Editor: Doris
Beta: Jen
Tô Lạc nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nói với người ở phía trước: “Bác tài, số 28 đường Phục Châu.”
Hơn một tiếng sau, xe taxi dừng trước cổng một khu biệt thự.
Người lái taxi là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, ông nhìn về phía Tô Lạc: “Tổng cộng 121 tệ.”
Trong lòng Tô Lạc kêu lên vài tiếng, mặt cô đỏ ửng lên, trên người hiện tại cũng không có tiền: “Bác chờ cháu xuống rồi đưa bác được không? Cháu sẽ bảo người đưa tiền đến.”
Bác tài thấy cô lớn lên xinh đẹp, ăn mặc lại hợp thời trang hơn nữa người ở khu biệt thự này không phú thì quý.
Chắc là không quỵt tiền đâu.
Tô Lạc đi đến cổng khu biệt thự, bảo vệ nơi này đều biết cô: “Chào cô Tô.”
Cô gật đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại trên bàn: “Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cho người trong nhà được không? Hiện tại tôi có chút việc gấp.”
“Được, cô chờ một lát.” Nói xong, anh bấm điện thoại.
Một giọng nói của người đàn ông trung niên phát ra từ chiếc điện thoại: “Có việc gì?”
Tô Lạc hé môi nhưng không phát ra âm thanh.
Người trong điện thoại tạm dừng một chút, nói: “Xin hỏi đang tìm ai?”
Tô Lạc ngập ngừng, cuối cùng cũng nói được: “Ba.”
Đã nhiều năm cô chưa nói ra từ này.
Từ lúc người ba trên danh nghĩa của cô ngoại tình thì cô không bao giờ gọi từ này nữa.
Mà ông ta đem theo người thứ ba và con trai của bọn họ sống hạnh phúc,cũng chưa bao giờ nhớ rằng mình còn có một đứa con gái tên Tô Lạc.
Cũng chưa từng đến thăm cô, cô phải theo bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, sống một cuộc sống vất vả và khó khăn.
“Lạc Lạc, con không phải ở đoàn phim sao? Tại sao lại về đột ngột như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giọng của ông ấy có chút vội vã, cũng nghe ra được ông ấy rất lo lắng cho cô, trong lòng Tô Lạc đột nhiên ấm áp: “Ba có thể ra ngoài cổng đón con không? Mang một ít tiền nữa.”
Tô Lạc đứng ngây ngốc sau khi cúp điện thoại, trong đầu cô chỉ nghĩ đến câu nói của ông: “Được, con cứ đứng ở đó, đừng đi đâu cả! Ba sẽ đến đón con ngay.”
Cô ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, đột nhiên cảm thấy mắt và mũi hơi cay cay.
Tô Lạc thật hạnh phúc.
Cô cho rằng Tô Lạc có được những thứ này quá dễ dàng, cho nên không biết quý trọng chúng.
“Lạc Lạc!”
Tô Hào lo lắng vội vàng chạy đến, nhìn qua cô một vòng, thấy trên người không có vết thương nhưng sắc mặt lại không tốt lắm: “Không phải ở bên ngoài sao? Sao lại trở về như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Sao sắc mặt con lại kém như vậy?”
Hỏi liên tiếp mấy vấn đề, làm cô không biết phải làm sao.
Tô Lạc nhìn thấy vẻ mặt của ông, ông yêu thương Tô Lạc rất giống trong nguyên tác.
Chỉ là… Nguyên chủ đã mất rồi.
Tô Lạc định nói với ông mình không phải là con gái của ông.
Nhưng hiện tại, cô không nói lên lời nào.
Bởi vì cô chưa bao giờ nhận được tình thương của một người cha nên cô ích kỷ, cô tham lam muốn nhận được sự yêu thương từ Tô Hào, muốn thay thế nguyên chủ sống tốt…
Tô Lạc, tôi có thể giúp cô sống tốt không?
Đúng lúc đó, giống như đã được sắp xếp từ trước, vừa mới yên tĩnh thì đột nhiên có một cơn gió thôi ngang qua, khiến cho lông tơ trên người giãn ra.
