Editor: Doris
Beta: Jen
A Tình lau nước mắt chạy ra ngoài, lại đụng vào một bức tường thịt đầy cứng rắn.
Lâm Phong nhíu mày: “Cô là thợ trang điểm à?”
A Tình ngẩng đầu nhìn anh, rồi gật đầu.
Cô biết anh là biên kịch của 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》.
Lời nói ở đoàn phim còn có trọng lượng hơn cả phó đạo diễn.
Thấy mắt cô đẫm nước mắt, Lâm Phong đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Lau mặt trước đi! Là có người trong đoàn phim bắt nạt cô sao?”
A Tình nhận lấy khăn giấy, nức nở nói: “Bốn thợ trang điểm thì mỗi ngày làm đến mức mệt chết, còn bị tổ trưởng mắng.
Nhưng mà có ba người có quan hệ với tổ trưởng nên không cần làm việc thì cũng nhận được lương cao.
Không công bằng nên tôi không làm nữa.”
Những lời của A Tình nói làm Lâm Phong suýt chút nữa bật cười, anh đem những lời cô nói phân tích lại một lần, nhìn cô cười nói: “Đúng rồi, là đạo diễn bảo tôi tới nhìn xem.
Cô bảo ba thợ trang điểm đó tới đây, tôi giúp cô hỏi họ một chuyện.”
Nghe đạo diễn bảo anh tới, A Tình lập tức hồi phục tinh thần, hào hứng nói: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi mấy người đó tới đây.”
Nhìn A Tình thay đổi sắc mặt cực kỳ nhanh, làm Lâm Phong chết lặng.
Anh đứng yên bật cười.
Dò hỏi một thợ trang điểm, thư ký rồi anh đi thêm một vòng.
Sau khi xác nhận thì đúng như lời A Tình nói.
Tổ trưởng trang điểm là dựa vào quan hệ với Diêu Tuệ mà vào đoàn phim.
Chính cô ta cũng không có năng lực, còn mang theo ba người suốt ngày ở đoàn phim cười cười nói nói.
Còn rảnh rỗi hơn đạo diễn và diễn viên, như một con sâu gạo, lười biếng.
Lâm Phong an ủi A Tình, bảo bọn cô đến phòng trang điểm khác chờ, còn anh đi đến phòng nghỉ tìm đạo diễn.
Phòng nghỉ.
“Hôm nay không phải có một hội nghị rất quan trọng sao? Sao ba lại gọi cho con vào lúc này?” Mỗi ngày Tô Hào đều gọi điện thoại với cô, có đôi khi một ngày hai ba cuộc điện thoại.
Tô Hào giơ tay nhìn đồng hồ: “Đúng vậy, nửa tiếng sau ba còn một hội nghị.
Công ty đang làm một dự án nên đang tìm kiếm công ty hợp tác.
Bây giờ ba đang nghỉ nên muốn gọi nói chuyện với con.
Con ở đoàn phim thế nào, có mệt không, vất vả không?”
Mỗi lần Tô Hào gọi điện thoại đến, ông đều hỏi cô có mệt hay không, vất vả không.
Giống như ở trong mắt ông, cô phải làm việc rất vất vả.
Trong lòng Tô Lạc ấm áp hẳn lên: “Còn tốt ạ, ba đừng lo lắng cho con.
Ba nên chú ý sức khỏe của mình, đừng làm việc quá mệt mỏi.”
Lúc này có một trợ lý nhắc nhở Tô Hào, tổng giám đốc công ty An Bình – Trình Nhất Long đang đợi ông ở phòng chờ.
Công ty An Bình cũng muốn tham gia dự án lần này? Tô Lạc híp mắt: “Ba, phương án của công ty An Bình này ổn không?”
Nghe thấy giọng nói của con gái, Tô Hào vẫy vẫy tay: “Tôi với Lạc Lạc còn đang nói chuyện, bảo ông ta chờ trước đi.”
