Long bào màu đen từ từ rơi xuống, dáng người hoàn mỹ của nam nhân dưới ánh đèn vàng càng thêm mê người, từng khối cơ bắp săn chắc không ngừng tản ra lực lượng nam tính cùng tinh lực mãnh liệt.
"Mẫn Nhi, kêu ta tướng công." Lam Tí Ngọc tà mị nhếch lên khóe môi: "Mẫn Nhi là thê tử của ta......"
Chu Mẫn hai tay bị trói lại trên đầu giường, cả người mị thái mười phần, quần áo trên người bị Lam Tí Ngọc lôi kéo rải rác, nhìn qua có vẻ dâm mỹ bất kham, nàng nhìn Lam Tí Ngọc đứng ở đầu giường, giống như là bị mê hoặc, Chu Mẫn chậm rãi mở miệng, "Tướng công......"
Khóe miệng Lam Tí Ngọc gợi lên một mạt mỉm cười, sau đó chậm rãi cả người đè lên người nàng khiến Chu Mẫn không khỏi kêu lên một tiếng, "Thật nặng."
Lam Tí Ngọc ôn nhu nhìn chăm chú vào hai mắt Chu Mẫn, tiếp đó liền cúi đầu, chóp mũi hắn cọ xát với chóp mũi nàng, hương thơm vờn quanh, hắn dùng thanh âm trầm thấp từ tính dụ dỗ nàng "Mở miệng."
"Ân." Chu Mẫn bất giác mà nghe theo mệnh lệnh của hắn.
"Thật ngoan." Hắn dụ hống nàng mở ra hai cánh môi, đầu lưỡi linh hoạt lại lần nữa thâm nhập vào trong khoang miệng của nàng, đã không còn vội vàng như ban nãy mà mang theo một tia ôn nhu triền miên, hấp thu nàng thơm ngọt nước bọt, nhẹ nhàng liếm mút chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của nàng thẳng đến khi hắn có hơi chút thỏa mãn mới buông tha nàng.
Chu Mẫn nhẹ thở phì phò, cánh môi mềm mại bị hắn hôn đến sưng đỏ trong suốt, khuôn mặt nhỏ mỹ lệ ửng hồng, hai mắt ngập nước ngượng ngùng nhìn hắn.
"Mẫn Nhi, nói ngươi là của ta...." Hắn nhìn chăm chú vào cặp mắt to thanh triệt kia thật lâu, trán hắn chống lên trán nàng, thanh âm khàn khàn.
"Mẫn Nhi, nói ngươi là của ta." Đầu ngón tay thon dài thô ráp vỗ về gương mặt nhỏ xinh của nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng càng lúc càng trở nên thâm thúy.
Dưới ánh nhìn cực nóng của hắn, trái tim nàng bất tri bất giác mà đập nhanh, môi cũng trở lên khô khốc, nàng nhịn không được mà vươn lưỡi nhẹ liếm, muốn dùng nó để giảm bớt đi cảm giác khô nóng trong người.
"Hoàng huynh, từ lúc ta được sinh ra, ta đã thuộc về ngươi. Vẫn luôn là của ngươi......" Thanh âm mềm mại trở nên kiều mị, hai má ửng hồng, Chu Mẫn đương nhiên vẫn luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, không thể để nam chủ tiếp tục hắc hóa, vậy nên nàng quyết định để mặc nam chủ muốn làm gì thì làm, mọi chuyện đều nghe theo hắn, nàng biết bản thân lúc nào thì nên cứng rắn mạnh mẽ mà lúc nào thì nên nhu hoà mềm mỏng.
Bộ dáng động tình mỹ lệ mặc người khi dễ thế này làm yết hầu Lam Tí Ngọc nhịn không được mà lăn lộn, dục vọng nóng bỏng dưới hạ thân càng thêm khó chịu, nhịn không được mà mở miệng, thanh âm mang theo gợi cảm khàn khàn.
"Lam Mẫn, ta muốn ngươi."
Môi mỏng của Lam Tí Ngọc phủ lên môi anh đào của Chu Mẫn, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập tìm kiếm mỗi một chỗ trong khoang miệng nàng, truy đuổi chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng cùng hắn giao triền, không ngừng dùng sức liếm mút tư vị điềm mỹ thuộc về nàng.
"Ngô......" Nụ hôn kịch liệt của hắn khiến nàng không thở nổi, nước bọt trong suốt từ khoé miệng nàng chảy xuống.
Cả hai giống như bị lửa thiêu đốt, hôn môi càng lúc càng kịch liệt, thở dốc, than nhẹ từ hai người trong miệng không ngừng bay ra, một tiếng lại một tiếng.....
Dần dần, hôn môi đã không thể thỏa mãn được Lam Tí Ngọc, hắn duỗi tay ôm lấy eo Chu Mẫn, ngồi quỳ ở giữa hai chân nàng, côn thịt đứng thẳng chống lên tiểu huyệt mềm mại, đôi tay hơi dùng một chút lực liền làm chỗ u cốc mê người kia càng thêm kề sát hắn, hắn là rất muốn ngay lập tức đâm sâu vào bên trong, sau đó điên cuồng mà làm nàng nhưng mà hắn lại càng muốn nghe nàng không nhịn được mà cầu xin hắn, cầu xin hắn tiến vào, hắn muốn nàng toàn tâm toàn ý chấp nhận trở thành nữ nhân của hắn mà không phải là hắn cưỡng ép nàng.....