Cô duỗi bàn tay, từng luồng gió xuyên qua khẽ tay cô, như đang nắm lấy bàn tay cô, lập lời giao ước.
Tô Lạc đột nhiên cười, trong lòng nói: “Được, tôi hứa sẽ chăm sóc cha mẹ của cô.”
Gió đột nhiên dừng.
Trong lòng Tô Lạc chợt giật mình, giống như cô đã tận mắt thấy Tô Lạc rời đi vậy.
“Lạc Lạc?” Thấy cô đột nhiên nhíu mày, đột nhiên cười, Tô Hào lo lắng gọi cô.
Tô Lạc hoàn hồn: “Con không có việc gì nhưng mà trên người không mang theo tiền, bác tài cũng đã đợi một lúc lâu.”
Tô Hào nhìn sang, lúc này mới hiểu được tại sao lại bảo ông mang tiền đến.
Nửa đêm rời giường uống nước, lại nghe thấy tiếng điện thoại từ phòng khách.
Hình như con gái xảy ra chuyện, giống như việc gì gấp lắm.
Lúc ấy ông không có suy nghĩ gì, lấy trong ngăn kéo hai xấp tiền, một sấp là mười nghìn.
Tô Hào nhìn tài xế đưa con gái mình về nhà, biết cô không có tiền lại còn chờ đợi lâu như vậy đúng thật không dễ dàng.
Ông khom lưng chào hỏi với tài xế: “Bác tài vất vả quá! Làm bác ở chỗ này đợi lâu như vậy, tôi cũng có chút ngượng, chỗ này coi như là chút thành ý của tôi.”
Nhìn hai xấp tiền giấy đỏ, đôi mắt bác tài nhìn thẳng, ông lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thời gian tôi chờ đều tính tiền, tổng cộng là một trăm năm mươi tệ.”
Bác tài không cần tiền, Tô Hào cảm thấy người đàn ông này rất có khí chất, ông cảm thấy nếu không đồng ý thì ông ta nghĩ mình đang xúc phạm ông ta.
Ông rút hai tờ màu đỏ đưa cho bác tài, thối lại ông năm mươi.
Tô Hào cầm tờ năm mươi và hai xấp tiền: “Con gái, chúng ta về nhà thôi!”
Tô Lạc gật đầu, bụng lại kêu lên hai tiếng.
Mặt cô đỏ bừng lên.
Tô Hào đưa hai xấp tiền cho cô, xắn tay áo của mình lên, cười nói: “Đã lâu ba không xuống bếp, lát ba làm hoành thánh tôm bóc vỏ con thích ăn nhất nhé!”
Tô Lạc đi theo phía sau Tô Hào.
Đây là một người đàn ông trung niên có bả vai rộng.
Mặt mày cũng có vài phần giống với nguyên chủ, không hỏi cũng biết là hai người này có quan hệ huyết thống.
Ông ấy có vẻ rất thích cười, thật là một người ba tốt.
Tô Lạc chỉ thấy những ngôi biệt thự rộng lớn này trên TV.
Nhìn phòng khách còn gấp mấy lần căn phòng cô thuê trước đây, há miệng kinh ngạc nhưng lại mau chóng tự nhiên.
Biệt thự trang trí rất bình dị, đâu cũng thấy các đồ thủ công mỹ nghệ và ghế mây.
Chắc đây là kiệt tác của mẹ Tô.
Cô nhìn vào bức tường trong phòng khách, treo rất nhiều ảnh chụp của một nhà ba người, có ảnh chụp của Tô Lạc khi còn nhỏ…Dần dần lớn lên, có ảnh chụp của cấp hai, cấp ba và ảnh tốt nghiệp đại học nữa….
Gia đình này thật ấm áp.
Chỉ là ảnh chụp chỉ đến đại học, hiện tại không có bức ảnh nào.
Tô Hào đang bận rộn trong bếp, nào là lột tôm, thái hành, ông mặc một chiếc tạp dề hoạt hình mèo.
Một người đàn ông cao lớn mặc tạp dề hình con mèo màu hồng trông rất buồn cười, Tô Lạc trong lòng cười thầm.
Ông ngẩng đầu thấy con gái đang lặng lẽ nhìn mình, ông cười một cái: “Con chờ một chút, xong ngay thôi!”