Biết Tô tổng luôn yêu thương con gái bảo bối của mình, trợ lý âm thầm rời khỏi văn phòng.
Tô Hào lúc này mới nói với Tô Lạc: “Phương án vẫn giống như cũ, không có gì mới mẻ, thành ý thì còn thua cả một công ty mới thành lập.
Lúc nào công ty đó cũng muốn chèn ép công ty mới, suýt chút nữa quên mất gốc rễ ban đầu rồi!”
“Thì ra nhà họ Trình là hổ phụ sinh khuyển tử! Nếu công ty đó không có ý muốn hợp tác thì con thấy nên để cho công ty mới thì hơn.”
Vốn dĩ Tô Hào còn có chút khó xử, ông không muốn Trình Nhất Long tham gia để kéo lê thê dự án, nhưng lại nhớ đến giao tình của thế hệ trước.
Khi đó, Trình lão gia chạy đến nhà cũ của Tô gia náo loạn thì mới bị Tô lão gia quở trách, trở mặt.
Nghe được ý tứ của Tô Lạc, hình như là đã có chuyện xảy ra trong đoàn phim Trình Chí Hạo đầu tư.
Được lắm Trình Nhất Long, con trai của ông ta dám bắt nạt con gái bảo bối của ông!
Ông còn không muốn làm rụng một sợi tóc của Lạc Lạc mà con trai ông ta lại dám bắt nạt.
Tô Hào tức giận, vỗ bàn đứng dậy nói: “Lạc Lạc, con yên tâm.
Nhất định ba sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Nghe giọng điệu của Tô Hào, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống hai cha con bọn họ.
Cô miễn cưỡng nói với Tô Hào: “Ba, thật ra thì cũng không liên quan gì đến Trình Chí Hạo, con cũng không bị bắt nạt.
Dạy dỗ bọn họ là được rồi!”
Nhìn Tô Lạc gọi nói chuyện với Tô Hào một hồi là trong lòng rưng rưng, nghệ thuật nói chuyện của cha con nhà này đúng là rất cao!
Từ Lai dựa vào sô pha, khoé mắt giật giật.
Nếu một ngày nào đó bản thân ông không cẩn thận đắc tội Tô Lạc, thì có lẽ sẽ đến lượt ông bị Tô Hào dạy dỗ.
Việc này với việc chăm sóc bà cô này có gì khác biệt đâu!
Ánh mắt của bà cô nhỏ vừa nhìn tới đây, Từ Lai gãi tóc: “Tôi bảo Lâm Phong đi tìm hiểu rồi, chắc là rất nhanh sẽ về thôi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Lâm Phong đi đến.
Ánh mắt anh lướt qua Tô Lạc, nhìn Từ Lai nói: “Tổ trưởng trang điểm là do Diêu Tuệ đề cử, đều là người có quen biết với nhau.
Tôi đã hỏi thư ký trường quay với một số nhân viên rồi, đúng là ngày nào bọn họ cũng rảnh rỗi.
Làm rất ít nhưng nhận rất nhiều tiền lương, thật sự các thợ trang điểm khác rất mệt mỏi.”
Tốt xấu gì thì đâu cũng là lần đầu tiên ông làm đạo diễn phim truyền hình, chỉ bởi vì mấy cái quan hệ không liên quan mà xảy ra chuyện.
Thậm chí còn làm trễ mấy cảnh quay hôm nay nên làm Từ Lai rất tức giận: “Hủy hợp đồng, đem dẹp luôn mấy người kia đi.
Hơn nữa là phải viết vào sổ đen, để xem đoàn phim nào dám dùng tới mấy cô ta nữa.”
“Vậy tiền lương của mấy người đó thì sao bây giờ?” Lâm Phong do dự nói: “Còn có Diêu Tuệ…”
Nói rồi Lâm Phong nhìn thoáng qua Tô Lạc ngồi ở sô pha.
Diêu Tuệ là người của Trình đại thiếu gia, Trình Chí Hạo lại là nhà đầu tư của phim này nữa, đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ.
Từ Lai vốn định không truy cứu trách nhiệm với Diêu Tuệ nhưng lại bị Lâm Phong nhắc đến, Tô Lạc lại ở bên cạnh.
Nếu ông không làm rõ ràng thì Tô Lạc chắc chắn sẽ là người đầu tiên không hài lòng.
“Lương của mấy người đó thì chia cho thợ trang điểm khác đi, coi như là tiền tăng ca.
Còn chuyện của Diêu Tuệ thì phải gọi điện thông báo cho Cố tổng trước rồi mới quyết định.”
Cố tổng là người cực kỳ ghét mấy nữ diễn viên không an phận.
Mặc kệ là nhà đầu tư, nhà sản xuất hay đạo diễn thì cũng không thích mấy diễn viên đó.
Chỉ số thông minh không có nhưng lại thích làm trời làm đấy, thích gây khó dễ cho đoàn phim, không may bị cánh nhà báo biết được thì còn luyên lụy đến toàn bộ đoàn phim.
Bộ điện ảnh《 Chạng Vạng 》kia là một cái ví dụ điển hình.
Chỉ vì một nam phụ mà bộ phim đầu tư hơn ngàn vạn lại phải quay lại một lần nữa.
- --Đọc FULL tại ---
Cho nên Diêu Tuệ này, tám chín phần chắc chắn là bị hủy hợp đồng.
Lâm Phong theo bản năng mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần Diêu Tuệ rời đi, đoàn làm phim cũng không còn ai giở trò nữa.
Hơn nữa cô bé mít ướt ấy cũng không bị người khác bắt nạt nữa.
Kết quả như vậy cũng khiến Tô Lạc vừa lòng.
Trở lại phòng trang điểm đã thấy A Tình và mấy thợ trang điểm khác đang chờ ở chỗ này.
Nhìn thấy Tô Lạc, đôi mắt A Tình sáng trưng: “Chị Tô Lạc!”
Những người khác cũng nhìn cô rồi gọi: “Chị Tô Lạc.”
Tô Lạc xua xua tay: “Không có chuyện gì đâu, đoàn phim sẽ tìm mấy thợ có kinh nghiệm vào.
Mấy đứa về sau chỉ cần làm việc thật tốt là được.”
Trên mặt A Tình tràn đầy vui vẻ: “Thật không chị? Chị Tô Lạc, tổ trưởng và mấy người khác bị đạo diễn hủy hợp đồng rồi?”
“Đúng vậy!” Tô Lạc gật đầu.
Mấy thợ trang điểm khác đều mỉm cười, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi.
Diêu Tuệ mang theo trợ lý của cô ta thu dọn đồ đạc, chật vật mà rời đoàn phim.
Nghe nói mấy cô ả dựa vào quan hệ đều bị ghi tên vào sổ đen.
Mấy cô ta sợ, đi cầu xin đạo diễn rồi cuối cùng bị bảo vệ đuổi ra khỏi trường quay.
Chuyện cười lần này rốt cuộc cũng kết thúc.
Sau trận cười lần này, những người ban đầu cô lập Tô Lạc, lúc này cũng phải tìm hiểu xem địa vị của cô.
Ban đầu thì cực kỳ nịnh bợ, lấy lòng Diêu Tuệ, bây giờ thì chắc tức hộc máu.
Sớm biết vậy thì ngay từ đầu đã đi ôm đùi Tô Lạc.
Thật khó để lấy lòng thiên kim nha!
Sau khi trang điểm, Tô Lạc đi thay trang phục, đạo diễn bên kia lại giục cô đi quay.
Thời tiết tháng mười, toàn bộ cửa sổ trong nhà đã mở ra nhưng trong nhà vẫn giống như lò nướng.
Trong lúc nghỉ ngơi, Tô Lạc ngồi ở vị trí của mình.
Vén hai tay áo rộng lên, làn váy được vén ra hai bên, lộ ra hai chân đầy mồ hôi.
Cũng may vẫn là sáng sớm, Tô Lạc đã chuẩn bị rất nhiều quạt điện nhỏ.
Một tay Tô Lạc cầm quạt, một tay cầm kem, mở miệng nói với mọi người là trợ lý đạo diễn mua cho.
Cắn một ngụm, lạnh căm căm.
Tuy rằng hiệu quả không có nhiều nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Lúc Cố Ngôn tới phim trường tham ban, liếc mắt một cái cũng nhìn thấy Tô Lạc xắn tay áo, vén váy, để lộ hai chân thẳng tắp, trắng như tuyết, rất dễ khiến người khác chú ý đến.
Anh dời mắt, nhìn xung quanh.
Đoàn làm phim có mấy nhân viên nam cứ cố ý đi loanh quanh Tô Lạc, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, trợn tròn hai mắt.
Lông mày Cố Ngôn cau lại, bước nhanh về phía Tô Lạc.
Trên người anh mang theo một cổ sát khí, bày ra một bộ mặt lạnh.
Mấy nhân viên nam vừa rồi còn đi loanh quanh Tô Lạc, trông thấy anh làm bọn họ đều không dám nhìn lung tung.
Cảm thấy xung quanh mình hơi lạnh, Tô Lạc ngẩng đầu thì nhìn thấy vóc người cao lớn của Cố Ngôn.
Cùng với gương mặt lạnh lùng của anh.
Trong lòng Cố Ngôn biết cô không thích mình, nên sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện với anh.
Anh nhìn sang hướng khác, rơi xuống trên người Từ Lai, bước cặp chân dài qua đó: “Tại sao phim trường không có mấy cây quạt lớn?”
Từ Lai đang phân tích kịch bản, được trợ lý nhắc nhở Cố tổng đang đi đến đây, ông lập tức đứng dậy: “Máy quạt quá ồn, ảnh hưởng đến việc thu âm ở hiện trường.”
“Rất nhiều bộ phim đều lồng tiếng sau.” Cố Ngôn nhíu mày: ”Không có máy quạt nhỡ diễn viên bị cảm nắng thì phải làm sao?”
Từ Lai nhìn theo hướng ánh mắt của anh.
Đột nhiên phát hiện một chuyện gì đó rất lớn.
Cố tổng này, chẳng lẽ đang theo đuổi học trò của Tiết Phó sao!
Tổng hợp mấy thông tin lại, Cố tổng đã mấy lần đến phim trường thăm ban.
Nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe Cố tổng lại rảnh như vậy, lâu lâu lại tới đoàn làm phim thị sát công việc.
Mà lúc đầu chẳng ai quan tâm bộ phim《 Bắc Ngụy Bí Sử 》này.
Sau khi Tô Lạc gia nhập đoàn làm phim thì có liên tiếp mấy nhà, đầu tư một số tiền lớn vào.
Từ Lai không nghĩ là do bộ phim truyền hình đầu tay của mình.
Ngay từ đầu là một bộ phim thiếu kinh phí, sau này lại có thể so sánh với mấy bộ đại chế tác phim truyền hình.
Lúc đó ông còn cùng Tiết Phó nói đùa, nói Tô Lạc chính là ngôi sao may mắn của ông.
Nhìn đi, sau khi cô ấy gia nhập, đoàn làm phim giải quyết xong vấn đề tài chính, được Cố tổng coi trọng, lại được đầu tư thêm một số tiền lớn.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra thứ Cố tổng coi trọng không phải là ông và《 Bắc Ngụy Bí Sử 》, mà là Tô Lạc.
Đúng là học trò của Tiết Phó chính là ngôi sao may mắn nha!
_________________.