Nữ Phụ Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Trong đêm đen yên tĩnh, thanh âm da thịt va chạm lại càng thêm rõ ràng, tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân đan xen với tiếng thở dốc của  nam nhân khiến không khí trong phòng càng trở nên ái muội.

Mặc dù Chu Mẫn đã ngất đi nhưng dường như điều đó không hề ảnh hưởng đến động tác của Lam Tí Ngọc, thậm chí động tác của hắn còn càng ngày càng nhanh, lần sau lại sâu lại mạnh hơn lần trước, nhiều lần đều đâm vào tử cung của nàng, từ đêm khuya đến tận khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, nàng bị hắn lăn lộn qua lại, nhấm nháp nhiều góc độ khác nhau, toàn thân dính đầy bạch dịch có vẻ dâm uế bất kham rồi lại quyến rũ mê người. Hắn dường như không biết mệt mỏi, giống như dâm thú vĩnh viễn không biết tiết chế, không biết thoả mãn, chỉ không ngừng cướp lấy....

Nam nhân đột nhiên tăng nhanh tốc độ, ở lần va chạm cuối cùng, sau khi đâm mạnh vào chỗ sâu trong hoa tâm của nàng liền phun ra tinh dịch nóng bỏng, sau đó run rẩy ngã vào trên thân thể mềm mại trắng nõn của nàng. Sau khi bắn xong cũng không có rút ra mà vẫn để nguyên như vậy, côn thịt thô to chôn sâu trong hoa huyệt kiều nộn mất hồn của nàng. Lam Tí Ngọc đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong đêm nay hắn bắn vào trong nàng rồi. Nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của nàng bởi vì chứa đầy tinh dịch của hắn mà hơi nhô lên, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ thoả mãn.

Lam Tí Ngọc ngồi dậy khẽ ôm nàng vào trong lòng, sau đó nhặt lên quân bào được vứt ở một bên khoác lên người, quân bào to rộng che lấp thân thể trần trụi đang dán sát vào nhau của hai người. Hắn cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt mỹ lệ đã nẩy nở tinh xảo của tiểu nhân nhi trong lòng.

Lông mi cong dài giống như một cây quạt nhỏ, chiếc mũi cao thẳng nhỏ nhắn kết hợp với đôi môi phấn nộn, ngũ quan tinh xảo quyến rũ nhưng lại không mất đi vẻ lanh lợi đáng yêu, hai loại khí chất trái ngược nhau ở trên người nàng lại có vẻ hòa hợp, khiến hắn cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhưng thứ hấp dẫn hắn hơn cả là dáng người ma quỷ cùng với da thịt non mềm tuyết trắng của nàng, hắn rất muốn nói với bản thân chuyện xảy ra lần này là ngoài ý muốn bởi vì xuân dược trong cơ thể khống chế nên mới không tự chủ được, nhưng hiện tại thì sao?

Hắn cảm giác được phân thân mình ở trong huyệt động ấm nóng nhiều nước của nàng đang dần dần thức tỉnh, thời điểm bị khống chế, hắn còn có thể tự lừa mình dối người rằng người như dâm thú không biết thỏa mãn kia không phải bản thân, nhưng sau khi dược hiệu đã được giải, biết rõ nữ nhân dưới thân là muội muội của mình, những vẫn tiếp tục mạnh mẽ làm nàng, ngay cả khi nàng bị mình làm cho ngất xỉu cũng không dừng lại.

"Thanh Ca, đem người mang ra tới." Trong tòa cung điện này ngoài hắn và Chu Mẫn ra thì vẫn còn một người khác, hơn nữa còn là nữ nhân, thời điểm nàng ta vừa bước chân vào trong viện, hắn liền phát giác, chẳng qua khi đó hắn đang ở 'làm việc', không muốn phản ứng , tuy nhiên khi nữ nhân kia đang chuẩn bị đi về phía chính mình cùng Chu Mẫn thì ám vệ của hắn liền trước đem nàng khống chế.

Hắn không để bụng chuyện loạn luân chính là Lam Quốc không thể có một tia tin đồn nhảm nhí, mắt phượng nhíu lại nhìn hướng chỗ tối trong cung điện, nữ nhân thân hình mảnh mai đang bị hắc y nhân đứng sau lưng nàng ta khống chế, bị dọa đến choáng váng – nữ chủ Lý Dương Dương.

Lam Tí Ngọc nhìn lướt qua nàng ta, cười lạnh một tiếng, thấp giọng gọi nhẹ:"Thanh Ca."

"Có thuộc hạ." Giọng nam trầm thấp từ sau lưng truyền đến khiến Lý Dương Dương sống lưng lạnh toát, cả người trở nên hoảng hốt, cố gắng giãy dụa muốn tránh thoát đi sự khống chế của người sau lưng, nàng ta quỳ rạp trên mặt đất, khóc lê hoa đái vũ, thảm thiết kêu: "Hoàng thượng... Xin người tha cho nô tỳ.... nô tỳ cái gì cũng không nhìn thấy.... nô tỳ cam đoan sẽ không nói gì cả. Cái gì cũng không nói ...."

"Ta chỉ tin tưởng người chết." Lam Tí Ngọc lạnh nhạt vô tình nói .

Lý Dương Dương thực sự sợ hãi, nàng chỉ nghe được là mỗi tháng Hoàng thượng đều sẽ đến tòa cung điện này để nghỉ ngơi một hồi vì vậy đêm nay nàng mới cố ý trốn ra ngoài, nén chạy tới đây nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng rên rỉ, thở dốc từ bên trong truyền ra, bởi vì tò mò muốn biết ai mà to gan như vậy, dám làm loại sự tình này trên địa bàn của Hoàng đế, đồng thời cũng muốn biết người bên trong có thể giúp đỡ mình tiếp cận Hoàng thượng hay không nên mới rón rén bước vào.

