Nữ Phụ Thật Cá Tính - Zan_yi

___

Sáng sớm, cô không quên hỏi Marrin xem tối qua có sát thủ mò tới không, câu trả lời của Marrin không nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng lần nào cũng không thể moi được chủ mưu từ bọn sát thủ.

Cô thong dong ăn sáng, không ăn có mà đau bao tử cho xanh mặt.

Xong rồi thì đi làm, khổ chết đi được, đáng lẽ ra an lành rồi mà đến cuối cùng cũng bị bắt quả tang, ai mà ngờ được Tề lão đại lại xuất hiện ở đó chứ.
Thói đời là vậy!
Lần này cũng chẳng khác gì lần trước vẫn chẳng đem gì khác đến công ty.

Cô phải công nhận rằng, tạp chí Vatiny Fart có sức ảnh hưởng ghê gớm, cứ gặp 10 người là có 2 người ăn theo cách ăn mặc của cô, nhưng nhại kiểu gì nhìn cũng chẳng đẹp bằng cô mặc.
Bọn họ đều thiếu dáng người và khí chất.

Nhưng mà sao cũng được, liên quan gì đến cô?

Hôm nay cô đi làm đúng giờ nha, tay lúc nào cũng đút túi quần ung dung đi đến phòng Tổng giám đốc Tề.

Cô không biết hôm nay cô lại bị đì kiểu gì nữa, mà cô cũng không mấy quan tâm, dứt nợ cũng là lúc cô bốc hơi khỏi tầm mắt hắn.

Vẫn khôn ngoan giữ khoảng cách 5m, đây vốn là khoảng cách hình thành trong đầu cô đối với thành phần nguy hiểm của xã hội, cô bị điều đến "hỗ trợ" bộ phận khác tạm thời mà cụ thể là xử lý công việc giúp giám đốc Tạ, cô mới là người thấy lạ đời - thư ký Tổng giám đốc cái quái gì osin thì có.

     -" Cụ thể là tôi sẽ làm gì ở đó thưa sếp? "

Cô đã quyết định là sẽ không gọi "Tổng giám đốc" nữa mà gọi là "sếp" cho lẹ, nói nhiều mỏi miệng chứ ích lợi gì.

      -" Giúp anh ta xử lý các bảng báo cáo, quản lý công việc, làm những thứ anh ta yêu cầu. "


      -" Hôm nay sếp nói nhiều! "
     
  Rõ là nhiều còn gì?

      -" Hôm nay nhìn mặt cô không giống robot như mọi khi!"

Do cô đã thích ứng rồi, nên cũng có thể giãn cơ mặt ra một chút, nói thẳng ra là quen với thân phận osin của mình. Mà hôm nay lạ nhỉ? Cãi tay đôi với nhau cơ đấy, mọi khi là bị hắn lườm cho cháy mặt, nếu đứng gần quá chỉ sợ cái cổ lại bị chỉnh đến gãy.

Cô đã từng nghe qua danh của Tạ giám đốc gì đó rồi, tuổi trẻ tài cao, nhưng nói đi thì cũng nói lại anh ta trăng hoa kinh khủng, đến công ty mà dám đưa bạn gái vào. Không phải cô rảnh rỗi mà đi điều tra anh ta đâu, chẳng qua cứ đi một vòng công ty là nghe nhân viên bàn tán về anh ta, anh ta lộng hành quá mà. Thật ra Tề Thiên Phong hắn ta cứ trực tiếp đuổi việc là được, cần gì cho cô xuống đó giúp việc sẵn tiện quan sát Tạ giám đốc làm quái gì, chắc là có lý do nào đó.

Sếp giao việc thì cứ làm thôi, thắc mắc chi nhiều!

Nhưng mà khổ nỗi... Tạ giám đốc trẻ tuổi kia và bạn gái anh ta chẳng nể mặt ai, công khai ân ái, cô chắc chắn anh ta không biết nguyên chức cô cao cỡ nào đâu, thư ký kiêm osin của Tổng giám đốc Tề Thiên Phong chứ ít gì, cho nên anh ta tưởng cô chỉ là nhân viên quèn mà chẳng cần kiêng dè.

Nhìn bọn họ dính chặt lấy nhau, nghe bọn họ nói chuyện thật khiến cô mắc ói.

     -" Yên nào! Để anh làm việc! "
    
     -" Người ta không chịu đâu!"

Cô gái ba vòng bốc lửa kia thì ngồi vắt vẻo trong lòng anh ta, còn nói là làm việc, làm việc gì mà anh ta ôm cô ta cứng ngắc thế kia, rồi người ta cái gì mà người ta, nghe cái giọng đã mắc nôn rồi. Cô cũng bận làm việc, mắt cô có thể không nhìn nhưng tai cô làm sao không nghe được, bọn họ nói lớn như sợ cô bị lãng tai hay sao ấy.

Có lẽ cơ thể sẽ tự sinh ra phản ứng với những thứ quá xa vời tầm mắt mà dẫn đến sự khó chịu nhất thời khi nó xuất hiện trong tầm mắt.

Cô xin phép ra ngoài, bọn họ hài lòng lắm vì nghĩ cô hiểu ý ra ngoài để bọn họ "làm việc" nhưng cô chỉ đơn giản là vào nhà vệ sinh để nôn, nghe mấy lời đó khiến tai cô sắp ung thư rồi, nhìn cô ta quắn quéo như người bún sắp làm mắt cô mù rồi. Cô bây giờ chỉ muốn quay về làm osin cho hắn ta mà thôi, thà làm việc nhiều nhưng không phải chịu đựng mấy cảnh này.

Cô có gõ cửa, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, nên mới hé cửa thò đầu vào nhìn, bọn họ áo quần xộc xệch quấn lấy nhau, đang hôn nhau cuồng nhiệt, cô thật không biết nếu mình vào chậm thêm chút nữa thì cô sẽ nhìn thấy cái gì, cô nhẹ nhàng quay ra ngoài lại, cô lại vào nhà vệ sinh. Thú thật cô cũng đen tối ghê lắm mà nhìn thấy 2 con người mặt dày kia cũng chẳng thể nào kiềm được cơn buồn nôn.


Sạch sẽ! Toàn bộ bữa sáng của cô đều nhờ họ mà bị phun ra ngoài hết, sạch sẽ.

Cô bây giờ cũng không còn gan để vào trong đó, chỉ mong sao cho bọn họ nhanh lên để cô còn làm việc. Cô chỉ biết đứng dựa vào tường mà khoanh tay đứng chờ.

Hắn gọi cho cô, cô lấy hết kiên nhẫn còn sót lại để nghe máy.

    -" Cô thấy thế nào? "
  
    -" Thấy bụng rất nhẹ, tôi nôn hai lần rồi! "

    -" Thật sự... ghê đến vậy sao?"
Hắn thật sự đang muốn trêu cô mà! Nếu không phải là lệnh của hắn cô cũng đâu có ở đây xem phim tình cảm như vậy.

     -" Nói vào trọng tâm!"
Cô biết hắn ta gọi cho cô không chỉ để nói chuyện phiếm, với khoảng cách thế này cô có nói như thể là chủ của hắn thì hắn cũng chẳng làm gì được cô, với lại cô cũng không thích vòng vo, tranh thủ nạt vào mặt hắn cho đỡ tức.

   -" Cho anh ta chừa tật trăng hoa!"
Không giận à? Mà không giận cũng đúng, hắn ta vốn không ưa con gái đặc biệt là rất ghét  loại con gái õng ẹo, ngực to mà não như trái nho thế kia, hắn ta bắt cô nhìn bọn họ ân ái thì chắc cũng hiểu được tâm trạng muốn đem bom chọi thẳng vào mặt đôi nam nữ kia.

