"Nơi này......" Hắn chỉ chỉ đôi môi đỏ thủy nộn như hoa hồng của Chu Mẫn, cười trầm thấp nói: "Có muốn nếm thử đó là mùi vị gì không?"
"Ngô." Nàng theo bản năng vươn cái lưỡi đinh hương lướt qua cánh môi mình. Thật ngọt , hương vị ngọt mềm được truyền đến từ đầu lưỡi, nàng nhẹ lẩm bẩm, "Thật ngọt....."
"Ta cũng cho rằng như thế."Hắn cong khóe môi nở nụ cười cuồng vọng rồi cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ bừng yêu diễm của nàng ,liếm mút thật sâu. Cánh môi đỏ mọng của nàng giống như được bôi một lớp mật đường ngọt ngào làm hắn đói khát khó nhịn, tham lam cắn nuốt hương vị ngọt ngào kia, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng 'chậc chậc' mắc cỡ.
Chu Mẫn bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, ý thức của nàng thoải mái phập phồng theo sự phác họa trêu chọc của môi lưỡi hắn, hơi thở nàng rối loạn giống như cành liễu lắc lư trong gió.
Sau một lúc lâu, hắn mới hơi chút thỏa mãn mà buông tha môi nàng nói, "Hoàng muội, ta muốn ngươi, ta muốn tất cả của ngươi, muốn nhiều hơn nữa....."
Nàng nhẹ lắc đầu rên rỉ, đầu óc mê man căn bản không biết hắn muốn cái gì.
Lam Tí Ngọc mỉm cười, dục vọng nơi đáy mắt hắn giống như một phen ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt toàn thân nàng. Nàng nửa mở đôi mắt đẹp mê man. Đột nhiên, nàng bị hắn bế lên , đặt nằm thẳng ở trên bàn tròn, toàn bộ chén dĩa ở trên bàn bị hắn quét rơi xuống đất, chén dĩa bể nát khắp nơi.
Đúng lúc này, ngoài cửa cung điện truyền đến tiếng của Thái giám, "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng cùng với Binh Bộ Thượng thư và Hộ Bộ Thượng thư..... Cùng hơn 10 vị đại thần khác có việc gấp cầu kiến!"
Chu Mẫn nghe thấy âm thanh sắc nhọn kia thì thân mình căng thẳng, đầu óc hỗn độn bị giọng nói của Thái giám làm cho tỉnh táo lại một chút.
Có người! Tuy rằng nàng vô cùng sốt ruột muốn chất dinh dưỡng của nam chủ nhưng là nàng không có đam mê biểu diễn một hồi đông cung sống trước mặt người ngoài a!
Ánh mắt mê ly của Chu Mẫn hiện lên một tia sợ hãi, nàng mạnh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sắc bén như ưng tràn ngập ngọn lửa đói khát của hắn, có ngốc cũng biết , Lam Tí Ngọc sẽ không dừng lại.
"Hoàng.... Hoàng huynh, không cần.... Có người tới....." Ban ngày tuyên dâm thì cũng thôi đi, nếu còn bị người bắt gian tại chỗ thì nàng biết phải sống thế nào đây, nàng còn chưa có suy nghĩ thoáng như vậy a! Nàng vội vàng lôi kéo áo váy đỏ rực trên người đã bị Lam Tí Ngọc lôi kéo rơi rớt tan tác lên bao phủ mình, lúc nàng muốn ngồi dậy lại bất thình lình bị thân thể thon dài tràn ngập sức mạnh của Lam Tí Ngọc đè xuống, đem Chu Mẫn đã nửa ngồi lại lần nữa đè ở dưới thân.
Ánh mắt hắn như ngọn lửa sáng quắc nhìn nàng, "Hoàng muội, ta biết, ngươi nhỏ giọng chút là được!" Ngụ ý của hắn là không tính toán buông tha nàng.
"A.... Chuyện đó......." Nàng ngây ngốc nhìn vẻ mặt hắn dục cầu bất mãn rồi khó khăn nuốt nước miếng, "..... Có thể để buổi tối hồi cung....... lại làm...."
"Nhưng bây giờ ta đói bụng!" Hắn cười tà nịnh, món 'điểm tâm' điềm mỹ ngon miệng mà hắn nhớ thương suốt một tháng đặt ngay trước mắt , thật vất vả đợi đến Vương Viện Đầu nói cơ thể nàng đã khỏi hẳn, hơn nữa hắn chỉ vừa mới nếm được một chút ngon ngọt thì sao có thể từ bỏ ..