Tô Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Ông tráng một lớp dầu vào chảo, chiên hai quả trứng.
Con gái ông thích ăn lòng đỏ chín nhưng không làm nát lòng trắng, đây là bài kiểm tra nấu nướng của ông.
Hai quả trứng đã chiên xong, dọn ra đĩa.
Bước tiếp theo là đổ dầu vào nồi, chờ dầu sôi rồi đổ bớt ra.
Lấy hoành thánh đã gói sẵn đổ vào, rồi lần lượt cho mì, tôm, rau ngót….
Chờ một lúc nữa rồi múc ra tô.*
[ Mình cũng không hiểu lắm nên mình để theo convert nha.]
Tô Hào bưng hai bát mì tới, đưa một bát đến trước mặt cô: “Được rồi, ăn đi! Cẩn thận nóng.”
Tô Lạc nhìn cái bát lớn trước mặt mình, vui vẻ cười: Nhiều tôm như vậy, đúng là con gái yêu của ông mà!
Một quả trứng nhỏ nằm trên sợi mì, trang trí thêm một chút rau, tôm và một chút hành, nhìn vào trông rất ngon miệng.
Tô Lạc đói bụng lâu rồi, gắp một con tôm bỏ vào miệng, ngon quá!
“Ngon không con?” Tô Hào hỏi.
Tô Lạc gật đầu như gà mổ thóc: “Ngon lắm ạ! Đây là tô mì ngon nhất con từng ăn!”
Trên đời này có lẽ chỉ có những người thực sự quan tâm đến cô mới dồn hết tâm sức làm cô hạnh phúc.
Mặc dù Tô Hào đối xử với cô rất tốt nhưng cô cũng không phải là cô ấy.
Cô ăn hết mì hoành thánh, cả nước lèo cũng không tha.
Tô Hào thấy bộ dáng tham ăn của cô, khuôn mặt đỏ ửng rất đáng yêu.
Ông rất vui vì ông cũng đã lâu không gặp Tô Lạc rồi.
Trước kia vì để giảm cân cô không bao giờ ăn tối thì nói gì đến ăn khuya.
Cô có thể ăn hết bát mì đó là sự khen ngợi tốt nhất đối với ông.
Tô Lạc đứng lên thu dọn chén đũa sau khi ăn xong, Tô Hào kéo tay cô lại: “Con làm gì vậy?”
“Rửa chén ạ?” Tô Lạc trả lời xong thì đôi mắt Tô Hào nhìn chằm chằm vào cô, có khó hiểu, có kinh ngạc, cũng có bối rối.
Hành động và câu trả lời của cô đều là phản xạ trước đây của mình.
Nhìn ánh mắt Tô Hào, ông cho rằng cô bị bệnh.
Bởi vì Tô Lạc trước đây mười ngón tay không dính nước, phòng ngủ cũng không phải cô dọn, huống chi là rửa chén.
Tô Hào nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên cười: “Sợ con làm vỡ bát, ngày mai không có bát ăn cơm, vẫn nên để ba làm thì hơn.”
Cô không biết tiếp lời, chỉ im lặng không giành rửa chén nữa.
Thấy cô còn đứng đó, sắc mặt cô đã tốt hơn rất nhiều, Tô Hào giục: “Mau về phòng ngủ đi, kẻo ngày mai lại có quầng thâm mắt.”
Con gái ông chính là yêu cái đẹp, sợ béo, sợ quầng thâm mắt.
Tô Lạc nhìn ông: “Vậy con về phòng trước, ba cũng mau về phòng nhé!”
Ăn xong cả người Tô Lạc như sống lại, ngực nóng lên, cả người tràn đầy năng lượng.
Sau khi tắm nước ấm, Tô Lạc dùng tay lau đi hơi nước, trong gương hiện ra khuôn mặt cô gái xinh đẹp, mái tóc dài, đôi mắt đen láy, đuôi mắt cong lên…
Đây là khuôn mặt xinh đẹp có tính công kích rất cao, nhiều cô gái khác không thích.
Dùng ngôn ngữ hiện nay thì gọi là —— Hồ Ly Tinh.
________________.