Editor: Doris
Tô Hào và Giang Ninh ở lại khách sạn một đêm, sáng hôm sau liền lái xe trở về.
Bởi vì buổi chiều hôm qua xin nghỉ nên hôm nay phải cố gắng đuổi kịp tiến độ, Tô Lạc phải tranh thủ quay đến khuya.
Ở trong thang máy khách sạn lại đụng phải Vương Tiêu Tiêu, đối phương thân thiện chào hỏi cô.
Tô Lạc gật đầu một cái xem như trả lời.
Đến tầng mười hai, Tô Lạc và Tôn Hoa Hoa liền rời khỏi thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, sắc mặt của Vương Tiêu Tiêu lập tứ trở nên nghiêm túc.
Suy nghĩ một chút, sau đó cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Lâm Lâm.
“Trễ vậy rồi còn gọi cho chị làm gì?”
Vương Tiêu Tiêu cân nhắc lời nói của mình: “Chị họ, mặc kệ thế nào đi nữa về sau cũng đừng đối đầu với Tô Lạc.
Hậu trường của cô ta, chúng ta không thể nào tưởng tượng được đâu.
Những lời hôm nay em nói, hy vọng chị có thể nhớ trong lòng.”
Trịnh Lâm Lâm đầu bên kia vừa mới tỉnh táo lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Chị biết, mấy ông chủ trong giới kinh doanh đều nói Cố Ngôn đang theo đuổi Tô Lạc.
Chị cũng không phải chán sống mà động đến người của Cố tổng… Đúng rồi, chuyện chị nhờ lần trước có phải liên lụy đến em rồi không?”
Nhắc đến chuyện đó, trong lòng Vương Tiêu Tiêu lại xuất hiện một chút buồn bực: “Chị họ, lần trước trút giận giúp chị, thiếu chút nữa đã hại chết em.
Cũng may, em không có nhược điểm gì trong tay người khác nên mới tha cho em.
Nếu không, kết cục của Diêu Tuệ cũng chính là của em.”
“Sau này em chỉ định đóng phim cho tốt, nhận kịch bản hay.
Chị cũng đừng lăn lộn làm chuyện xấu nữa, nếu không cũng có một ngày chị tự hủy hoại chính mình.
Chị bây giờ đã là diễn viên nổi tiếng rồi, có thời gian thì dùng để suy nghĩ về diễn xuất của mình đi.”
Trịnh Lâm Lâm không thích em họ dùng giọng nói dạy đời này nói chuyện với mình, cô trả lời có lệ: “Được được được, chị nghe em.
Không còn sớm, chị đi ngủ trước để giữ nhan sắc.”
Cúp điện thoại, Vương Tiêu Tiêu nắm chặt tay.
Ngay cả Tô Lạc là thiên kim tiểu thử mà cũng nghiêm túc học diễn xuất thì tại sao cô không nắm bắt mọi cơ hội?
Mặc dù xuất phát điểm của bọn họ không giống nhau nhưng chuyện tương lai, ai có thể đoán trước được?
Hiện giờ Tô Lạc như một ngọn núi cao nhưng Vương Tiêu Tiêu tin, có một ngày cô nhất định có thể không giống như hôm nay, không cần phải ngẩng đầu lên nhìn cô ấy nữa.
Đứng ngang hàng với Tô Lạc.
Hoặc là nổi tiếng hơn Tô Lạc.
Bỗng dưng hắt xì một cái, Tô Lạc xoa xoa chiếc mũi, một trận gió lạnh thổi đến làm tấm rèm bay phất phới.
Trên người cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, vừa mới bước ra từ phòng tắm đã rùng mình một cái.
Bầu trời bên ngoài đã đen như mực.
Từng trận gió lạnh thổi qua, trời giống như muốn mưa.
Tô Lạc đi đến khép cửa sổ lại, chỉ lộ ra một khe hở cỡ nắm ta, trong phòng liền trở nên ấm áp hơn rất nhiều rồi.
Gió gào hét cả đêm, trời cứ mưa tí tách tí tách đến sáng sớm.
Tô Lạc đang ở phòng trang điểm tạo hình nhân vật, thuận tiện lại gặm mấy miếng bánh bao thì nhận được điện thoại của Chu Lộ Lộ.
Chu Lộ Lộ đóng vai “Hoa Mộc Lan”, phần lớn cảnh quay đều ở doanh trại.
Bây giờ đang cùng một tổ khác ghi hình ở Tây An.
“Chị Tô Lạc, nghe nói hôm qua chỗ chị có mưa, trời mát lắm.” Chu Lộ Lộ trả lời với người bên cạnh xong rồi quay sang nói chuyện với Tô Lạc tiếp: “Em ở bên này sắp chết vì nóng rồi, hôm nay đến 40 độ mà em còn phải mặc một bộ giáp nặng muốn chết, lát nữa còn phải treo dây thép diễn cảnh đánh nhau nữa chứ.”
“Chị Tô Lạc, chị không biết chỗ này gió lớn đến mức nào đâu.
Chỉ cần thổi một trận thì miệng đã đầy cát.
Mỗi lần em nghỉ trưa, đi rửa mặt thì cả chậu nước đã biến thành màu đen.”
Tô Lạc cũng không biết an ủi người khác như thế nào nhưng Chu Lộ Lộ chỉ cần một người lắng nghe cô ấy, cho nên mỗi lần cô ấy dừng lại, cô đều sẽ “ừm” một tiếng.
“Ai nha, đã bắt đầu quay lại rồi! Không nói chuyện với chị nữa, chờ em quay lại, chúng ta cùng đi ăn một bữa no nê.”
Tô Lạc bật cười: “Được thôi, em mời khách sao?”
Chu Lộ Lộ cười sảng khoái: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, em cũng coi như là nửa học sinh của chị, làm gì có chuyện bắt giáo viên mời khách chứ!”
Tô Lạc lại trêu ghẹo: “Tôn Hoa Hoa nhà chị ăn rất nhiều, em phải chuẩn bị tâm lý đó!”
Tôn Hoa Hoa mới vào cửa “……”
Có thể ăn là may mắn, cô là người may mắn, Tôn Hoa Hoa tự an ủi mình trong lòng.
Dựa theo tiến độ quay hiện giờ, rất nhanh đã đến cảnh quay của “Lý Dịch”.
Tô Lạc đi đến hỏi đạo diễn Từ Lai mới biết được Khương Dật Thần buổi chiều hôm qua đã tiến tổ rồi.
Suy nghĩ một chút, bọn họn đã cùng nhau đóng phim điện ảnh, lại cùng quay chung chương trình giải trí.
Tô Lạc cảm thấy tình bạn của bọn họ cũng không tệ lắm.
Khương Dật Thần cũng không gửi cho cô một tin nhắn nào từ lần gặp lần trước, giống như đang cố ý tránh mặt cô.
Trời đang mưa, từng hạt nước đang bay bay trong đêm.
- --Đọc FULL tại ---
Trên đường về khách sạn, mưa cũng đã tạnh.
Tô Lạc bấm số Khương Dật Thần, hai người chào hỏi đơn giản rồi chúc ngủ ngon lẫn nhau.
Cảnh hôm nay quay chính là cảnh hoàng đế Văn Thành băng hà.
Phùng hoàng hậu đi theo tiên đế rồi hỏa táng vì tình, sau đó Túc Vệ Giam Lý Dịch đã lao vào biển lửa cứu cô ấy ra.
Tổ đạo cụ đang ở phim trường bố trí cảnh hỏa táng.
Mặc dù tổ đạo cụ đã đề phòng rất nhiều nhưng cảnh này nhất định phải nhảy vào biển lửa cho nên có rất nhiều việc không đoán trước được, vẫn rất nguy hiểm.
Một tuần trước, Lâm Phong đã đăng tin tìm người đóng thế có vóc dáng tương tự như bọn họ.
Tô Lạc và Khương Dật Thần mặc bộ đồ bảo hộ vào, quay những cảnh ở bên ngoài rìa đám cháy trước.
Cảnh lửa này tốn thời gian đã là việc không cần phải nói.
Vì muốn đóng cảnh này một lần là qua nên Từ Lai đã tự mình đến hướng dẫn bọn họ diễn thế nào cho phải.
Từ Lai nhìn Khương Dật Thần rồi nói: “Cậu ôm lấy Phùng hoàng hậu rồi cuối đầu nhìn người trong ngực một cái, sau đó đi lại đây.”
Khương Dật Thần gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Chờ nhân viên công tác đi xuống hết, bọn cô mới bắt đầu diễn thử.
Khương Dật Thần một loan eo, một cánh tay ôm nàng phía sau lưng, một cái tay khác xuyên qua chân cong, đem nàng chặn ngang ôm lên.
Khương Dật Thần cúi người, một tay ôm sau lưng, tay còn lại vòng qua đầu gối, ôm ngang cô lên.
Đạo diễn Từ Lai lên tiếng: “Nhìn người trong ngực cậu đi.”
Khương Dật Thần nhìn Tô Lạc, anh cảm thấy có một mùi thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi, anh hoảng sợ liền buông tay ra.
Hoàn toàn quên mình đang ôm Tô Lạc trong ngực.
Cũng may anh nhanh chóng phản ứng lại, nhanh tay lẹ mắt ôm cô lại.
Vì Khương Dật Thần hết buông rồi lại ôm, Tô Lạc vẫn cảm thấy do quán tính nên hai người lùi về sau vài bước.
Cô cau mày nhìn anh: “Khương Dật Thần, vừa rồi cậu muốn ném tôi xuống dưới sao?”
Tôn Hoa Hoa vội vàng chạy đến kiểm tra em Tô Lạc có bị trẹo mắt cá chân hay không.
Từ Lai cũng chạy đến bên cạnh kiểm tra xem.
Khương Dật Thần sờ sờ chóp mũi: “Cô nặng quá, tôi ôm không nổi, về sau ăn ít thôi.”
Tô Lạc tức giận đến mức nghiến răng ken két, vì vậy cô tự biện hộ cho chính mình: “Tôi đẹp như vậy, gầy liền khó coi đó.”
Khương Dật Thần: “……” Thật không biết xấu hổ.
Các nhân viên bên cạnh thấy sự tương tác của bọn họ rất thú vị nên đã bật cười ngay tức khắc.
A Tình ở trong đám người cũng đang cười, ngay cả người hiếm khi cười như Lâm Phong cũng phải nhếch miệng cười.
Ngày sau đó, ánh mắt Lâm Phong rơi vào người đang ông mặc vest mang giày da, vừa nhìn thấy đã cảm thấy mí mắt của mình nhảy dựng lên.
Lại quay đầu nhìn Tô Lạc và Khương Dật Thật một lần nữa.
Lâm Phong cảm thấy lúc này mình không nên đi lên phía trước thì hơn.
Trợ lý Trần Nghị cẩn thận nhìn sắc mặt của ông chủ mình, ánh mắt sâu thẳm, cái nhìn đầy lạnh giá.
Anh từ từ đến gần, cảm thấy một áp lực vô hình đang đè xuống không khí làm cho người khác không thở nổi.
“Ông…Ông chủ, đây chỉ là đóng phim, các diễn viên ôm ôm ấp ấp nhau cũng là chuyện bình thường.”
Vừa dứt lời, Trần Nghị cảm thấy áp lực kia đã giảm đi một ít.
Cố Ngôn nhìn thoáng qua Trần Nghị, sau đó ánh mắt lại nhìn vào trung tâm phim trường, anh im lặng không nói gì.
Khi bạn thích một người nào đó, bạn luôn nhìn thấy từng động tác, ảnh mắt nhỏ nhặt của đối phương, cũng phát hiện ra tình địch tiềm tàng của mình.
Vừa lúc đó, Khương Dật Thần cũng cảm thấy có ai đó nhìn mình với ánh mắt tức giận.
Anh nhìn theo hướng đó, vừa nhìn thấy Cố Ngôn ngay lập tức đã hiểu rõ.
Khương Dật Thần nghiêng đâu nhìn Tô Lạc và Tôn Hoa Hoa cười đến không tâm không phổi.
- --Đọc FULL tại ---
Thì ra Cố Ngôn cũng thích cô.
Quái lạ, tại sao mình lại dùng từ “cũng” này chứ?
Khương Dật Thần lại liếc mắt nhìn Cố Ngôn một lần nữa, nhìn chằm chằm anh ta rồi cong môi cười khiêu khích.
Cố Ngôn mím môi, đem túi giấy trong tay đưa cho trợ lý của mình: “Đem cái này đến chỗ cô ấy.”
Trần Nghị hỏi: “Tôi có nên đưa tận tay cho Tô tiểu thư không?”
Cố Ngôn lại im lặng trong chốc lát, nói: “Cô ấy chắc không muốn đến gặp tôi đâu.”
Nhìn bóng dáng ông chủ cau mày, rầu rĩ bỏ đi, Trần Nghị cũng cảm thấy khó chịu theo.
Đừng nhìn ông chủ đối xử với Tô tiểu thư mà thương xót, ông chủ chỉ đối xử như vậy với một mình Tô Lạc thôi.
Ngày thường, không biết có đụng vào anh ta hay không nhưng ông chủ sẽ không nương tay chút nào.
Cách đây không lâu có một sự việc của một xưởng.
Xưởng trưởng ỷ vào mình là bà con của Cố gia mà quấy rối nữ công nhân, làm xằng làm bậy, tự mình cắt xén tiền lương của công nhân…..
Sự việc đã nháo đến trước mặt Cố Ngôn, anh tự mình ra mặt, đuổi việc mấy ông bác họ dựa vào quan hệ.
Sau đó, mấy người đó lại kéo theo mười mấy bà con có quan hệ họ hàng.
Mấy người họ hàng đó lại đi đến nhà cũ, đi đến trách móc lão gia tử, trách ông tại sao không nhớ đến quan hệ huyết thống.
Ông ấy đã có tuổi, không có nhà máy nào chịu thuê ông ấy cả thì phần đời còn lại làm sao mà sống được đây?
Ngay sau đó, lại bắt đầu xin lỗi ông chủ của mình, các loại cúi đầu van xin hay tất cả chuyện không biết xấu hổ đều đã thử qua.
Thấy sự việc vẫn như cũ, không có cách nào xoay chuyển được thì bọn họ đã nãy lên ý xấu.
Nếu không làm thì thôi nhưng mà làm thì phải đến cùng.
Ông bác họ đi tìm mấy tên xã hội đen, chuẩn bị kế hoạch dạy dỗ đứa cháu họ không tôn trọng trưởng bối này.
May mắn ông chủ thân thủ không tồi, chỉ có cánh tay bị thương.
Vừa đến công ty thì lập tức báo cảnh sát, bắt gọn mấy tên côn đồ kia.
Lần đó ông chủ rất tức giận.
Ngày hôm sau, liền đi mời luật sư nổi tiếng nhất phía Nam – Hứa Cận.
Hứa Cận được xem là người có “ba tấc lưỡi”*, không có lý cũng có thể nói ra ba phần lý.
Nhưng mà luật sư Hứa cũng không thiếu tiền cho nên cũng không làm ra mấy chuyện thiếu đạo đức đó.
Chuyện thiếu đạo đức từng làm chính là vụ kiện của Cố Ngôn, mà vụ kiện đó cũng không được xem là thiếu đạo đức lắm.
Chính là đem tội “Cố ý gây thương tích” biến thành “Cố ý giết người.”
Mặc dù chỉ khác nhau một chút nhưng thời gian thi hành án của pháp luật quy định rất khác nhau, giống như trời với đất.
Trong số năm người đó, bốn người đồng lõa bị phán từ ba đến mười năm tù.
Người đàn ông làm ông chủ bị thưởng bởi con giao bị kết án mười hai năm tù.
Nhưng mà ông bác họ đó bây giờ vẫn còn chưa ngồi xổm trong tù đâu!
_________________.