    -" Nhưng tôi phải làm gì?"

    -" Thích làm gì thì làm!"
Nói đoạn, hắn cúp máy. 5 chữ này đối với cô rất có giá trị, nó có ý nghĩa vô cùng to lớn, nếu hắn ta nói vậy thì cô có phá nát chỗ này cô cũng không bị gì. Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra là nên làm gì, cái tật này không phải dễ trị, không lẽ thiến anh ta, cô không nghĩ đó là cách hay.


----------------

Lục Tinh đứng bên cạnh hắn mà không khỏi cảm thán, lần đầu tiên kể từ khi anh ta đi theo hắn nghe người khác dám nói như vậy với hắn ta, trước giờ Lục Tinh toàn nghe hắn ta nói vậy với người khác bây giờ lại xuất hiện người có gan như thế, quả là khiến người ta phải suy nghĩ. Mà đằng này Tề lão đại cũng không có vẻ gì là giận dữ, cứ bình thường mà làm việc. Thật khiến người ta thấy thời thế đổi thay!

______

Cô mất hết kiên nhẫn, đống việc trong đó đáng lẽ ra là đã xử lý xong nếu bọn họ không "dây dưa" mãi.

Sao con người ta cứ mãi nôn nóng, có những việc để đúng nơi, đúng lúc mà làm, nhưng chỉ vì không chờ được mà bất cứ nơi nào cũng có thể làm được, và không màn quan tâm đến những người khác cũng đang mất kiên nhẫn để chờ đợi mình xong "việc".

Cô biết Giám đốc Tạ chính là người phong lưu số 1 ở đây rồi, bạn giường anh ta cùng lắm cũng chỉ 1 tháng là phải thay mới, người nào người nấy đều phải chuẩn 3 vòng. Cô sẽ không lấy làm phiền hà nếu chuyện của anh ta không làm phiền đến cô.

Cô gõ cửa. Cho bọn họ 5 phút để thu dọn "chiến trường". Sau 5 phút không đợi bọn họ cho vào, cô sẽ tự vào. Lần này, cô sẽ không nôn nữa, vì dù cho có muốn cũng chẳng còn gì để nôn, hơn nữa cô bây giờ đã thích ứng rồi, tuyệt đối sẽ không vì thấy mấy chuyện "đen tối" mà mất bình tĩnh.

Hết 5 phút, sau 3 lần gõ cửa, cô đẩy cửa vào. Thật tốt vì bọn họ xong rồi!

Cô đi thẳng đến bàn làm việc, quyết làm cho xong mọi thứ ở đây để còn rời xa chỗ này, chuyện anh ta có chừa cái thói trăng hoa hay không cứ để sau. Cô không nhìn họ, họ không nhìn cô, việc ai nấy làm. Chưa làm được bao lâu, cô "bạn" của anh ta lại dở chứng.

    -" Anh! Em muốn uống nước! "
Anh ta yêu chiều mà vuốt tóc cô nàng, cô xoay sang nhìn bọn họ đang định làm gì nữa thì bị cô nàng ấy ném cho ánh mắt khinh khỉnh, cô ta cố ưỡng ngực lên mà truyền đạt với cô qua ánh mắt rằng cô ta "đẹp".

Trước đây, cô chưa từng có ý nghĩ như bây giờ, cô thấy có vẻ như kích thước não tỉ lệ ngịch với kích thước vòng 1, cô ta vòng 1 càng ta náo càng nhỏ. Cô ta làm vậy để được gì, cô thẻm được như cô ta lắm sao, không có đâu, một lũ ngu ngốc.

Thấy vậy anh ta cũng không tiếc lời mà nói về phía cô:

     -" Này cô bé, phiền cô lấy cho bạn gái tôi một ly nước vậy."

