Ánh mắt Lam Tí Ngọc nóng rực nhìn chăm chú vào địa phương liên kết giữa hai người : "Hoàng muội, ngươi nhìn xem, ngươi tiểu huyệt có bao nhiêu cơ khát a, cắn côn thịt thật thoải mái, cái miệng nhỏ bên dưới thật thích ta đâu, chảy thật nhiều mật hoa, nhưng mà cái miệng nhỏ bên trên lại không được thành thật như vậy, thật là khẩu thị tâm phi vật nhỏ." Chu Mẫn bị hắn nói vậy thì vừa thẹn vừa tức, nhưng nàng lại không biết phải phản bác lại như thế nào chỉ có thể bất lực nghẹn khuất ở trong lòng mà khóc thút thít.
Hắn cắm lộng càng ngày càng cuồng dã, không chút cố kị đem côn thịt thô to làm người sợ hãi kia vào sâu trong cơ thể nàng, mấp máy hoa huyệt ở dưới tê mỏi khoái cảm không ngừng hấp thụ côn thịt xâm nhập, muốn kẹp chặt nó nhưng không thể nghi ngờ là châu châu đá xe, côn thịt lửa nóng đấu đá lung tung so với ban nãy còn muốn thô bạo hơn, đem từng đợt dâm nị hoa thuỷ từ nàng tiểu huyệt đâm phi tiết ra tới.
Chu Mẫn mê loạn vô thố thở dốc rên rỉ, trên mặt là thống khổ bất kham cũng là thoải mái cực lạc.
Hắn nắm chặt nàng eo nhỏ, gắt gao kiềm chế nàng làm nàng ở dưới thân hắn không ngừng rên rỉ, hắn đối nàng ái cùng dục sớm đã đan chéo nùng liệt đáng sợ. Chu Mẫn điên cuồng khóc lóc, hai chân tuyết trắng cuồng loạn giãy giụa, đó là nữ nhân bản năng, ở trước khi cao trào tiến đến, theo bản năng mà kháng cự hắn mang đến cực lạc, trí mạng khoái cảm làm nàng quên mất hết thảy. " Ưm.... Không.... Hoàng, hoàng huynh........A....."
Tiếng nam nhân gầm nhẹ cùng với thanh âm cầu xin tha thứ của nữ nhân không ngừng đan xen lẫn nhau. Mồ hôi theo thân thể hắn rơi xuống trên thân thể đã phiếm hồng của thiếu nữ, không gian bé nhỏ tràn ngập mùi hương giao hoan......
Chu Mẫn không nhớ nổi đêm nay bản thân đã cao trào bao nhiêu lần, chính là dục vọng của nam nhân vẫn luôn cứng rắn như thiết.
Đầu óc Chu Mẫn đã có chút không tỉnh táo, quá nhiều vui thích làm thân mình mềm mại như nước của nàng tản ra ánh sáng trân châu mê người, hạ thân nàng đã bị chà đạp đến sưng đỏ, vách thịt non đỏ bừng theo tần suất thọc vào rút ra của nam nhân trên người mà dính đầy mật dịch thơm ngọt cùng với tinh dịch trắng đục của nam nhân.
Đến khi nào nam chủ mới chịu dừng lại đây, Chu Mẫn mông lung suy nghĩ, có phải hay không mỗi một cái thế giới, thể lực của nam chủ đều sẽ tốt như thế này? Nếu thật là vậy thì không phải là muốn nàng chết sao? Hơn nữa còn là sống sờ sờ bị thao chết.....Không được, nàng phải thương lượng với hệ thống, nhưng mà còn chưa kịp câu thông thì nàng đã bị nam chủ lại một lần nữa đẩy lên cao trào, sau đó không chịu nổi mà ngất đi mà nam nhân lại như một con dã thú không biết thỏa mãn, vẫn luôn hung hăng nhắm tới chỗ làm hắn mất hồn kia.......
"Hoàng muội..... Tiểu Mẫn Nhi ...... Ta phải làm sao bây giờ, thật muốn cứ như vậy vẫn luôn cắm ở trong thân thể của ngươi, không nghĩ dừng lại...... Tiểu yêu tinh....... Ngươi nhất định là bảo bối mà ông trời dành tặng cho ta..... Ngươi là của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép mơ ước ngươi....."