"Nhưng....." Nàng còn chưa nói xong thì Lam Tí Ngọc đã mềm nhẹ cởi bỏ đai lưng váy khiến váy áo đỏ rực, hỗn độn tản ra trên chiếc bàn tròn đen nhánh, thân hình quyến rũ trắng nõn tinh tế giống như cực phẩm ngà voi của nàng hiện ra trước mắt hắn.
Da thịt như chi như ngọc, trơn trượt giống như sữa bò, hai luồng nhũ thịt tròn trịa no đủ, đầu vú phấn hồng bởi vì nàng động tình mà ngạo nghễ đứng thẳng, theo sự hô hấp của nàng không ngừng nhấp nhô lên xuống, dụ hoặc tầm mắt hắn.
Xuống phía dưới một chút là vòng eo nhỏ nhắn mềm mại thon thả dùng một tay là có thể ôm hết của nàng, cùng với cái rốn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu. Nhưng hấp dẫn tầm mắt hắn hơn cả là địa phương thần bí khiến người điên cuồng muốn dừng mà không được kia, nơi đó lông tóc thưa thớt, hai mảnh cánh hoa trắng nõn mũm mĩm, dâm dịch trong suốt không ngừng từ bên trong chảy ra đem nơi đó làm cho ướt đẫm khiến người miệng đắng lưỡi khô.
Lam Tí Ngọc rũ mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, trong mắt tràn ngập dục vọng sắc tình. Nàng bị tầm mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm làm toàn thân đều nóng lên, hai viên anh đào kiều nộn không biết từ khi nào đã sưng to đến phát đau, run rẩy đong đưa như đang khẩn cầu nam nhân đem chúng nó ngậm lấy, mặc kệ tất cả mà trêu đùa yêu thương.
"Hoàng huynh.... Không...... Không được...... Không thể ....." Chu Mẫn bị hắn nhìn đến thẹn thùng, nàng muốn dùng hai cánh tay che lấp thân thể, muốn ngồi dậy nhưng nam nhân đang đè ở trên người nàng thật sự quá nặng. Hơn nữa, nàng còn bị hắn sờ đến cả người mềm nhũn căn bản là không thể nhúc nhích.
"Chúng đại thần cùng nhau tới đây đúng là hiếm có, chắc họ đang có việc gấp, cho nên Hoàng muội , chờ lát nữa ngươi nhất định không thể phát ra tiếng. Có tấm bình phong che lấp, chỉ cần ngươi không phát ra tiếng, bọn họ sẽ không dám ngẩng đầu, liền cũng sẽ không phát hiện ra ngươi." Lam Tí Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở nàng sau đó ngẩng đầu nói với bên ngoài : "Cho vào."
"Dạ."
Thái giám vẫn luôn cung kính đứng chờ bên ngoài sau khi nhận lệnh liền lui xuống mời mấy vị đại thần vào trong, mà Lam Tí Ngọc lúc này lại lập tức nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của nàng, ngăn chặn hết tất cả lời từ chối của nàng , không ngừng liếm mút một trận thẳng đến khi môi anh đào của nàng bị hắn hôn đến trở nên sưng đỏ kiều diềm thì hắn mới chậm rãi trượt xuống nhẹ nhàng liếm qua yết hầu, rồi trực tiếp ngậm lấy hai nhũ thịt non mềm cực kì co dạn, không ngừng tản ra nồng đậm hương sữa vào trong miệng, thay phiên liếm mút hai bên ngực, đầu lưỡi còn thường thường ngậm lấy hai núm vú xinh đẹp kia rồi dùng sức liếm mút giống như muốn kéo nó hướng lên trên khiến nó thành một hình trụ dài nhọn, qua nửa ngày mà vẫn không mềm đi xuống.
Bén nhọn đau đớn từ ngực truyền đến làm Chu Mẫn không chịu nổi mà khóc nỉ non ra tiếng: "Hoàng huynh.... Không cần... Đừng cắn... Đau quá a..." Nàng vặn vẹo thân mình muốn rút hai vú bị hắn làm nhục ra nhưng lại bị hắn đè chặt , cố định không thể nhúc nhích. Bàn tay hắn còn không ngừng biến hóa nhiều kiểu xoa bóp hai luồng nhũ thịt đầy đặn đem chúng nó biến thành nhiều hình dạng khác nhau.
Dần dần, từ trong đau đớn một loại khoái cảm hỗn loạn rùng mình từ đầu vú mẫn cảm lan rộng ra mỗi một dây thần kinh trên thân thể nàng, vừa đau đớn lại vừa thoải mái, hai cảm giác trái ngược xen lẫn nhau đem linh hồn của nàng làm cho nâng nâng như muốn bay lên : "Hoàng huynh... Chỗ đó... Ân... Ân... Nhẹ chút... Hoàng huynh... Không..." Hai đoá đỏ tươi đầu vú bị liếm mút đến ướt át càng thêm sáng lấp lánh, giống hai đóa hồng mai nở rộ trên nền đất tuyết trắng, yêu dã đến mê người.
Ngoài cửa Ngự Thư phòng dần dần truyền đến tiếng bước chân của một đám người, Lam Tí Ngọc mới lưu luyến rời đi, ôm Chu Mẫn cả người mềm mại không chút sức lực chuyển tới chiếc ghế nằm bên kia, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên, ở bên tai nàng khẽ cười nói: "Hoàng muội, không cần phát ra tiếng ...."
Chu Mẫn lúc này đã sớm bị hắn làm cho mơ mơ màng màng, toàn thân vô lực xụi lơ run rẩy nằm ở trên ghế. Từng tảng lớn rặng mây đỏ xinh đẹp làm da thịt tuyết trắng của nàng nhiễm một tầng hồng nhạt mị hoặc, bộ dáng xuân tình động lòng người của nàng lúc này đủ để làm cho bất kì người nam nhân nào đều phát cuồng.
"Thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Thái giám đưa mười mấy vị đại thần vào cửa, đứng cách tấm bình phong một đoạn liền ngăn cản bọn họ, ý bảo bọn họ đứng ở chỗ này là được .
"Các vị ái khanh có chuyện gì quan trọng muốn bẩm tấu, đứng ở cửa nói là được. Trẫm vừa mới tỉnh ngủ, không tiện gặp các khanh."
Thanh âm Lam Tí Ngọc mang theo một tia ám ách, lạnh nhạt làm chúng đại thần liên tục tỏ vẻ không ngại.
"Bẩm tấu Hoàng Thượng, Đại quân của nước láng giềng ở biên cảnh đã vài lần quấy rầy con dân ta, Tần Tướng quân phụng chỉ lĩnh quân chống địch nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức. Thám tử thần phái đi thăm dò ở địch quốc đã truyền tin trở về, tuy không rõ tung tích của Tần Tướng quân nhưng tình hình chiến đấu ở biên cảnh đã ổn định, mà hiện nay ở Hà Nam, mưa lớn nhiều ngày liên tiếp khiến khắp nơi ngập lụt, toàn bộ dân chạy nạn đều hướng lên phía Bắc, thần kiến nghị, trước hết cấp thiết cần phải an trí cho dân chạy nạn."
"Vương đại nhân nói lời này không ổn. Biên cảnh xung đột đã nhiều năm, nước láng giềng như hổ rình mồi, bây giờ Tần Tướng quân lại mất tích không rõ, trong quân sao có thể không có thống lĩnh. Thần nghĩ nên phái tân nguyên soái, nước xa không cứu được lửa gần, chi bằng bổ nhiệm phó soái lên nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hơn nữa, lương thảo dùng cho quân lính biên cảnh đã sắp cạn kiệt, sợ là duy trì không được bao lâu. Hoàng Thượng, việc này không thể chậm trễ, người cần lập tức giải quyết!"
"Thần cho rằng....."
"Lời Lưu đại nhân nói cũng không phải không có lý, nhưng nạn dân nếu không được nhanh chóng an trí ổn thỏa, thần e sợ sẽ tạo thành nội loạn, tuy rằng quốc khố còn tính sung túc nhưng nếu dùng bạc trong quốc khố cho quân đội thì vấn đề nạn dân sợ là không thể giải quyết thích đáng."
Bên ngoài lấy Vương đại nhân và Lưu đại nhân chia làm hai phái, ai theo ý nấy, một bên muốn giải quyết vấn đề biên cảnh trước rồi nạn dân sau, một bên lại yêu cầu cần thiết giải quyết nội loạn mới có thể giải quyết được nỗi lo bên ngoài.
Ở bên ngoài, trong khi mọi người khắc khẩu túi bụi thì Thừa tướng lại yên lặng đứng một bên dùng ánh mắt sâu kín nhìn tình cảnh sau bình phong. Bởi vì đứng ở góc chết nên hắn không thể nhìn thấy phía hai bên mà chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ mơ hồ hồ ở chính giữa.
"Sao cao trào nhanh như vậy?" Lam Tí Ngọc đem Chu Mẫn đè ở trên ghế , nhẹ giọng thì thầm ở bên tai nàng nói, ngay sau đó liền lui ra phía sau, cầm lấy hai chân thon dài, đem chúng nâng lên hướng hai bên tách ra, hoa huyệt màu hồng phấn nho nhỏ liền bại lộ ra bên ngoài, tiểu huyệt hơi hơi run rẩy , co chặt, từng dòng mật dịch dọc theo rãnh mông chảy xuôi xuống ghế nằm, hương hoa ngọt ngấy nồng đậm tràn ngập ở trong không khí.