- Giáo sư.... David...
Phương Ân Hoa lắp bắp nhìn Dụ Nguyên khuôn mặt tối sầm đang nhìn chằm chằm cô ta, Minh Đang Linh cũng ngỡ ngàng liền tỉnh lại bật khóc giọng chọc người thương yêu:
- Giáo sư David đừng hiểu lầm... Ân Hoa đang cố bảo vệ Đang Linh thôi... San San... San San đeo khuyên tai của Vũ ca tặng Đang Linh nên... Nên...
Sau đó là tiếng khóc nức nở làm cả nam cả nữ trong lớp thương tiếc, một sinh viên nam lên tiếng:
- Đúng đó thưa giáo sư, Tích San San không có liêm sỉ cướp người Đang Linh thương còn trơ trẽn buổi tối qua nhà giáo sư Ken bị giáo sư Ken đuổi về ạ.
Sau đó là một tràng phản ứng đồng ý với anh ta, Dụ Nguyên im lặng còn Minh Đang Linh mỉm cười trong khóe tay, cô ta có Phương Ân Hoa ngu ngốc làm ván cờ để đi thật tốt!
San San vẫn im lặng xem tiếp vở kịch này, Dụ Nguyên quay ra nhìn cô rồi hất tay Phương Ân Hoa ra lại gần kéo cô vào lòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả sinh viên cùng Minh Đang Linh, anh nhìn thật kỹ vào cô xem cô có bị vết thương nào không, rồi ánh mắt hài lòng khi cô chưa bị sao thì trực tiếp ôm cô vào lòng nói:
- Thì đã sao? Cô ấy ra sao thì cũng là người con gái tôi yêu.
Mai Mai đang ngồi trên đất trợn tròn mắt, ông anh chết tiệt, cô còn đang ngã trên đất đó nhưng sau đó lại nhịn cười muốn run người, cái bộ dạng thê nô đó là sao chứ... Minh Đang Linh cùng tất cả sinh viên nghe xong như ăn phải ruồi, không phải một con ruồi mà tận hai con ruồi, khuôn mặt như ăn phải ruồi level 2 làm Mai Mai càng nhịn cười tợn.
San San trợn tròn mắt nhìn Dụ Nguyên, anh mới tỏ tình với cô đó sao? Tại sao cô lại cảm giác anh rất quen thuộc vậy...? Hay do cảm giác của nguyên chủ....?
Dụ Nguyên ôm cô vào lòng rồi mang cô đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả trừ Mai Mai, Mai Mai hài lòng đứng dậy phủi bụi về chỗ ngồi sắp xếp lại sách vở cho cô và San San rồi bỏ đi luôn, lúc này tất cả mới hoàn hồn thì nam sinh ồ lên một tiếng to còn nữ sinh thì bàn tán ầm ĩ cả căn phòng lên, từ tiết của Dụ Nguyên thành tiết tự học.
-Sao lại có thể cơ chứ!
Phương Ân Hoa cắn môi còn Minh Đang Linh yên lặng cắn môi ánh mắt đầy hận thù, cô ta không can tâm! Cô ta thực sự không can tâm!
Phòng trong lớp ồn ào trái lại với sự yên tĩnh của Dụ Nguyên, vẫn đang vừa ôm cô vào lòng vừa đi qua bao nhiêu ánh mắt của mọi người, San San thực sự muốn vùng ra đi tìm Mai Mai nhưng cô hoàn toàn không làm vậy, cô cũng cảm thấy kì lạ... Tại sao cô lại có cảm giác không hề bài xích cơ thể với Dụ Nguyên mà có một cỗ quen thuộc truyền vào cơ thể vậy....
- Anh có thể buông tôi ra không? Tôi thực sự cảm ơn anh đã giúp tôi thoát ra khỏi tình huống đó nhưng cứ như này cả trường sẽ hiểu lầm mất (Nhất là Minh Đang Linh...)
Cô nuốt lại lời nói cuối, theo như nửa năm cô đến đây thì thời điểm này Dụ Nguyên đã có tình cảm khá sâu đậm với nữ chủ rồi. Anh vẫn yên lặng đưa cô đến văn phòng của anh đóng cửa lại rồi mới thả cô ra lo lắng nhìn không nói gì.
