảm của mình lần đầu nghe lời bản thân như vậy, Oscar nợ cô một giải thưởng, thật đó.
"Bạn gái của anh thật xinh đẹp, không giống em..." Lị Lê cúi cúi đầu, nắm chặt góc áo.
"Cô cũng rất xinh mà." Tống Xán Nhiên lập tức nói.
Hơ, đm.
Cô cảm thấy gần đây số lần chửi tục của bản thân đang ngày càng nhiều, hơn nữa đều là do gặp Lị Lê mà thành, cô xin thề đời này chưa từng gặp qua loại nữ nhân không bình thường như vậy, tại sao có thể trà xanh như vậy được chứ, từ trên xuống dưới đều phát ra mùi trà xanh nồng nặc.
Hạ Hi tự cho rằng mình là một người có sở thích uống trà, đều không có mùi trà nồng như vậy, bố cô mỗi người đều mang theo ấm trà bên mình cũng chưa phát ra mùi "trà" như vậy.
"Xán Nhiên, chúng ta đi chứ?" Hạ Hi lay lay tay hắn.
Tống Xán Nhiên lúc này mới hoàn hồn "Vậy chúng tôi đi trước."
"Ừm, bye bye." Lị Lê cười với bọn họ.
Hạ Hi đứng bên cạnh, rất rõ ràng cảm thấy hắn thất thần, không phải chứ không phải chứ, chỉ cười một cái liền thất thần, cô ta cười rất bình thường nha, cũng không phải là Audrey Hepburn cười, đến mức đó sao?
Nếu như đúng thấy là mỹ nữ cười, Hạ Hi tuyệt đối sẽ còn kích động hơn cả Tống Xán Nhiên, nhưng mà, Lị Lê, hơ, thôi bỏ đi.
Cô thật sự bái phục bản thân ban nãy dù một câu cũng không nói ra, rõ ràng nội tâm mắng chửi ngần ấy câu, vẫn nhịn được, cảnh giới tu luyện của cô lại cao thêm một tầng rồi.
Liếc nhìn bản thân và Tống Xán Nhiên đang nắm tay, cô muốn giật tay ra mắng hắn một câu "Cẩu nam nhân".
Nhưng tay lại không thể nhúc nhích, chuyện gì vậy chứ, lẽ nào là tức đến mức cơ thể không nghe lời rồi?
"Tống Xán Nhiên." Hạ Hi gọi hắn một tiếng.
Nhưng có lẽ vì đột nhiên bị gọi cả họ tên, hắn có chút giật mình.
"Tối nay có trở về không?"
Không biết là nghĩ đến cái gì, mặt hắn ngay lập tức đỏ lên, nói chuyện cũng không mạch lạc.
Hạ Hi bỗng dưng có chút phiền "Nói chuyện đàng hoàng."
"Em muốn về sao?" Yết hầu Tống Xán Nhiên khẽ động "Em không về thì anh cũng không về, anh...!anh bồi em.".