Suốt 10 ngày, Lam Tí Ngọc ngoại trừ thượng triều, thời gian còn lại đều ở trong phòng Chu Mẫn, tất cả thức ăn đều do ám vệ của hắn chuẩn bị tốt sau đó đặt ngoài cửa phòng, hắn đã hạ lệnh không cho phép một ai đến gần cung công chúa dù chỉ là nửa bước.
10 ngày này, hắn ở trên người nàng không ngừng phóng thích dục vọng của mình, giống như mặc kệ làm thế nào đều sẽ không mệt, ngược lại còn rất hưng phấn, mỗi một lần tiến vào, hắn đều cảm giác được côn thịt thô to của mình lại trướng đại thêm một vòng, càng ngày càng tinh thần. Nếu mệt mỏi liền ghé vào trên người nàng, cự long vẫn luôn cắm trong thân thể nàng, sau đó nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại liền lại bắt đầu làm nàng. Như vậy sinh hoạt, quả thực làm hắn không nghĩ tỉnh lại, chết ở trên người nàng thế này cũng tốt.
Suốt quá trình Chu Mẫn vẫn luôn ở trạng thái không thanh tỉnh, mơ mơ màng màng, nàng mới vừa nhẹ nhàng động đậy thì liền phát hiện côn thịt chôn sâu trong người mình lại bắt đầu thức giấc ngo ngoe đứng thẳng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn lại bắt đầu ra vào trong cơ thể nàng......
Loại cảm giác không biết ngày đêm này, từng phút từng giây trôi qua, không có lúc nào hoàn toàn thanh tỉnh, vẫn luôn bị nam nhân lăn qua lộn lại thì cho dù thân thể có tốt đến mấy cũng sẽ ăn không tiêu, kết quả Chu Mẫn rốt cuộc sốt cao, nhưng nam nhân trên người vẫn không buông tha nàng. Đến khi Lam Tí Ngọc phát hiện Chu Mẫn bị hắn làm cho gần như không thở nổi thì hắn mới nhận ra bản thân lần này đã làm quá mức. Nhìn thiếu nữ trên giường sắc mặt tái nhợt, toàn thân tràn đầy dấu hôn đỏ tím, hoa huyệt bị làm cho sưng sung huyết phiếm tím, Lam Tí Ngọc mới phát hiện bản thân có bao nhiêu cầm thú, đem chính mình muội muội thao tới thành như vậy, trong lòng một trận sợ hãi.
"Thanh Ca, lập tức truyền Ngự y đến Càn ngự cung." Lam Tí Ngọc lấy một cái chăn sạch bọc lại Chu Mẫn rồi bế lên, sau đó nhảy qua cửa sổ bay nhanh về phía cung điện của mình.
Mà Thanh Ca đứng ngoài cửa phòng giống như một trận gió lướt qua, vô thanh vô tức biến mất tại chỗ.
Lam Tí Ngọc ôm Chu Mẫn vừa tiến vào phòng liền đuổi hết tất cả cung nữ thái giám ra ngoài, tiếp đến ôm nàng tiến về phía ôn tuyền, ôn nhu cẩn thận rửa sạch sẽ thân thể nàng rồi tìm một bộ quần áo của mình mặc vào cho nàng xong liền đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, chờ đợi Ngự y.
Mà Thanh Ca rất nhanh đã mang theo Ngự y vội vàng chạy lại đây. Ngoài cửa phòng, lúc thái giám lên tiếng bẩm báo thì Lam Tí Ngọc đang ngồi ở đầu giường, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng.
Thời điểm Ngự y xách theo hòm thuốc tiến vào liền thấy Lam Tí Ngọc vẻ mặt thâm tình nhìn người trên giường khiến Vương Viện Nhất – người đứng đầu Y viện có chút giật mình, rốt cuộc ông cũng được coi như là nhìn hắn lớn lên, kể từ khi lên ngôi tính cách hắn càng thêm âm tình bất định.
Mặc dù hắn bá đạo, duy ngã độc tôn, không chú ý bất cứ điều gì mà chỉ làm theo ý mình nhưng hắn lại là nam đế giỏi nhất thiên cổ, bởi vì hắn tuy rằng tàn nhẫn bá đạo nhưng đồng thời lại cực kì thông minh cơ trí cho nên toàn bộ văn võ bá quan đều bị vị đế vương trẻ tuổi chưa đến 30 này ăn gắt gao, không dám có ý kiến bất đồng.
Ở Lam quốc, hắn là tuyệt đối quân chủ, một lời quyết đoán, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn ........"
"Vương Viện Nhất, ngươi mau lại đây nhìn xem Công chúa thế nào?" Lam Tí Ngọc không kiên nhẫn phất tay cho ông ta đứng lên, tiến đến gần giường bắt mạch cho Chu Mẫn.
"Vâng....." Vương Viện Nhất đứng dậy, căng thẳng sợ hãi tiến đến gần giường liền thấy Công chúa mặc áo ngủ của Hoàng Thượng, sắc mặt tái nhợt. Điều này khiến ông ta có chút kinh ngạc, toàn bộ người trong cung ai mà không biết, Lam Mẫn là vị công chúa hữu danh vô thực, không được Hoàng thượng coi trọng, chính là hiện tại......
Vương Viện Nhất không dấu vết nhìn Lam Tí Ngọc nhưng lại thấy Hoàng Thượng vẻ mặt tràn đầy lo lắng thì không khỏi trong lòng thất kinh, nếu không phải là do có người tung tin đồn nhảm thì là Công chúa muốn quật khởi?
"Thế nào rồi? Công chúa tại sao lại sốt cao không lùi?" Lam Tí Ngọc thấy Vương Viện Nhất một bên bắt mạch, một bên nhíu mày liền lo lắng hỏi.
"Chuyện này.... Thần....... Lão thần......."Vương Viện Nhất bị chính mình vừa biết sự tình làm cho không biết nên mở miệng như thế nào. Chẳng lẽ nói, Công chúa bởi vì làm chuyện phòng the quá mức mà bị thương nguyên khí. Chính là rõ ràng Công chúa chỉ vừa mới thành niên a!
Lam Tí Ngọc thấy biểu tình của Vương Viện Nhất thì liền biết với khả năng của lão ngự y này, không có khả năng không biết lí do vì sao Chu Mẫn sẽ sốt cao không lùi, thậm chí còn có khả năng sẽ biết một ít chuyện khác.
"Nói đi, Trẫm tha ngươi vô tội."
" Công chúa hàng năm dinh dưỡng không tốt dẫn đến thân thể suy yếu, tuy rằng gần nhất vẫn luôn dùng thuốc bổ để điều dưỡng thân thể, nhưng muốn thân thể tốt lên cũng phải mất một hai năm, hơn nữa......" Vương Viện Nhất thật cẩn thận nhìn vị đế vương trước mặt đang từ trên cao dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mình, mồ hôi sau lưng không ngừng chảy.
"Hơn nữa cái gì? Không cần ấp a ấp úng, mau nói......." Lam Tí Ngọc chưa bao giờ biết thân thể Chu Mẫn lại suy yếu đến như vậy, rốt cuộc nàng đã phải trải qua sinh hoạt gian khổ như thế nào mà khiến thân thể mình thành như vậy, hắn tuy rằng biết cung nữ cắt xén tiền sinh hoạt của nàng nhưng là Thái công công vẫn luôn nói Công chúa tất cả đều tốt.
Lam Tí Ngọc cảm thấy hắn đang bị một tên nô tài chăm sóc từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn là tâm phúc bên cạnh mình lừa dối, bây giờ nhớ lại cũng là hắn nói, người ở bên ngoài Thanh Ngọc điện đêm đó là công chúa. Nhưng mà vì cái gì? Là vì lí do gì?
Tuy rằng hiện tại đầu óc Lam Tí Ngọc đều là nghi hoặc nhưng hắn sớm đã sai Thanh ca đi điều tra, chân tướng sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, bất quá hiện tại quan trọng nhất chính là nàng – muội muội của hắn, bảo bối mà từ nhỏ hắn đã thề sẽ bảo vệ yêu thương cả đời nhưng lại bị người ngoài dùng kế chia rẽ làm cho hắn hiểu lầm nàng, làm hại nàng vẫn luôn bị người khác khi dễ, cuối cùng, không nghĩ tới người tổn thương nàng sâu đậm nhất lại là chính mình.
Ép buộc, dụ hoặc lôi kéo nàng, làm nàng bồi hắn trầm luân tại địa ngục.....