Ai ngờ vừa tiến vào liền bị một hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện khống chế, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại nghe được rõ ràng đối thoại giữa hai người, người bên trong cự nhiên lại là Hoàng đế, mà nữ nhân bị Hoàng đế lăn lộn đến thảm thiết, không ngừng khóc lóc xin tha nhưng Hoàng đế một chút cũng không thương hương tiếc ngọc kia lại chính là vị Công chúa mà hậu cung đồn đại là không được Hoàng đế coi trọng nhất- Lam Mẫn. Hơn nữa hai người còn là cùng một mẹ sinh ra.

Hoàng Thượng giống như một con dâm thú không biết thỏa mãn, không ngừng nghỉ một đường làm từ đêm khuya đến khi trời sáng, ham muốn quá mức mạnh mẽ của hoàng đế dọa nàng hai chân mềm nhũn, sợ tới mức không dám phát ra bất kì tiếng động nào, càng không dám nghĩ đến kết cục của người sau khi biết bí mật động trời của hoàng đế thì sẽ có kết cục ra sao, nàng muốn bỏ chạy nhưng mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng trốn không thoát.

Ngay lúc nàng cho rằng Công chúa sắp bị Hoàng Thượng làm chết thì hắn lại ngừng lại.

Nhưng việc này càng khiến nàng thêm run sợ , bởi vì chuyện này đại biểu sinh mệnh của nàng sắp kết thúc.

"Không, không...... Hoàng Thượng..... Xin người tha cho nô tỳ..... nô tỳ.... nô tỳ cũng có thể giống như Công chúa....... Nô tỳ...." Lý Dương Dương không biết chính mình đang nói cái gì.

Nghe thấy lời nói của nàng ta, Lam Tí Ngọc trào phúng nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất cách đó không xa, trong lòng vô cùng ghê tởm khinh thường, lại thêm một nữ nhân không biết tốt xấu. Chỉ có vài phần tư sắc mà cũng dám nói những lời này.

Lam Tí Ngọc khinh miệt nhìn Lý Dương Dương sau đó mở miệng phân phó thuộc hạ, "Mang nàng ta ra ngoài cho trẫm, phải xử lí nàng ta thế nào .... Thanh Ca.... ngươi nên biết quy củ."

Nói xong cúi đầu khẽ vuốt ve khuôn mặt Chu Mẫn " Chuẩn bị hai bộ quần áo cho trẫm."

Ám vệ đánh ngất đi Lý Dương Dương sau đó xoay người rời đi, chốc lát liền sau cầm hai bộ quần áo trở lại. Sau khi đặt quần áo ở 1 bên liền lôi Lý Dương Dương rời khỏi.

Lam Tí Ngọc rút côn thịt thô to từ trong thân thể Chu Mẫn ra, bạch dịch cũng theo đó mà chảy ra ngoài, nhìn thân thể kiều nộn của nàng dính đầy tinh dịch của mình, nguyên bản còn chưa hoàn toàn mềm đi côn thịt lại một lần nữa đứng thẳng.

Lam Tí Ngọc bỏ qua côn thịt đang xưng to của mình mà đứng dậy cầm lấy quần áo mặc nên người sau đó quay lại giúp nàng mặc quần áo. Cả quá trình Chu Mẫn đều không có tỉnh lại.

Sau khi vừa mặc xong quần áo cho nàng, Thanh Ca cũng vừa lúc quay lại, hắn cúi đầu nhìn Chu Mẫn, ánh mắt sâu thẳm xen lẫn phức tạp, "Thu thập sạch sẽ nơi này cho trẫm, ta không muốn nghe bất kì lời đồn đãi nào về chuyện phát sinh đêm nay , sau đó đưa công chúa hồi cung, chuyện đêm nay nếu ai dám tiết lộ, trẫm liền tru di cửu tộc nhà hắn."

Nói xong, Lam Tí Ngọc lập tức xoay người rời đi, mà Chu Mẫn đang hôn mê bị người tên là Thanh Ca này, thần không biết quỷ không hay ôm về cung điện của mình.

Ngày hôm sau, khi Chu Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại thì cả người liền đau giống như vừa bị xe cán qua, chỉ cần vừa cử động là mồ hôi lạnh liền chảy đầm đìa, đặc biệt là cảm giác xé rách đau đớn từ hạ thân truyền đến. Chu Mẫn nhịn không được muốn mắng người "Chết tiệt, 484, ngươi mau ra đây cho ta, nhiệm vụ hệ thống này rốt cuộc là thế nào, ngươi hôm nay mà không giải thích rõ ràng chuyện này cho ta thì lão nương đây không làm nữa."

【 Tiểu Mẫn Mẫn, ngươi đừng tức giận, cẩn thận tổn thương đến gan....】Thanh âm của 484 bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu của Chu Mẫn.

"Tổn thương gan? Ta còn phải sợ tổn thương gan nữa sao. Cả người đều đã bị người ta ăn tới ăn lui mấy lần, ta không sợ đau gan nhưng ta sợ nam chủ đau thận mà chết." Chu Mẫn hét lên, nàng thật không rõ vì cái gì bản thân chỉ là muốn ngăn cản nam nữ chủ gặp mặt, thế nào lại đem chính mình bồi thêm vào đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui