Vân Thiên Vũ gõ nhẹ đầu bút lên bàn, nhìn vào màn hình di động khuôn mặt trầm mặc còn thư ký muốn rét run người... Cô ta không ngờ phó tổng lại thích đại tiểu thư chua ngoa Tích San San đến mức theo dõi đâu....
- Cô nói xem tôi có lên mua một cái lồng sắt?
- A? - Cô thư ký giật mình nhìn phó tổng đại nhân của mình, rụt rè hỏi:
- ngài mua để làm gì ạ?
Vân Thiên Vũ trầm ngâm một lúc xoay ghế về phía cửa sổ trong suốt chỉ thấy chiếc ghế, rồi nói:
- Nếu thôi... Nếu tôi muốn nhốt một cô gái nhỏ vào thì sao?
Thư ký giật nảy mình... Cô muốn toát mồ hôi hột nha~ Đây là bệnh kiều thích nuôi nhốt à....? Lâu lâu cô mới thanh được giọng nói:
- Nếu ngài làm vậy, cô gái đó sẽ hận ngài đến tận xương tủy...
Anh im lặng đăm chiêu một lúc thật lâu, lâu đến mức thư ký tưởng mình được thoát định ra khỏi phòng thì anh lên tiếng:
- Tại sao? Tôi chỉ muốn giữ cô ấy làm riêng mình... Yêu là sai sao?
Thư ký thở dài cái thượt, tổng tài à! Anh cũng có ngày này nha! Cô bình tĩnh hơn một chút giọng bắt đầu phân tích:
- Yêu tất nhiên không sai, nhưng ngài có suy nghĩ cho tình cảm của cô gái đó không? Tình cảm không thể gượng ép, nếu ngài gượng ép thì sẽ đau khổ cả hai mà thôi.
-... Được rồi cảm ơn cô, cô có thể ra ngoài rồi.
Giọng không rõ vui buồn, thư ký thở dài một cái rồi ra khỏi phòng của Vân Thiên Vũ, anh chỉ trầm mặc rồi bật cười phá lên, tay bấm một dãy số rồi giọng nói trở lại yêu nghệt ngày nào, đôi môi như cười như không:
- Giúp tôi làm cái này...!
.
----ta là dải phân cách, chỗ San San---
.
- Này, buông ra tôi ngồi ghế phụ được rồi!
San San giãy giụa trong lòng Hoắc Thiên Kình, anh nhướng mày cười cố ý đi lẹo xẹo chút thì đâm cột điện làm cô ngồi im sắc mặt từ xanh sang trắng...
Anh cố nhịn cười trong lòng ánh mắt vờ nghiêm túc nói:
- Em ngồi yên đi, em giãy giụa chút làm anh gần đâm đó.
Cô phi! San San khinh bỉ gã vô lại này, từ từ đẩy nhẹ tay anh ra, Hoắc Thiên Kình nhìn hành động đáng yêu không nhịn được giọng ôn nhu hỏi:
- Sao vậy?
- Sao cái gì, anh nói tôi giãy giụa làm anh xíu đâm, giờ tôi nhẹ nhàng còn hỏi sao?
Hoắc Thiên Kình bật cười khe khẽ khít vòng tay lại không cho cô ra ôm chặt trong lòng làm cô cứng đờ, giọng vẫn ôn nhu như cũ:
- Ngồi ngoan đi, sắp tới nơi rồi.
San San im lặng cả đoạn đường, lưng thẳng tắp ngồi cứng đờ như khúc gỗ không nhúc nhích làm anh thấy buồn cười, xe đi đến một cửa hàng nhỏ khá kì lạ. Khi xe dừng cô tưởng được thoát liền muốn nhảy ra khỏi lòng anh thì bị anh bế trọn đóng cửa xe rồi bước vào cửa hàng.
Chủ cửa hàng đang nói chuyện qua với khách hàng, thấy anh liền huýt sáo trêu ghẹo:
- Ông chủ Kình à, mang bạn gái vào cửa hàng đồ tự vệ làm gì?
Anh mỉm cười tiêu sái, cô dù mặt dày cũng không đến mức này liền đỏ mặt liều mạng đòi đứng xuống, Hoắc Thiên Kình thuận theo đặt cô đứng xuống thật cẩn thận làm chủ cửa hàng lại tiếp tục trêu ghẹo anh.
- Tôi đến đây muốn mua cho cô gái nhỏ này một món đồ tự vệ. Cô gái nhỏ này làm tôi không yên lòng.
Cô cũng ngơ ngác một lúc định từ chối thì chủ cửa hàng mang ra một con dao nhỏ làm mắt cô sáng lên cầm thử lên nhìn thật kỹ, chủ cửa hàng tự đắc nói:
- Sao cô gái nhỏ, dáng cô nhỏ nhắn thì lên dùng dao nhỏ này, có thể giúp cô nếu gặp bọn biến thái đủ làm nó bị thương đấy.
Cô lắc đầu đưa trả cho chủ cửa hàng con dao rồi nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lên nhìn thấy con dao cũng khá nhỏ nhưng không được gấp lại thịnh hành như bình thường mà chỉ là con dao thẳng không gấp được, có bao để tra và đeo trên đùi.
Chủ cửa hàng giật mình, nhìn cô một lượt rồi huých nhẹ vai Hoắc Thiên Kình thì thầm:
- Tại sao cô bạn gái của ngài Kình đây lại chọn loại dao đó? Định đi giết người sao?
Hoắc Thiên Kình nhướng mày thú vị nhìn cô không trả lời của ông chủ cửa hàng, ông ta thấy bị bơ liền đi lại gần khuyên nhủ cô:
- Cô gái nhỏ, con dao này rất sắc, nếu không biết sử dụng sẽ tự làm bản thân bị thương. Còn có thể gây chết người...
- Tôi lấy con dao này!
San San như không nghe thấy ông ta khuyên liền ánh mắt sáng bừng nói chắc nịch làm ông ta câm nín nhìn về phía Hoắc Thiên Kình hỏi ý kiến, anh nhún vai một cái rồi mỉm cười.
- Vậy được tôi bán cho cô.
Cô bước đến trước quầy rút ví ra định trả, anh ngăn lại đưa cho ông chủ thẻ nói:
- Tôi trả!
- Không được! Tôi tự trả! - San San cũng vội lôi ra một cái thẻ
Ông chủ cửa hàng liếc qua cô và anh liền cầm thẻ của Hoắc Thiên Kình chép chép miệng nói:
- Cô gái nhỏ, lo cái gì người yêu với nhau cứ phân chia tiền làm cái gì?!
Cô cứng họng còn anh cười rạng rỡ gật nhẹ cái đầu tỏ vẻ đúng vậy, cô thực muốn giơ ngón giữa vào mặt anh mà! San San nghiến răng...
Bước ra khỏi cửa hàng, cô không mặn không nhạt nói rồi quay đi:
- Tôi sẽ trả lại tiền cho anh vào tài khoản của anh. Chúng ta tốt nhất không ai nợ ai vẫn hơn!
- Tôi đưa em...
- Không cần! Cảm ơn hôm nay đã đưa tôi đi mua con dao, tôi sẽ trả ơn anh sau!
Cô cắt đứt lời chưa kịp nói của anh, Hoắc Thiên Kình khổ sở cười lắc đầu một cái nhìn bóng dáng cô bước xa dần, không thấy cô nữa anh mới chuyển bị lên xe thì một giọng nói vui mừng vang lên:
- Thiên Kình?
Anh quay đầu lại nhìn giọng nói đó cũng bất giác mở miệng:
- Mẫn Mẫn?
Ngày hôm đó thật đặc biệt...
.
.
.
.
.
.
( hưm chương mới như đúng hẹn nhóe các nàng... yêu các nàng, bắt đầu từ mai mới bắt đầu tính ngày một nhé! :> bởi vì ta bận lên chỉ đúng hẹn thôi....)