Nụ hôn kịch liệt vẫn cứ tiếp tục, cả người đè lên người nàng, cảm giác da thịt ở phần ngực bị hai luồng nhũ thịt mềm mại của nàng đè ép làm hắn than nhẹ một tiếng. Lam Tí Ngọc nhịn không được mà giơ tay phủ lên một bên nhũ thịt rồi dùng sức vuốt ve đè ép, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng cố ý vân vê đầu vú.
" Ưm."Chu Mẫn phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều, hai mắt tràn ngập hơi nước, bộ ngực thì bị hắn trêu đùa vuốt ve lại thêm hắn vẫn luôn dùng côn thịt không ngừng ma xát bên ngoài tiểu huyện mà không có đi vào khiến nàng càng thêm hư không khó nhịn, nàng muốn hắn thô bạo đối đãi mà không phải như vậy ôn nhu.
"Hoàng.... Hoàng huynh.... Thật ngứa, thật khó chịu....." Chu Mẫn cắn cắn cánh môi, nàng thống khổ nhìn hắn, tay nhỏ chống ngực hắn nhưng lại phát hiện da thịt nam nhân nóng như lửa vậy, nàng cảm nhận được trái tim hắn dưới lòng bàn tay mình đang không ngừng nhảy lên.
Ánh mắt nàng mang theo khẩn cầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ vô ý thức kêu hắn Hoàng huynh. Đối với Lam Tí Ngọc mà nói, thanh âm cùng với ánh mắt bây giờ của nàng chính là mị dược mạnh mẽ nhất. Hắn khẽ liếm cánh môi nàng, bị nàng bất lực mềm giọng chọc cười, "Ngứa sao? Nơi nào ngứa? Nói cho Hoàng huynh, Hoàng huynh giúp muội."
"Ân...." Chu Mẫn nhíu lại chân mày, hàm răng khẽ cắn môi, "Ngươi biết mà, rõ ràng là ngươi biết......"
"Nơi này sao....." Lam Tí Ngọc cười tà, côn thịt lửa nóng lại càng thêm dùng sức ma xát bên ngoài tiểu huyệt, "Là nơi này sao?"
"A..." Thủy dịch không ngừng tràn ra, chỗ tư mật tựa hồ càng thêm hư không, "Hoàng huynh, cho ta...... ta muốn...... cầu xin ngươi....."
Nàng cầu xin làm hắn cười nhẹ ra tiếng, bàn tay to không an phận mà di chuyển xuống nơi riêng tư của nàng.
"Được rồi, nếu ta cho ngươi thì ta có thể nhận được gì...." Hắn khàn khàn mở miệng, khuôn mặt tuấn tú mang theo tà khí mị người.
Nếu không phải hai tay đang bị trói trên đầu giường thì nàng thật muốn nhào qua đánh cho hắn một trận, "Hoàng huynh, thả ta ra, tay ta đau..."
Lam Tí Ngọc ngẩng đầu nhìn da thịt trắng nõn nơi cổ tay của nàng vì bị trói mà trở nên sưng đỏ thì không khỏi đau lòng. Nhìn Chu Mẫn đã không còn giãy giụa, Lam Tí Ngọc duỗi tay cởi bỏ cho nàng. Đôi tay Chu mẫn được đến giải thoát thì trong nháy mắt liền ôm lấy cổ Lam Tí Ngọc, đem hắn kéo xuống, chủ động dâng lên môi đỏ.
Chu Mẫn chủ động khiến hắn mừng như điên, cả người đều kích động, hưng phấn cùng với dục vọng khó có thể khống chế.
Quyền chủ động chỉ là trong nháy mắt bị mất đi, đế vương Lam Tí Ngọc thói quen khống chế toàn cục cho nên hắn chỉ là bị động trong chốc lát sau đó lại một lần nữa tìm về quyền chủ động.
"Ngô...." Cái miệng nhỏ sưng đỏ của nàng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Theo sự trêu đùa của ngón tay hắn, chân nàng nhịn không được mà trương đến càng rộng, đồng thời cũng bắt lấy một bên tay còn lại của hắn, nâng thân mình lên, bộ ngực càng gần sát hắn, khát cầu hắn vỗ về chơi đùa.
Hành động cầu xin của Chu Mẫn làm Lam Tí Ngọc thấp giọng cười, bàn tay to thuận theo khát vọng của nàng, nhìn hai đỉnh núi tuyết no căng kia không ngừng mà bị bàn tay mình nhào nắn ra các loại hình dạng khác nhau, cảm thụ được da thịt dưới bàn tay bóng loáng mềm nhẹ tinh thế như nhung thiên nga, ngón tay cái không nhẹ không nặng mà nhéo hai viên anh đào nhỏ màu đỏ đang gắng gượng kia.
"Ân....." Chu Mẫn theo bản năng mà cắn môi dưới, không dám phát ra tiếng rên rỉ.
"Mẫn Nhi, ngươi thực mỹ, thật mềm..."
Hắn yêu thích không buông tay xoa nắn hai vú cao ngất của nàng, lực đạo đầu ngón tay khi thì nhẹ nhàng khi thì lại tàn nhẫn.
"Hoàng huynh..... Không..... Đừng....... Đừng như vậy......." Nàng cảm thấy một cổ nhiệt lưu đang không ngừng dâng lên trong cơ thể.
"Ưm...... Ư....." Chu Mẫn ngăn không được tiếng rên rỉ phát ra nơi cổ họng.
Đôi môi cực nóng của hắn lấp kín cái miệng nhỏ của nàng, đem tất cả tiếng rên rỉ yêu kiều mê người của nàng hàm nhập vào trong miệng mình.