San San cảm nhận được cỗ lo lắng thực sự của anh trong lòng càng ấm áp hơn, cũng im lặng không nói gì.
Anh đi lại gần ôm chặt cô vào lòng nói:
- San San.... Khoảng cách của anh với em là bao nhiêu cơ chứ... Anh thật sự không thể chấp nhận được sự thật em là người yêu của MInh Dạ Nguyệt... San San...
thịch....!
San San tim đập mạnh, mặt bắt đầu hơi đỏ dần, cô dù muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể lại không hề bài xích anh, cô nhẹ nhàng tay vỗ lên vai anh vài cái không nói gì, khuôn mặt vẫn có chút đỏ mà cô không để ý, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh. Chắc cô phải đi khám tim mạch quá, cứ vậy cô sợ bị bệnh tim quá.
Dụ Nguyên thở dài, anh đoán cái vỗ này hoàn toàn không hiểu anh cái gì đâu, anh chạm tay vào cằm cô nâng lên nhìn cô chăm chú, San San cũng nhìn anh thì càng muốn đỏ mặt hơn, cô thực sự tim đập quá nhanh rồi... Khuôn mặt của Dụ Nguyên thực sự tiêu soái bất phàm trần, cô như bị hút vào đôi mắt ngập tràn yêu thương của anh, làm cô cảm nhận như anh đang yêu cô tha thiết chứ không phải Minh Đang Linh (ta sinh đứa con gái vô tâm vô phế quá mức chăng? *ngồi suy nghĩ*)
Anh cúi xuống hôn lấy bờ môi đỏ mọng kia, lần này không phải là nụ hôn chạm môi nhẹ nhàng nữa, anh bá đạo lưỡi luồn vào khoang miệng của cô mà càn quét, mút lấy bờ môi ngọt lịm đỏ mọng của cô.
Lúc này cô thực sự bất ngờ mặt lại càng đỏ gay lên cố đẩy anh ra thì Dụ Nguyên một tay giữ gáy cô lưỡi càng tấn công hoàn toàn không cho cô phản kháng chiếm đoạt khoang miệng cô một cách bá đạo, một tay ôm chặt lấy eo cô áp chặt vào người mình như muốn cô cùng anh thành một vậy.
Hôn đến mức cô hết hơi nhũn cả chân muốn quỵ xuống thì anh mới luyến tiếc buông bờ môi cô ra liếm nhẹ lấy đôi môi sưng ánh mắt nhìn cô:
- Em còn chưa nhận ra sao...?
Cô đang mơ màng nghe xong liên giật mình đẩy mạnh anh ra chạy ra ngoài cùng với gào lên:
- Tôi... Tôi có người yêu rồi...
Dụ Nguyên nhìn cô chạy đi ánh mắt có chút đau buồn nhìn cô chạy... San San... Rốt cuộc em còn định cách xa anh bao xa nữa...?
San San vừa vỗ mặt vừa chạy... Cô phải khám tim... Cô phải đi khám tim, mặt cũng đỏ nữa.... Cô hoàn toàn không nhận ra từ khi cô bước ra khỏi phòng Dụ Nguyên vừa chạy vừa vỗ mặt bị ghi lại trong camera.
Vân Thiên Vũ đang ngồi giở lại tài liệu nhìn qua camera thấy cảnh này liền nở nụ cười yêu nghiệt, ngả người về phía sau tay gỡ cavat ra thả lỏng người nhìn quyến rũ muốn đỏ mặt, anh liếm nhẹ bờ môi....
Con cừu nhỏ, lại muốn chạy thoát hay sao...?!
Ngày hôm ấy, nhiều thứ xảy ra.....
.
.
Spoi: Hoắc Thiên Kình nhìn cô, ánh mắt ngập tràn ý trêu chọc: " em bị táo bón sao?"
Em bị táo bón sao?...ư?
Bị táo bón sao?
Táo bón sao?
Sao?
Khóe môi cô giật giật....
.
.
.
( ta viết rồi mà ta ngủ quên không đăng, hôm qua ta định 9h mới đăng mà thế nào lăn ra ngủ như chết :< các nàng đừng giận nha, vẫn lịch cũ 3 ngày một chương)