Cô bé? Ai mà nói như vậy với cô thì ăn đấm, ăn đấm ngay. Hai người kia cũng vừa nhận ra sát khí từ ánh mắt của cô nhưng trễ rồi, chuyện cũng đã xong rồi có nhận ra cũng đã rất trễ. Cô bước thẳng đến chỗ anh ta, không khoan nhượng mà đá cho một cước ngay khuôn mặt sát gái của anh ta. Tạ Giám đốc xui xẻo ngả ra sau biến thành bao cát cho cô trút giận. Mặc cho bạn gái anh ta quát mắng gì đi chăng nữa, cô vẫn đánh. Cô thuộc loại người lập dị mà, càng đẹp trai đánh càng đã tay.

Bạn gái anh ta đòi kêu bảo vệ, nhưng có lẽ cô ta mới là người quên mất mình không phải nhân viên ở đây, đã vào đây mà còn làm cho lớn nhỏ trong công ty phải một phen "buôn dưa". Nếu có gọi bảo vệ, cô ta mới là người bị bắt ra đầu tiên vì dù sao cô cũng có Tề Thiên Phong bảo kê rồi. Ngay sau khi nhận được ánh mắt thách thức từ cô có vẻ cái não hạn hẹp của cô ta cũng đã nhận thức được mình mới là người bị tống ra ngoài nên chỉ biết cắn răng im bặt.


Đánh thì vẫn đánh, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh, đồng tử như thu nhỏ lại khóa mục tiêu, không có lấy chút nao núng, không có lấy lo sợ hậu quả. Đáng đánh thì phải bị đánh, dẫu sao cũng không phải giết người nên cũng chẳng cần lo lắng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa mở tung, Lục Tinh bước vào.

   -"Khoan!"
Cô từ đầu tới cuối không nhìn đến Lục Tinh, chân đang lơ lửng giữa không trung không vì lời nói của Lục Tinh mà dừng lại, nghiễm nhiên đạp xuống lưng của Tạ giám đốc đang nằm dưới sàn. Không thu chân về, cô quay lại nghiến răng, không có băng, không có tuyết, không có gió, không có nắng, đơn giản chỉ là dãy âm thanh đơn điệu :

   -" Muốn gì? "

Lục Tinh không rét mà run, khẽ nuốt khan.
     -" Tề lão đại có nói giữ mạng anh ta lại!"
   
    Một câu nói thành công làm hai con người đang mong chờ Lục Tinh đến giúp rơi xuống vực sâu, chẳng khác gì tự mình ăn dưa bở.
Tạ giám đốc anh ta vốn dĩ nghĩ rằng cô lộng hành, dám công khai đánh cấp trên tại công ty bây giờ lại thấy mình thật ngốc, cô là tay chân của Tề Thiên Phong.

Cô vừa gật đầu vừa đảo mắt xung quanh trần nhà, ánh mắt dừng lại ở phía trên góc tường, camera giám sát.
Nếu không để ý sẽ không phát hiện, loại camera ngụy trang này không phải là không phát hiện được, chỉ là cô không ngờ được ở đây sẽ lắp camera và bị đôi "uyên ương" này gây phân tâm nên cũng chẳng để ý.

Trong phút chốc, cô trở nên không sợ trời, không sợ đất, giơ ngón giữa hướng về phía camera để gửi tặng Tề lão đại "thân yêu". Đã lâu rồi cô không làm vậy, cử chỉ thân thuộc ở kiếp trước. Đã có camera rồi còn bảo cô xác minh, biết hết mọi chuyện còn cố tình gọi điện châm chọc cô.

Lục Tinh không khỏi trố mắt trước hành động của cô, không phải vì nó quá lạ lẫm, thậm chí đó còn là cái tật của anh nữa kìa, chỉ là cô dám giơ ngón giữa trước mặt lão đại là một chuyện quá hy hữu.

Lần đầu tiên!

Trên đời xuất hiện kẻ "ăn gan trời".

Dám nói chuyện lớn tiếng với lão đại, dám xem lão đại chẳng ra gì.

Phá lệ phi thường!

__________>>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận