An tâm làm nhiệm vụ? Như thế này thì an tâm làm nhiệm vụ thế nào được.....
"Ân ~" Một thanh âm kiều mị tràn ra từ miệng Chu Mẫn, khiến nàng lập tức nổi da gà, đây tuyệt đối không phải tiếng của nàng, chẳng lẽ là của nguyên chủ?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
" Ngươi thơm quá." Đôi môi nóng rực của nam nhân phía sau không ngừng lưu luyến trên cổ Chu Mẫn, thân thể cũng không ngừng cọ xát trên người nàng, đặc biệt là đồ vật cứng rắn to nóng đè nặng sau lưng khiến khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng. Hai mắt Chu Mẫn tràn ngập hơi nước, ý thức có chút hỗn loạn. Tay nam nhân có chút vội vàng xé rách quần áo của nàng , hắn có vẻ rất nôn nóng, tựa hồ là bị quần áo làm cho có chút phiền lòng, 'xoẹt' một tiếng, mảng lớn da thịt non mềm tuyết trắng liền xuất hiện dưới ánh trăng càng thêm làm người điên cuồng.
Yếm nhỏ đỏ rực thêu hoa sen đối lập với da thịt trắng muốt mịn màng làm hai mắt nam nhân đỏ bừng. Nam nhân như bị cảnh đẹp trước mắt kích thích há miệng ngậm lấy hai luồng nhũ thịt cao ngất trước ngực Chu mẫn kéo ý thức đã phiêu xa của nàng về lại thực tại, nàng chạm vào đầu nam nhân muốn đem hắn đẩy ra nhưng đối phương lại đột nhiên hung hăng cắn lên 2 con thỏ tròn trịa trước ngực nàng , nàng có thể cảm giác được cái lưỡi rắn chắc ở bên ngoài yếm đang không ngừng trêu đùa núm vú, thanh âm liếm mút càng lúc càng lớn vang khắp toàn bộ căn phòng, Chu Mẫn không chịu nổi kích thích, hai chân mềm nhũn, thân thể không ngừng trượt xuống.
Nam nhân một tay đem nàng nhấc lên, không kịp cởi ra quần áo cả thân thể nóng như lửa liền dán lên cọ xát với váy áo đã rách nát chỉ còn vài mảnh của nàng, sau đó hắn xoay người nàng lại khiến hai luồng đẫy đà kia bị đè ép dán chặt trên tường rồi thô lỗ mà xé rách bỏ đi nàng váy áo. Bàn tay chậm rãi sờ lên da thịt trắng nõn non mềm, theo đùi bò lên đến địa phương bí ẩn kia, nam nhân đẩy ra hai đùi tuyết trắng, nơi đó hình dáng no đủ, lông tóc thưa thớt, ngón tay tách ra hai cánh hoa, sau khi tìm được cửa động liền hung hăng cắm đi vào. Không chút lưu tình ở bên trong cắm vào rút ra.
"Không ~" Hai chân Chu Mẫn run lên, lương theo tần suất rút ra chọc vào mạnh mẽ của ngón tay nam nhân, hoa huyệt không ngừng run rẩy. Nàng khó nhịn nghiêng đầu né tránh môi lưỡi của nam nhân đang không ngừng liếm trên mặt mình.
Chu Mẫn chưa bao giờ trải qua những việc như này, trong đầu một mảnh hồ nhão, hạ thân bị dị vật thọc vào rút ra làm bên trong nàng vô cùng ngứa ngáy khó chịu , tựa hồ muốn càng nhiều nhưng lý trí không ngừng nói với nàng phải tỉnh táo lại.
Hành động né tránh của Chu Mẫn khiến nam nhân vô cùng không vui, hắn dùng tay quay mặt nàng lại đối diện với hắn, nâng cằm nàng lên , lúc này Chu Mẫn nhờ ánh trăng mông lung trên cao mới thấy rõ người trước mặt, tâm lộp bộp một tiếng. Nam nhân mặc một thân trường bào màu đen, cổ tay áo dùng tơ vàng phác họa ra hoa văn xa hoa, nàng cảm nhận được ngón tay thon dài dưới cổ tay áo rộng thùng thình đang không ngừng hung hăng moi móc ở trong cơ thể mình, bàn tay còn lại thì mạnh mẽ chà đạp hai luồng cao ngất trước ngực nàng, đè ép nhào lặn nó thành các hình dạng khác nhau, mắt phượng đỏ bừng tràn đầy dục vọng mang theo si mê cùng điên cuồng, môi đỏ hoàn mỹ không ngừng liếm mút cắn xé cổ nàng lưu lại trên da thịt trắng muốt từng đoá hồng mai.
Đây....... đây không phải là ca ca ruột của thân thể này,hoàng đế trẻ tuổi nhất cũng bá đạo nhất Lam Ngự quốc – Lam Tí Ngọc hay sao?
Chu Mẫn một trận run run, đây là muốn loạn luân sao? Ý thức mơ hồ của Chu Mẫn lập tức tỉnh táo lại, không biết lấy sức lực từ nơi nào tới, nàng dùng hết sức bình sinh đẩy ra hắn, ngón tay vốn đang ra vào thân thể nàng cũng theo đó mà dời khỏi. Chu Mẫn nhìn 2 ngón tay thon dài của Lam Tí Ngọc bị dính ướt chất lỏng trong suốt thì khuôn mặt liền đỏ bừng, lôi kéo quần áo rách nát còn sót lại, cố gắng che đậy thân thể gần như lõa thể của mình, có chút kinh hoảng kêu lên, "Hoàng... Hoàng huynh."
Lam Tí Ngọc đưa 2 ngón tay vừa ở mân mê trong cơ thể Chu Mẫn lên mũi ngửi, " Nguyên lai hương thơm trên người ngươi là từ nơi này truyền tới." Hắn sắc tình đem ngón tay đặt ở trên môi khẽ liếm, " Thật ngọt." Phát hiện có chút kinh ngạc này làm ánh mắt Lam Ti Ngọc càng thêm nguy hiểm.
Hai chân Chu Mẫn mềm nhũn, có chút không đứng vững được, chỉ có thể dựa vào hai tay chống tường để gắng gượng đứng thẳng, hạ thân bị dịch thể từ bên trong chảy ra thấm ướt, khi thấy Lam Tí Ngọc đem ngón tay vừa ra vào lúc nãy trong thân thể mình không chút e dè bỏ vào miệng liếm khiến nàng cảm thấy quá mức quái dị.
Chu Mẫn có chút ngượng ngùng quay đầu không dám nhìn thẳng hắn, gắng gượng giải thích, "Hoàng huynh, ta... ta không phải là cố ý xông vào, ta......."
Thanh âm của nguyên chủ uyển chuyển mềm mại, kiều kiều mị mị, rất dễ nghe.
"Lại đây." Lam Tí Ngọc tựa hồ không quan tâm nàng là ai, hai mắt đỏ đậm cùng lều trại đứng thẳng giữa hai chân biểu hiện dục vọng giờ phút này của nam nhân, đã không thể tiếp tục ẩn nhẫn.
Cảm giác được ngoài phòng có tiếng bước chân, Chu Mẫn bất đắc dĩ nhanh chóng nhặt lên quần áo thưa thớt bị nam nhân ném trên mặt đất rồi xoay người chạy về hướng chỗ sâu trong cung điện. Mặc kệ như thế nào, hiện tại không thể để nam nữ chủ gặp nhau. Hành động xoay người chạy trốn của Chu Mẫn khiến Lam Tí Ngọc phẫn nộ, không biết hắn làm như thế nào, chỉ lắc mình một cái đã tóm được Chu Mẫn chưa kịp chạy ra ngoài, ném nàng tới trên cây cột màu đỏ thắm.
Va chạm sau lưng làm Chu Mẫn đau đến nhíu chặt mi, đầu cũng bị đâm đến hoa mắt váng đầu , còn không có phản ứng lại liền thấy Lam Tí Ngọc tới gần, giam nàng vào giữa hai cánh tay, mày kiếm nhíu lại, mắt phượng xinh đẹp, lạnh nhạt tràn đầy dục vọng cùng tà khí tràn ngập lực công kích như sư tử dũng mãnh trên thảo nguyên, vừa nguy hiểm lại vừa tàn nhẫn.
Nhìn gương mặt nam nhân gần trong gang tấc, Chu Mẫn vô pháp bỏ qua đôi môi đang đốt lửa trên người nàng. Bỗng nhiên nàng nhớ tới ban nãy khi thân thể bị hắn gặm cắn mà sinh ra cảm giác tê dại sung sướng, không biết tư vị khi cùng hắn hôn môi là như thế nào?
Chu Mẫn nhìn nam nhân trước mặt, nàng không khỏi miên man suy nghĩ, đây là ca ca của thân thể này , là người cầm quyền tối cao của Lam Ngự quốc , vừa tuấn mỹ khiến nữ nhân thèm muốn lại vừa nguy hiểm khiến người khác e sợ.
Tính cách của nguyên chủ nói dễ nghe thì là người hướng nội, an tĩnh còn nói thẳng ra thì là người yếu đuối vô vị, 484 lúc trước đã nhắc nhở nàng không thể tùy tiện thay đổi tính cách trước kia của nguyên chủ để tránh người xung quanh nghi ngờ, nói đến việc này cũng không biết là do trùng hợp hay do 484 ra tay mà vị công chúa này trừ bỏ không phải họ Chu ra thì tên giống hệt với nàng, nguyên chủ kêu Lam Mẫn.
"Hoàng... hoàng huynh , huynh tránh ra một chút, nặng quá.... huynh chọc ta ~" Chu Mẫn sợ hãi lên tiếng, khuôn mặt trắng nõn được phủ lên màu hồng phấn, dị vật cứng nóng như sắt giữa hai chân nam nhân vẫn luôn dán sát bụng nàng khiến nàng khó chịu né tránh. Động tác của Chu Mẫn làm ánh mắt vốn nguy hiểm của Lam Tí Ngọc càng thêm thâm trầm.