Editor: Doris
Cô trở về phòng với một quả táo đã được rửa sạch và chiếc dao gọt hoa quả.
Tô Lạc gọt vỏ táo, cắt thành từng miếng vừa ăn rồi xếp vào đĩa, cắm một chiếc nĩa vào rồi đưa đến bên môi anh.
Cố Ngôn cắn miếng táo, trong lòng thầm vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn giả bộ hờ hững, anh nhìn chằm chằm cô một lúc.
Mọi thứ từ lúc anh tỉnh dậy cứ như một giấc mơ, vô cùng viễn vông.
Cô ngẩng đầu lên, đột ngột nói: “Nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy, có hoa à?”
Khóe môi Cố Ngôn nhếch lên: “Còn đẹp hơn hoa.”
Tô Lạc có vẻ hơi sững sờ một chút, sau đó tiếp: “Anh cũng rất đẹp.”
Đẹp? Đó không phải từ để nói con gái sao?
Cố Ngôn ho khan vài tiếng: “Anh có thể…Gọi em là Lạc Lạc không?”
Cô không nói gì, chỉ dùng chiếc nĩa tiếp tục xiên một miếng táo, đưa đến bên môi anh.
Giống như là mặc định.
Cố Ngôn cắn một miếng, mơ hồ gọi tên cô: “Lạc Lạc.”
Tô Lạc “ừm” một tiếng.
Cô Ngôn lại có chút cao hứng: “Lạc Lạc.”
Tô Lạc lại “ừm” một tiếng.
Cố Ngôn liền có chút đắc ý, thấy Tô Lạc ngoan ngoãn như vậy liền làm liều, duỗi cánh tay đang bó thạch cao đến nắm tay cô….
Cảm thấy có một cánh tay ở trên vai mình, Tô Lạc liếc mắt một cái, dùng khuỷu tay vùng ra, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng thở hổn hển.
Ánh mắt của cô rơi xuống tay trái của anh: “Đã bị thương rồi mà còn không chịu ngồi yên.
Bác sĩ nói, bây giờ không nên cử động mạnh, phải yên tĩnh, nếu bị thương đến xương thì rất phiền toái.”
Cố Ngôn nhíu mày, trộm ngọc không được lại mất lư hương, còn bị đánh nữa, thật khó chịu.
Nhưng mà hình như cô dùng sức lớn hơn lần trước.
So với lần trước được anh ôm trong lòng như gà thì lần này đã có thể thoát ra rồi.
Cánh tay của anh bị thương, không dám dùng sức quá nhiều nhưng cẩn thận quan sát thì chắc cô đã luyện sức tay rồi.
Cô là một người mạnh mẽ, lúc trước được anh ôm trong lòng thì không thoát được, chắc là sau đó đã học một ít để phòng thân….
Nói cách khác thì nụ hôn lúc trước ở trong tình huống khẩn cấp, anh hôn cô lúc đó làm gì có tâm tư dư thừa nào khác.
Ánh mắt Cố Ngôn từ gương mặt hạ xuống môi cô….
Tô Lạc đặt bát đĩa sang một bên: “Tôi hơi mệt, đi ngủ một lát.”
Cuối cùng lại nói thêm một câu: “Đừng nhúc nhích, để tôi làm cho.”
Cố Ngôn gật đầu liên tục, nhìn thấy đôi tay cô thoăn thoắt dọn dẹp, còn anh nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sợi tóc trên trán cô rũ xuống, anh im lặng một lúc.
Bởi vì tay phải còn đang truyền dịch, tay trái bó thạch cao, lại không thể dùng sức quá mức nên đành phải dùng hai chân nhúc nhích cơ thể qua, nhìn động tác di chuyển thì có hơi gian nan.
Anh đưa tay vén tóc cô ra sau tai, vô tình nhìn thấy lông mi Tô Lạc, vô tình chớp chớp một chút.
- --Đọc FULL tại ---
Cô khoác chiếc áo khoác, anh cười cười sau đó thu tay lại, quay lại chỗ nằm cũ.
Từ góc độ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, giữa mày có một chút ủ rũ, hình như cô ấy đã kiệt sức rồi.
Lại qua một lúc lâu, chắc chắn cô đã ngủ, ánh mắt Cố Ngôn dừng lại trên sườn mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Lạc Lạc, em có biết rằng anh yêu em không?”
Gió lạnh bên ngoài thổi qua khe cửa sổ, trong phòng bệnh đã bật điều hòa, không lạnh cũng không nóng.
Cách âm của căn phòng rất tốt, ngoại trừ tiếng gió lạnh đang gào thét ở bên ngoài thì cũng chẳng nghe thấy âm thanh nào khác.
Cố Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của cô một hồi lâu….
Ngoài cửa truyền đến gõ cửa, hai hộ lý đẩy xe điều dưỡng đi vào trong phòng.
Cố Ngôn làm một động tác im lặng, hai người thấy người đang ngủ say bên cạnh giường bệnh thì lập tức hiểu rõ.
Sau khi rút ống tiêm, Cố Ngôn cử động cánh tay phải đang cứng đờ của mình, lấy một chiếc áo khoác rồi đứng dậy.
Lúc Tô Lạc tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn một mình cô.
Sờ thử tấm nệm vẫn còn sót lại một chút hơi ấm, hình như là vừa mới đi ra ngoài.
Cô vừa đẩy cửa phòng thì đã gặp Trần Nghị, sau lưng anh ta còn có gương mặt hiền từ của một phụ nữ trung niên.
Ánh mắt dì Thủy rơi xuống trên người Tô Lạc, trong lòng hơi kinh ngạc.
Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, còn đẹp hơn ở trong TV.
Không ngạc nhiên mấy khi Cố Ngôn không kết hôn được với cô thì tình nguyện độc thân cả đời.
“Tôi vừa mới ngủ dậy thì không thấy Cố Ngôn đâu.
Lúc mọi người đến thì có thấy anh ấy ở hành lang không?”
Trần Nghị gãi đầu: “Không có đâu.”
“Chắc là không đi đến WC đâu!” Trần Nghị suy nghĩ một chút: “Để tôi đi tìm thử xem.”
Tô Lạc: “Tôi đi đến bãi cỏ xem thử.”
Mùa đông càng đến gần, ngoài phòng gió lạnh thấu xương.
Tô Lạc vừa bước ra ngoài cửa phòng đã nghênh đó một trận gió lạnh, giống như dao băng cắt trên mặt.
Cả người cứng đờ, cô rùng mình một cái.
Hôm nay nhiệt độ rất thấp, thời tiết u ám cả ngày, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có một trận tuyết đầu mùa.
Trước khu điều trị có một bãi có và vài nơi ngồi hóng gió.
Lúc thời tiết ấm áo, rất nhiều bệnh nhân sẽ đi tản bộ ở nơi này, hít thở không khí trong lành.
Trên đường bây giờ có rất ít người đi dạo, cô chỉ thấy có mấy người mặc đồng phục đang đi tuần tra.
Hai bên con đường đá nhỏ là những cây xanh tốt, với những bụi nguyệt quế.
Cơn gió lạnh thổi qua, một vài bông hoa mỏng manh lại tăng thêm hương thơm trong tiết trời lạnh giá.
Tô Lạc nhìn thấy Cố Ngôn ở chỗ hóng gió.
Anh đang mặc bộ độ bệnh nhân, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt.
Ở bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, nhìn rất đơn bạc.
- --Đọc FULL tại ---
“Anh mặc ít như vậy còn ngồi ở đầu gió, lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?”
Cố Ngôn ngẩng đầu, thấy cô cau mày, anh khẽ cười: “Ngồi với anh một lát.”
Tô Lạc vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
“Bác sĩ mổ chính cũng đã dặn rồi, anh hiện tại không nên đi ra ngoài đi lại, không được trúng gió.
Mau về với tôi đi.”
Cố Ngôn nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, nhưng giọng nói lại đầy vẻ quan tâm.
Anh đáp: “Được.”
Anh đứng dậy xoa xoa huyệt Thái Dương: “Sao thế này? Sao đột nhiên anh hơi chóng mặt.”
Tô Lạc vội vàng đi đến dìu anh: “Anh không sao chứ? Nơi nào không thoải mái vậy?”
Cố Ngôn thuận lý thành chương đem nửa người dựa vào Tô Lạc.
Đặt một cánh tay trên vai cô, đem cô ôm vào trong ngực mình.
Ở một góc Tô Lạc không nhìn thấy, Cố Ngôn cong môi: “Bây giờ đã ổn hơn rồi.”
Bên ngoài không thể so với phòng bệnh, Tô Lạc quan tâm đến cơ thể anh nên không đẩy anh ra.
Cố Ngôn thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, chiếc mũi lại bị gió lạnh làm đến đỏ lên nên trong lòng có chút đau: “Đưa tay cho anh.”
Tô Lạc đưa tay qua.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn, ấm áp bao bọc lấy tay cô, ấm áp đến bất ngờ.
Lòng bàn tay anh có một vết chai mỏng, tạo nên một cảm giác rất an toàn.
Giống như bả vai rộng lớn của anh, làm cho cô cảm thấy rất ấm áp, lại rất an toàn.
Đã có người ở lại đây chăm sóc anh, ngày mai Tô Lạc còn có cảnh quay nên chỉ đưa Cố Ngôn đến cửa phòng thì liền rời đi.
Anh khẽ sờ đôi bàn tay của anh, Cố Ngôn đứng ở cửa nhìn một lát, có chút tiếc nuối, nếu lần tới có thể “moah moah” được thì càng tốt.
Sáng sớm hôm sau, ông nội Cố đã vội vàng đến bệnh viện, gõ cây gậy xuống sàn nhà một cái thật mạnh.
Nếu không phải trên đầu Cố Ngôn quấn băng, tai trái bó thạch cao, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt như bị đông cứng thì chắc chắn anh đã phải ăn một gậy.
Ông nội Cố hung hăng gõ cây gậy một lần nữa: “Anh nói đi, chỉ vì một người đàn bà mà có thể làm ra chuyện như này, anh thực sự có tiền đồ à?”
Cố Ngôn mỉm cười: “Dù sao thì cô ấy cũng là mẹ tương lai của con cháu, cháu không bảo vệ cô ấy thì bảo vệ ai?”
Ông nội Cố: “….” Đúng là đứa cháu không biết xấu hổ, nhưng mà lại rất giống phong thái của ông năm đó.
Khụ khụ, nghe người khác nói đứa cháu nội của ông suốt ngày đi theo sau mông đứa con gái ăn chơi của Tô gia.
Lần này anh hùng cứu mỹ nhân nên thiếu chút nữa đã vứt luôn mạng minh đi.
Bây giờ ai cũng nói, Cố gia bọn họ đều là những kẻ si tình.
Nhưng trong lòng Cố lão gia lại cực kỳ bất mãn, Cố Ngôn thích người phụ nữ nào cũng được nhưng không thể là đứa cháu ăn chơi của Tô Thất Phu.
Tô Thất Phu cũng có ý kiến này, sinh ra một đứa cháu, liền nuông chiều nó đến hư hỏng, lần này lại đụng đến tai họa của bọn họ-Cố gia.
Cố lão gia nghĩ rằng kiếp trước chắc hẳn ông phải đào mộ tổ tiên của Tô Thất Phu.
Tô gia bọn họ hình như cũng thọc vào tổ ong vò vẽ.
Tô Thất Phu chọc ông, cháu gái ăn chơi của ông ta lại đến gây chuyện với cháu nội của ông, thật đúng là dây dưa không dứt.
Cố lão gia ngồi trên sô ha ủ rũ một hồi, sau đó một lúc lâu lại ngẩng đầu hỏi: “Anh thích cô ta sao? Khuôn mặt? Dáng người? Trên thế giới này người đẹp hơn Tô Lạc, không hải không có.
Chỉ cần anh muốn, mặc kệ là ai, tôi cũng không ngăn cản anh.”
“Trên thế giới này chỉ có một Tô Lạc, cháu cũng chỉ thích cô ấy.” Cố Ngôn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Những lời đồn đó ông đừng tin.
Thật ra, Tô Lạc có rất nhiều ưu điểm, về sau ông sẽ thấy.
Chẳng lẽ ông còn nghi ngờ ánh mắt của cháu sao?”
Cố lão gia thở dài một tiếng, trâm mặc ngồi trên sô pha một lúc.
Trước khi rời đi mới quay đầu lại nhìn Cố Ngôn: “Cô ta có tốt đến đâu tôi cũng không thích, ai bảo cô ta là cháu gái của Tô Thất Phu cơ chứ.”
Cố Ngôn có thể hiểu, nếu có ai cướp đi người anh yêu thì anh cũng không để người đó sống tốt.
Đặc biệt là trường hợp giống như của ông nội.
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, đều thầm thích nhau.
Ai ngờ không chú ý một chút đã bị người khác gắp đi mất, rất hối hận!
Ngay từ đầu Trần Nghị đã nói với anh bốn chữ, lì lợm la liếm.
Vẻ mặt Cố Ngôn lúc đó không kìm chế nỗi.
Sau khi biết ông nội của mình bởi vì tự phụ nên bị người khác đem thanh mai trúc mã của mình đi mất….
Anh rút kinh nghiệm xương máu, hạ quyết tâm lì lợm la liếm, không biết xấu với Tô Lạc.
Bây giờ nhìn lại quả nhiên có hiệu quả.
Cố Ngôn nhìn sắc trời, cảm thấy tiến độ của ngày hôm nay rất nhanh, bây giờ không cần nhắn tin nữa, trực tiếp gọi điện thoại đi.
Tuy không thể nắm tay cô nhưng có thể nghe giọng cô cũng không tồi.
Anh tràn đầy tự tin mà gọi điện thoại qua, hai giây sau, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ—
“Xin chào, thuê bao quý khách gọi hiện đang có một cuộc gọi khác, quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Chắc là đang nói chuyện với người khác! Cố Ngôn nghĩ trong đầu lát nữa sẽ gọi lại cho cô.
Mười phút sau, gọi nghe thấy—
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Cố Ngôn nhướng mày suy nghĩ, một lát sau liền nghĩ đến.
Lý do tại sao vô số tin nhắn anh gửi trước đây đều như muối bỏ biển, là vì anh bị kéo vào sổ đen sao?
Tuy anh không muốn thừa nhận nhưng cách làm này rất giống phong cách của cô!.