Khi yến tiệc bắt đầu đã được một lúc, Chu Mẫn mới chậm rãi khoan thai tới muộn, ở thái giám cất cao giọng thông báo, nàng mới từ từ bước vào, một thân váy trắng đơn giản, nhưng lại khiến người ta mạc danh cảm thấy vô cùng kinh diễm. Chuỗi ngọc trai được thêu dưới chân váy theo mỗi bước đi của nàng liền phát ra tiếng đinh đinh mang theo một tia nghịch ngợm, mắt lạnh hơi nhếch long lanh ứ nước, cái miệng nhỏ đỏ thắm căng mọng no đủ, vòng eo nhỏ nhắn một tay là có thể ôm hết, da thịt lỏa lồ bên ngoài trắng nõn non mềm, đi ra từ trong bóng đêm dưới ánh trăng nàng tựa như tiên tử hạ phạm , mỹ đến không thể tưởng tượng.
Kỳ thật chỉ cần nhìn Lam Tí Ngọc liền biết, dung mạo của Lam Mẫn tuyệt đối không kém, chẳng qua ngày thường bị cung nhân cắt xén chi phí sinh hoạt, cùng với nguyên chủ vẫn luôn điệu thấp, không thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên mặc dù mọi người biết trong cung có một vị công chúa không được hoàng thượng sủng ái, nhưng số người biết được dung mạo của nguyên chủ vẫn là đếm trên đầu ngón tay. Chính là 15 ngày qua, thái độ của Lam Tí Ngọc chuyển biến khiến đám cung nhân kia không dám làm bừa nữa , dần dần chi phí sinh hoạt của nàng cũng tốt lên. Dung mạo của Lam Mẫn vốn đã vô cùng tinh xảo, hơn nửa trải qua cải tạo của hệ thống cộng với tinh dịch đêm đó thu nhập được từ Lam Tí Ngọc, nàng càng thêm mỹ đến không gì sánh được.
Sự xuất hiện của Chu Mẫn khiến đại sảnh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tay cầm chén rượu của vị Thừa tướng tuổi trẻ ngồi đầu tiên bên phía tay trái của Lam Tí Ngọc khẽ run lên, mà hai mắt Lam Tí Ngọc từ khi nàng xuất hiện vẫn luôn không có dời đi.
Đêm đó, nàng ở dưới thân hắn đúng là vô cùng xinh đẹp động lòng người, nhưng khi nhìn nàng lúc này lại phát hiện nàng thật sự đẹp đến mức làm người ta cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ chỉ cần trong nháy mắt, nàng liền sẽ biến mất. Nàng mỹ đến quá mức hư ảo, quá không chân thật.
"Thần muội Lam Mẫn gặp qua Hoàng huynh, chúc Hoàng huynh trường nhạc an khang." Thanh âm mềm mại của nàng vang lên giữa đại sảnh lại làm dục long vốn đang ngủ say của Lam Tí Ngọc trong nháy mắt ngẩng đầu, mà tất cả đại thần trong điện lúc này đều cả kinh, họ vốn còn đang ở đoán xem nữ nhân này rốt cuộc là ai, không nghĩ tới lại là vị Công chúa chưa bao giờ lộ mặt của Lam quốc.
"Hoàng muội bình thân." Giọng nói ưu nhã của Lam Tí Ngọc vô cùng có từ tính, là kiểu thanh âm khiến nữ nhân xúc động muốn mang thai nhưng Chu Mẫn lại chỉ cảm thấy âm lãnh như bị xà theo dõi.
Tình huống này không quá giống với cái Hệ thống nói cho nàng nha, giống như có điểm tương phản......
Không phải chỉ cần phác gục nam chủ thôi sao? Nàng thế nào lại có cảm giác bản thân mới là người bị hắn công lược.....
Chu Mẫn đứng dậy nhìn quanh bốn phía, tựa hồ không phát hiện ra vị trí của mình nên có chút xấu hổ. Nàng đứng ở chính giữa đại sảnh, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, thấy bên phía tay trái của Lam Tí Ngọc có một vị nam tử tuấn dật đứng dậy chuẩn bị nhường chỗ cho nàng, Chu Mẫn thấy vậy liền cảm kích đối hắn nở nụ cười, chính là dường như Chu Mẫn còn không có phát hiện ra nụ cười của nàng đối với người khác có bao nhiêu kinh diễm, khiến người ta hít thở không thông.
Người ta thường nói mỹ nhân dưới ánh đèn sẽ càng thêm mê ly nhưng lại không có ai nói mỹ nhân dưới đèn sẽ nhiếp nhân tâm phách như vậy.
Khi Lam Tí Ngọc nhìn thấy Chu Mẫn đối với Tề Hạo nở nụ cười thì ánh mắt chợt lóe qua một tia âm lãnh, thanh âm cũng không khỏi càng thêm trầm thấp, "Tiểu Mẫn Nhi, lại đây."
Thân mình Chu Mẫn đang đi về hướng Tề Hạo bỗng chốc khựng lại, nàng có chút không dám tin quay đầu lại nhìn về phía Lam Tí Ngọc, đặc biệt là thanh âm Tiểu Mẫn Nhi buồn nôn kia là cái quỷ gì, Chu Mẫn nhìn thấy sự cảnh cáo trong mắt Lam Tí Ngọc, liền ném suy nghĩ không để ý tới hắn ra sau đầu.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Chu Mẫn mắt mang xin lỗi nhìn Tề Hạo, tuy rằng không phải rất rõ ràng hắn là loại người như thế nào nhưng xem hắn khí chất và vị trí mà người trong cung an bài cho hắn thì liền biết người này nhất định không đơn giản.
Nàng chậm rãi đi lên đài cao, lúc trực tiếp đi đến bên cạnh Lam Tí Ngọc, nàng vốn còn cho rằng Lam Tí Ngọc sẽ sai người bày thêm một vị trí nhưng sự thật thường rất đáng sợ, Lam Tí Ngọc khẽ xê dịch, vỗ vỗ một bên vương tọa nói, "Mẫn nhi, lại đây."
"Hoàng huynh, chỗ này... không thích hợp. Này......" Chu Mẫn cảm thấy ánh mắt Lam Tí Ngọc nhìn nàng thật đáng sợ, nàng tổng có loại cảm giác bị hắn nhìn thấu, cho nên khi bản thân bị bắt ngồi bên cạnh hắn, nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
"Lại đây." Lam Tí Ngọc cười nhìn nàng, ánh mắt nguy hiểm giống như lốc xoáy gắt gao chế trụ nàng, làm nàng biết, nếu dám cự tuyệt, hậu quả nhất định thực nghiêm trọng, dưới cái nhìn chằm chằm của các đại thần cùng sứ giả bên dưới, Chu Mẫn bất đắc dĩ phải ngồi xuống bên cạnh Lam Tí Ngọc.
Lam Tí Ngọc cậy có án đài che khuất, khi Chu Mẫn vừa ngồi xuống, tay hắn liền không chút khách khí ôm chặt lấy eo nàng, sau đó không ngừng vuốt ve vòng eo tinh tế mềm mại của nàng.
Chính là thần sắc của hắn còn cực kỳ tự nhiên, cả người dựa nghiêng về một bên long ỷ, ánh mắt híp lại vừa giống như đang ở suy nghĩ chuyện gì đó lại tựa như đang chuyên tâm nhìn ca múa dưới đài nhưng chỉ có mình Chu Mẫn biết, bàn tay hắn linh hoạt như xà, ngựa quen đường cũ chui vào trong áo nàng, mơn trớn từ phần lưng dọc xuống theo rãnh mông, tựa hồ là muốn thăm dò mảnh đất thần bí phía sau.
Chu Mẫn bị dọa đến cả người run rẩy , tuy rằng không có biện pháp túm lấy bàn tay đang làm loạn phía sau lưng mình, nàng chỉ có thể nắm chặt cánh tay hắn, nhẹ giọng khẩn cầu, "Hoàng huynh, đừng ~"
Quan hệ trí mạng giữa người tập võ và không tập võ chính là bàn tay Lam Tí Ngọc vừa khẽ nhúc nhích, một cỗ lực đạo liền khiến tay Chu Mẫn văng ra, hơn nữa đôi tay kia còn nhân cơ hội dán lên chỗ mà suốt nửa tháng qua hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.
Cảm thụ được xúc giác non mềm trong lòng bàn tay, năm ngón tay của hắn thoáng dùng sức thu lại, kiều đồn căng mịn liền hoàn toàn bị bao vây vào bên trong bàn tay to, lòng bàn tay thô lệ nhẹ nhàng cọ xát mang theo ý vị thương tiếc, khi ma xát hạ thể của Chu Mẫn, hắn phát hiện nàng cự nhiên không có mặc quần lót, hắn có chút kinh ngạc, đồng thời lại phẫn nộ, vừa nghĩ đến ban nãy nàng đứng giữa đại sảnh mà dưới lớp váy áo lại không vật che thân, hắn liền có cảm giác ghen ghét khi đồ vật của mình bị người khác nhìn ngó, khiến hắn thật muốn ngay lập tức đem dâm oa đãng phụ không mặc quần lót này đè ở trên mặt bàn mà hung hăng thao làm.
"Ân....." Lam Tí Ngọc từ trong cổ họng phát ra một tiếng ngâm khẽ trầm thấp, mạc danh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khi Chu Mẫn vừa ngồi xuống cạnh hắn, từ trên người nàng hắn đã ngửi được hương thơm nhàn nhạt giống mùi của một loài hoa nào đó, như có như không, nhưng ngay lúc này hương thơm lại đột nhiên trở nên nồng đậm, hương vị này khiến hai mắt hắn sáng ngời, đây là hương vị đêm đó.
Là mùi hương khiến người khác khó có thể quên, làm tan rã tất cả lí trí của nam nhân, giống như mị dược, khiến người ta không thể tự kiềm chế.
Cách vải dệt hơi ướt, Lam Tí Ngọc chỉ cảm thấy ánh mắt mê ly một mảnh, trong hoảng hốt phảng phất thấy lại cảnh tượng đêm hôm đó, cả người nữ nhân nhỏ xinh trần trụi như ngọc, thân thể mềm mại trắng nõn như tuyết , hai viên tiểu anh đào phấn hồng bị hắn hút đến sưng huyết, cả người trải kín dấu hôn cùng xanh tím, nằm dưới người hắn không ngừng rên rỉ cầu xin.
Mùi hương quẩn quanh chóp mũi cũng càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng nồng đậm.
Một cổ nhiệt lưu vọt xuống bụng dưới khiến côn thịt hắn trong phút chốc bừng bừng phấn chấn, Lam Tí Ngọc bất giác tăng thêm lực đạo vuốt ve.
"Ngô..... Ân....." Chu Mẫn không thể áp chế được tiếng rên rỉ trong miệng, tuy rằng thanh âm chỉ nhỏ như muỗi kêu lại cộng thêm hiện tại trong điện vô cùng ồn ào náo nhiệt, cho nên có rất ít người chú ý tới nhưng không đại biểu là không có người phát hiện ra, đặc biệt là đối với người có võ công.
Nam nhân lúc trước nhường chỗ cho Chu Mẫn ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, nhưng không khó để nhìn ra trong đó có một tia quan tâm, Chu Mẫn đột nhiên đứng dậy rồi lui về phía sau, bởi vì động tác quá lớn nên đụng vào án đài, ly đĩa trên bàn phát ra một trận leng keng khiến mọi người nhìn lại nhưng Chu Mẫn cũng không quan tâm, nhanh chóng cúi đầu nói , "Hoàng muội thân thể không khỏe, xin phép cáo lui trước."
Nàng nói xong không đợi Lam Tí Ngọc đồng ý liền xoay người dẫn theo làn váy vội vàng chạy đi, rất sợ phía sau truyền đến thanh âm ngăn cản nhưng thẳng đến tận khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất, Lam Tí Ngọc cũng không nói gì mà là nhìn chằm chằm xuống ngón trỏ trong suốt dưới mặt bàn, trên đó còn lây dính một ít chất lỏng sền sệt.