Editor: Doris
Beta: Jen
Chính thức quay.
Ánh mắt Thời Thải Nhi vô tình nhìn qua, ngạc nhiên.
Mặc dù đã sớm nghe một số chuyện của Tần Hằng, nhưng không nghĩ anh ta lại trẻ tuổi như vậy.
Cô giấu một tia kinh ngạc dưới đáy mắt, Thời Thải Nhi bước tới: “Nghe danh của Tần tổng đã lâu, không ngờ lại là một thanh niên anh tuấn như vậy.”
Thẩm Mạnh do Khương Dật Thần đóng sửng sốt, rất nhanh lại cúi đầu xuống.
Thì ra, từ trước đến nay anh ta tự mình đa tình, cho rằng Thời Thải Nhi chỉ nói với mình giọng đó thôi.
Trình Tống đóng vai Tần Hằng, nhìn cô một lúc, mở miệng nói chuyện rất khách sáo: “Tôi không dám nhận, phó tổng cô mới có danh tiếng truyền xa.”
Thời Thải Nhi nghiêng đầu, môi đỏ khẽ nói: “Nếu đã trùng hợp như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm?”
Trên mặt anh rất bình tĩnh nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.
Không nghĩ đến chỉ mấy ngày không gặp mà Tô Lạc ăn chơi trác táng lại có thể nghiên cứu diễn xuất, kỹ năng tiến bộ rất nhiều.
Anh ta nhìn đồng hồ, cười nói: “Hôm nào đi! Lát nữa tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Cô thở dài nhìn bóng lưng anh ta rời đi, có rất ít người từ chối lời mời của cô.
Cái tên Tần Hằng này, rất thú vị.
Thời Thải Nhi nhìn một lúc, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Mạnh sau lưng cô.
Lông mày anh rủ xuống, là người hiểu chuyện nên cô mới cho anh làm trợ lý bên người.
Thời Thải Nhi liếc mắt nhìn một cái cũng đã biết suy nghĩ của anh ta.
Tuy khinh thường Thẩm Mạnh nhưng cô lại rất thích lòng trung thành của anh ta.
Người thích cô rất nhiều nhưng không phải ai cũng được cô coi trọng.
Thời Thải Nhi biết, cũng chỉ có Thẩm Mạnh ngu ngốc này sẵn sàng làm bất cứ chuyện nào vì cô.
Hơn nữa, anh ta cũng không bao giờ phản bội cô.
Cô rất biết cách đùa giỡn trái tim của một người.
Nơi này là hành lang của công ty, gió thổi rất mạnh làm cô run lên.
Thẩm Mạnh đem áo khoác của mình khoác cho cô.
Thời Thải Nhi không có từ chối, ánh mắt và trong lòng anh ta đều rất vui vẻ và thỏa mãn.
Ngay cả khi anh đứng phía sau cô, làm một người không có cảm giác tồn tại cũng khiến anh vui vẻ rồi.
Cảnh này rốt cuộc cũng qua, Triệu Bân cũng khen cô kỹ thuật diễn rất có tiến bộ.
Được người khác khen, Tô Lạc rất vui vẻ, vừa quay đầu lại thì bốn mắt nhìn nhau.
Trình Tống quay mặt trước, lấy một chai nước khoáng, chậm rãi uống vài ngụm.
Tô Lạc cũng thu lại ánh mắt, về lại chỗ nghỉ của mình.
Khương Dật Thần nhìn cô từ xa, nhịn không được vẫn đi đến: “Tô Lạc, đi với tôi một chút.”
Cô cũng không ngẩng đầu lên: “Không đi.”
Khương Dật Thần nghĩ cô vẫn còn tức giận, anh hơi áy náy: “Cô đi với tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tô Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh: “Có chuyện thì nói ở đây đi.
Không cẩn thận lại truyền ra tai tiếng với cô gái ăn chơi trác táng như tôi.”
Nghe được những lời này của cô, anh biết cô tức giận rồi.
Hơn nữa lại tức giận không nhỏ, Khương Dật Thần trong lòng càng sốt ruột: “Tôi, tôi là muốn xin lỗi cô.”
Tô Lạc nhướng mày, đứng dậy: “Đi thôi.”
Khương Dật Thần sửng sốt, mặt mày hớn hở.
Đi khỏi phim trường được một đoạn, anh mới mở miệng: “Tô Lạc, vừa nãy tôi không nên nói cô ăn chơi trác táng.
Là tôi không suy nghĩ khi nói.
Tôi xin lỗi cô, cô đừng giận tôi nữa, được không?”
Tô – ăn chơi trác táng – Lạc cười: “Giống như anh nói, chúng ta là bạn bè.”
Chỉ là hai chữ bạn bè bình thường, nhưng Tô Lạc lại khiến nó êm tai đến lạ thường.
Giống như trước kia có người nói cô là bình hoa, Tô Lạc cũng không quan tâm chút nào.
Bởi vì cô đã từng nói, cô không quen biết mấy người đó thì tại sao phải quan tâm lời của họ.
Lý do cô tức giận là bởi vì… Cô quan tâm anh?
Có cái suy nghĩ này, Khương Dật Thần sung sướng mà cong cong khoé môi: “Tô Lạc, vậy cô tha thứ cho tôi sao?”
Tô Lạc trợn mắt: “Tôi có giận anh bao giờ đâu!”
Sự thật bày ra trước mắt, dù sao ở trong giới kinh doanh, danh tiếng cô gái ăn chơi trác táng của Tô Lạc sớm đã vang xa.
Những người biết Tô Lạc thì chắc cũng đã cho là như vậy.
Thứ mà Tô Lạc quan tâm nhất bây giờ, đó chính là thế nào để cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình, còn mấy thứ khác thì cô không muốn để ý tới.
Trở về phim trường 《 Chạng Vạng 》, Tần Phong vừa mang đến một phần kịch bản mới được sửa lại.
Tô Lạc tùy tiện lật vài trang rồi dừng lại.
Cái quỷ gì vậy? Kịch bản được sửa lại thì có thêm một cảnh Thời Thải Nhi hôn Thẩm Mạnh… Tô Lạc tức đến đau răng, vội cầm kịch bản đi hỏi đạo diễn Triệu Bân.
Triệu Bân đau khổ trong lòng, một bên chính là thái tử Tịch thị, một bên chính là sát thần Tô Lạc.
Hai bên đều không thể đắc tội, ông đành ném cho Tần Phong.
Tô Lạc sao có thể bị ông ta lừa dễ như vậy, cái tên biên kịch Tần Phong đó không có trọng lượng gì trong đoàn phim cả, căn bản không thể nói được cái gì.
Kịch bản được sửa theo ý ông ta, còn Tần Phong chỉ làm theo thôi.
Triệu Bân cũng không muốn làm vậy, ông ta chỉ làm theo lời người đứng sau thôi.
Tô Lạc suy nghĩ cẩn thận.
Ở phòng nghỉ gặp được Khương Dật Thần, anh vẫn còn ngây ngô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Lạc ném kịch bản qua: “Nếu Thời Thải Nhi và Thẩm Mạnh có cảnh hôn thì tôi cảm thấy cốt truyện phía sau cũng cần phải sửa.”
“Ban đầu là Thời Thải Nhi ngưỡng mộ nam chính, nhưng khúc sau Thẩm Mạnh lại vì cô mà chết.
Tôi nghĩ Thời Thải Nhi phải đi trả thù Tần Hằng… Đó không chỉ là áy náy, có lẽ cô ấy cũng không nhận ra là mình thích Thẩm Mạnh.”
- --Đọc FULL tại ---
Tô Lạc cầm kịch bản đến tìm anh chắc cô cũng biết, Khương Dật Thần lập tức hùa theo: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy nên mới bảo đạo diễn cho thêm cảnh hôn giữa Thời Thải Nhi và Thẩm Mạnh.”
Cô cười khẽ: “Cảnh hôn rất đơn giản, chỉ cần mượn góc để quay thôi!”
Quả nhiên không thể nào đơn giản như vậy! Khương Dật Thần đột nhiên có cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Một tuần sau, Tô Lạc đóng máy vai diễn của mình.
Một giám đốc phụ trách các sản phẩm dưỡng da tới tìm Tôn Hoa Hoa, hy vọng Tô Lạc có thể trở thành người đại diện sản phẩm của họ.
Làm một cô gái có tiền thì tùy hứng, Tô Lạc đương nhiên từ chối.
Nhìn tiền tới tay còn bị người khác cướp đi, trong lòng Tôn Hoa Hoa đau xót, cố gắng thuyết phục cô nhận: “Lạc Lạc, tuy rằng sản phẩm này giá bình dân nhưng danh tiếng rất tốt, trong giới có rất nhiều minh tinh muốn lấy làm người phát ngôn.
Chị nghe nói Hạ Mạt Nhi cũng có trong danh sách nhưng mà họ vẫn chọn em.”
Tô Lạc liếc nhìn chị ấy, nhíu nhíu mày.
Tôn Hoa Hoa cảm thấy phép khích tướng của mình đã bị nhìn thấu rồi.
Tô Lạc chống cằm: “Chị đừng nông cạn như vậy, sau này sẽ tốt hơn thôi.
“Em hoặc là không nhận đại diện này.
Hoặc là trở thành một người nổi tiếng hơn.”
Tôn Hoa Hoa bị mê hoặc bởi khí chất của cô, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà tài nguyên của họ ngày càng đi xuống, từ diễn viên điện ảnh bây giờ lại chạy đến diễn phim truyền hình.
Tương lai còn có hy vọng nhận làm người đại diện cho mấy thương hiệu lớn không?
Cho Tôn Hoa Hoa nghỉ ngơi một tháng, cô cũng ở nhà tận hưởng hạnh phúc với ba mẹ.
Vào cuối tuần, Tô Hào đưa cả nhà đến trang viên nghỉ ngơi, ban ngày câu cá, buổi tối ở ngoài nướng BBQ.
Gà được nuôi thả trong trang viên, rau cũng được trồng trong vườn, nước tưới là nước sạch, cũng không có thuốc trừ sâu, rau quả thuần thiên nhiên.
Cá chép và cá trích đều được bọn họ câu từ hồ lên, đưa đến cho đầu bếp sơ chế, làm xong hết rồi mới đưa đến cho bọn họ.
Nguyên liệu nấu ăn đều rất tươi, vì do tự tay mình làm, mùi vị khác hẳn với mấy nguyên liệu mua ở ngoài, tươi, mềm và thơm hơn rất nhiều.
Trang viên là quà sinh nhật mười tám tuổi của Tô Hào tặng cho Tô Lạc.
Sau này lại cho du khách đến tham quan và nghỉ ngơi.
Lợi nhuận hàng tháng cũng đủ cho chi phí hàng tháng của trang viên rồi.
Buổi tối, Tô Lạc nằm trên giường lớn, nhìn bầu trời đêm qua lớp kính thủy tinh, ảnh đêm đẹp như vậy cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Hít một hơi thật sâu, quả nhiên không khí trên núi vẫn trong lành hơn.
Một tháng sau, Tô Lạc chính thức vào tổ.
Sau khi tham gia nghi thức khai máy của《 Bắc Ngụy Bí Sử 》thì đoàn phim cũng bắt đầu ráo riết chuẩn bị kế hoạch quay.
Tô Lạc nghe nói tài chính của đoàn phim gặp khó khăn nhưng khi nhìn thấy những bộ trang phục tinh tế đó thì hết sức ngạc nhiên.
Sau đó, lại nghe nói Cố tổng bỏ một số tiền đầu tư lớn vào bộ phim《 Bắc Ngụy Bí Sử 》.
《 Bắc Ngụy Bí Sử 》được Cố tổng coi trọng, người vui mừng nhất bây giờ không ai khác ngoài đạo diễn Từ Lai và biên kịch Lâm Phong.
Thấy đạo diễn và biên kịch lúc nào cũng ngồi cười ngây ngô, những người trong đoàn phim ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu tài chính không đủ, đang quay thì gặp khó khăn thì nói không chừng họ cũng không nhận được tiền lương.
Còn điều mà diễn viên lo lắng chính là tài chính không đủ, không có quảng bá phim được.
Cho dù Tô Lạc có kéo được chủ đề bàn tán thì phim cũng không gây được tiếng vang.
Bây giờ thì đã được cao tầng của công ty coi trọng, cố ý đầu tư một khoản lớn, như vậy thì đồ của diễn viên phụ càng tinh tế, hoành tráng hơn.
Nhất là vai chính, không thể nào tinh xảo hơn được nữa!
Có một khoảng thời gian, rất nhiều tin đồn về người cầm lái của tập đoàn Cố thị.
Có người nói anh là một người lãnh đạo sáng suốt, tuổi còn trẻ mà đã khiến hội đồng quản trị đồng ý cho anh ngồi ở vị trí hiện tại.
Các nhân viên trong công ty đều bàn bạc, lúc đầu là Cố tổng không xem trọng dự án 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》này.
Nhưng sau đó lại đột nhiên đầu tư vào đây, đúng là khiến người khác không tưởng tượng được.
Sau khi vào đoàn được một tuần, Tô Lạc mới có thể gặp được vị Cố tổng huyền thoại này.
Vị Cố tổng không giống như trong tưởng tượng của cô lắm, không vì nhiều quyền lực mà độc đoán, mà lại giống như một tên lưu manh hơn.
Nghỉ ngơi mười phút, Tô Lạc nhận ly nước ép nho do Tôn Hoa Hoa đưa, uống hai ngụm, cầm lấy chiếc gương nhìn xem lớp trang điểm của mình đã ổn hay chưa.
Nếu là ở đoàn phim《 Chạng Vạng 》thì sớm đã có người chạy đến dặm lại phấn cho cô rồi.
Tô Lạc lại đợi thêm một lát, vẫn không có người đến, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cô nhìn thấy có hai ba người trang điểm đang ngồi tụ tập nói chuyện, giống như họ không có việc làm, rảnh rỗi đến mức mọc nấm.
Còn những người khác thì bận rộn trang điểm cho người khác, chạy qua chạy lại trong đoàn phim, nhìn rất mệt mỏi.
Tô Lạc cũng chỉ có tô lại môi nên cũng lười đi tìm người, tự lấy son tô lại.
Phim trường náo loạn, cách đó không xa có hai cung nữ cũng đang ngồi nói chuyện: “Đẹp trai quá, anh ta cũng là diễn viên sao?”
“Mình chưa nhìn thấy anh ta bao giờ, chắc là không phải đâu!”
Tô Lạc không quan tâm mà nhìn mình trong gương, cô nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần mình.
Đạo diễn của《 Bắc Ngụy Bí Sử 》Từ Lai nhiệt tình giới thiệu cho cô: “Lạc Lạc, đây là Cố tổng của truyền thông điện ảnh Gia Hòa.”
Tô Lạc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng run lên, tại sao lại là anh ta?
_________________.