Qua ba tháng sau Chu Thanh Thanh mới thật sự mang thai, dù mang thai muộn khiến nhà họ Lục nhận ra cái thai lần trước là giả, nhưng vì cứu vớt danh dự cũng như vì đứa bé trong bụng cô ta là con nối dõi duy nhất ở nhà họ Lục, cuối cùng vẫn thoả hiệp cưới cô ta vào cửa.Chỉ có Lục Thành bị lừa hết lần này đến lần khác nên chẳng còn mấy phần tình yêu với cô ta nữa, bắt đầu lưu luyến quán bar và hộp đêm, lúc cô ta sinh cũng không về thăm lấy một lần.
Chu Thanh Thanh cuối cùng cũng được làm bà chủ nhà họ Lục, nhưng đánh đổi cho cuộc hôn nhân này là sự nghiệp không thấy ngày mai, những cuộc chiến không hồi kết giữa mẹ chồng nàng dâu, cùng một người chồng thờ ơ lạnh nhạt.Lục Thành muốn kêu gọi đầu tư để Đông Sơn tái khởi, nhưng bị tổng giám đốc đương nhiệm của hai nhà Tô Lục hợp tác cản trở nên vẫn chưa thể thành công.
Không bột đố gột nên hồ, trước kia cũng nhờ có Tô Nguyệt đầu tư mới khiến hắn cứu lấy tập đoàn của nhà họ Lục, giờ chẳng còn ai chịu đầu tư cho tài năng của hắn, hắn thất bại cũng là lẽ đương nhiên.Hệ thống cho bà Lục sử dụng viên thuốc bệnh tật.
Trong vòng một tuần, bà Lục chỉ đành lập di chúc trong nước mắt.
Sau khi Lục Kiều đọc xong di chúc, biết được Chu Thanh Thanh không sinh con trai nhưng vẫn có cổ phần trong tập đoàn họ Lục, còn cô ta chỉ có một căn biệt thự và hai chiếc xe.Lúc này Lục Kiều mới vỡ lẽ, yêu thương hay bất công gì cũng đều là giả dối, cho đến cuối cùng, bà Lục vẫn yêu thương con trai mình nhất, và Lục Thành chính là người có thể nối dõi tông đường, đây chính là thứ bà ta yêu nhất.Bảy ngày sau, bệnh của bà Lục được chẩn đoán là do sai lầm không mong muốn, nhưng điều này chẳng thể nào xoa dịu được Lục Kiểu.
Cho dù bà ta có nói thế nào, Lục Kiều chỉ một mực đòi tiền, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ mẹ còn với bà ta, bà Lục cũng rất hiếu thắng, ngoại trừ đưa tiền cũng không nói thêm lời an ủi nào nữa, quan hệ giữa hai mẹ con vô cùng căng thẳng.Quý Vũ lạnh nhạt nhìn bọn họ sỉ nhục, vu oan giá hoạ cho nhau, nhìn những người ngày xưa cùng nhau bắt nạt một mình Tô Nguyệt, giờ đây ai cũng phải chịu đau đớn ấm ức mà lòng cô không hề dao động.Chỉ số thù hận cũng rất nhanh giảm xuống 1%, mặc dù 1% ấy không có dấu hiệu biến mất, nhưng nó vẫn mang đến cho người ta cảm giác cấp bách không thể giải thích được.“Chỉ còn 1%, hợp đồng của chúng ta sẽ kết thúc bất cứ lúc nào.
Anh có vui không?” Quý Vũ cười hỏi hệ thống.Hệ thống im lặng trong chốc lát: “Vui.”“Vậy là anh muốn rời khỏi tôi à, có vô tâm quá không?” Quý Vũ giả vờ buồn bực.Hệ thống trầm mặc: “Không sao, chúng ta có thể gặp nhau ở hiện thực.”Biểu cảm Quý Vũ cứng đờ, sau đó khôi phục bình thường: “Anh nhớ ra gì rồi?”“Vẫn chưa, nhưng tôi đoán được,” hệ thống nhìn về phía cô, “Anh chính là Bùi Quyện Tư, phải không?”Quý Vũ nghiêng người nhìn hắn: “Tôi không biết, tôi không có quyền nói cho anh nghe.”Hệ thống nghe vậy cũng cười, nốt ruồi bên mắt phải vô cùng rực rỡ.Quý Vũ quay mặt đi, dọn dẹp một chốc rồi đi xuống ăn tối cùng cha Tô.Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, nhưng cô vẫn tự mình xuống bếp làm mấy món đồ ăn, sau đó rủ rê cha Tô và Kim Phỉ uống rượu.“Hôm nay Nguyệt Nguyệt ngoan hơn bình thường nhỉ? Cha phải uống cùng con một ly.” Tâm trạng cha Tô vui vẻ nói.Kim Phỉ oán trách liếc ông: “Tửu lượng của Nguyệt Nguyệt không tốt, ông kiềm chế chút.” Ngoài miệng nói thế nhưng tay vẫn rót tận ba ly rượu vang đỏ.Quý Vũ cười cụng ly với họ, vừa uống vừa trò chuyện, không khí gia đình rất ấm áp hoà hợp.Cha Tô uống rất nhiều rượu, uống say đến mức không nhấc đầu dậy nổi, Kim Phỉ và người giúp việc vội vàng dọn dẹp, chỉ có thể nhờ Quý Vũ đỡ cha Tô vào nhà.Quý Vũ đáp lời, đỡ cha Tô đi lên lầu.Bởi vì uống rượu nên hai người đều đứng không vững, một đoạn cầu thang đi gần mười phút mới xong, đợi đến khi đỡ cha Tô đi đến phòng ngủ, cả người Quý Vũ đã toát hết mồ hôi.“Cha lên giường ngủ đi.” Quý Vũ nhắc nhở.Miệng cha Tô lẩm bẩm.Quý Vũ không nghe rõ, đành nghiêng người về trước: “Cha nói gì?”“Cảm ơn..con gái của cha.” Giọng cha Tô trở nên rõ ràng hơn một chút.Quý Vũ sững sờ, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đục ngầu của ông.“Cảm ơn con đã quay lại bên cha mẹ.” Cha Tô cười khẽ, trong ánh mắt không sao che giấu được tình thương của người cha.Quý Vũ nhìn ông hồi lâu mới nhẹ nhàng cười rộ: “Là con nên cảm ơn cha mới phải.”Cha Tô lắc đầu, chậm rãi nói: “Nhưng chỉ riêng việc con trở về thôi chưa đủ, cha muốn con buông bỏ hận thù, phải thật khoẻ mạnh hạnh phúc mới được.
Những người họ Lục bây giờ đã là quá khứ, về sau sẽ không còn ai dám bắt nạt con, cha mong con có thể mau chóng vượt qua, có được không?”Quý Vũ sửng sốt, khoé mắt nóng lên.“Chỉ còn lại 1% hận thù, tại sao ông ấy có thể nhìn ra?” Hệ thống tò mò hỏi.“Bởi vì đây là tình thương của cha.” Quý Vũ nói xong, cuộc đối thoại được tiếp tục, cũng không biết là cô đang nói với ai.
“Có nghe không, mau chóng buông bỏ thù hận, tôi ở thế giới này đủ lâu rồi, mau mau thả tôi đi?”Lời còn chưa dứt, chỉ số thù hận đột nhiên hạ từ 1% xuống 0%.
Giây tiếp theo, không gian đọng lại, trong nháy mắt hoá thành muôn vàn tia sáng nhỏ, sau đó là một mảnh tối tăm.Trong bóng đêm, hệ thống bình tĩnh đứng trước mặt Quý Vũ, tuy rằng vẫn là cùng khuôn mặt, nhưng khí thế lại lớn hơn nhiều.“Đã nhớ ra chưa? Bùi Quyện Tư.” Quý Vũ lạnh lùng hỏi.Hệ thống…Không, ánh mắt Bùi Quyện Tư lay động, một lúc sau mới anh nắm tay cô: “Anh rất nhớ em, Tiểu Vũ.”“Không cần, chúng ta đã chia tay rồi, không quen.” Quý Vũ nói xong giật tay về.Cô còn đang định nói thêm gì để chọc tức anh, không ngờ chưa kịp làm gì đã lâm vào hôn mê.Lúc tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh, mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt quen thuộc.
Lông mi cô run lên, một lúc sau mới quay mặt đi.Bùi Quyện Tư rủ mắt, chủ động đan mười ngón tay vào tay cô, im lặng lấy lòng cô, nhưng Quý Vũ không hề dao động, chỉ mặc kệ để anh nắm tay, không rút ra như khi thoát khỏi thế giới trong truyện.“Chia tay là vì…” Giọng Bùi Quyện Tư có chút khô khốc, “Dục vọng chiếm hữu của anh đối với em càng lúc càng lớn, anh sợ xúc phạm em, ngoài ra, anh cảm thấy em không thích anh.”Mặt Quý Vũ khẽ động, sau một lúc mới nhìn anh: “Còn bây giờ thì sao?”“Tính chiếm hữu bây giờ vẫn rất lớn, nhưng bây giờ anh muốn đem em về nhà ngay lập tức, sau đó không bao giờ thả em ra nữa.” Bùi Quyện Tư vẫn thẳng thắn như trước đây.Quý Vũ trào phúng: “Bây giờ lại không sợ xúc phạm tôi?”Bùi Quyện Tư: “Không sợ.”“Vì sao?” Quý Vũ nhướng mày.Bùi Quyện Tư nhìn cô: “Vì nếu em không muốn thì sẽ không ở biệt thự cùng anh tận bảy năm.”Lấy biểu hiện của cô ở thế giới tiểu thuyết mà suy xét, cô chưa bao giờ là người chịu ngồi yên chờ chết, sở dĩ cô nguyện ý bên cạnh anh lâu như vậy, chỉ có một lý do duy nhất là cô cam tâm tình nguyện, muốn ở cạnh anh.Mà muốn ở cạnh anh, là bởi vì thích anh.Trong thế giới của hệ thống, dù là người làm nhiệm vụ hay hệ thống, một khi nhiệm vụ thất bại thì chỉ có chết, cô phải thích anh bao nhiêu mới có thể từ bỏ mọi thứ trong hiện thực để chạy đến thế giới hệ thống khoá anh lại.Nghĩ đến đây, Bùi Quyện Tư càng thêm im lặng, dùng sức nắm chặt tay Quý Vũ.“Gả cho anh nhé?” Anh hỏi.Quý Vũ vốn đang tỏ vẻ nghiêm túc, sau khi nhìn anh quá lâu vẫn không nhịn được mỉm cười: “Trước đây anh chia tay em, bây giờ còn cầu hôn, có vẻ không phù hợp lắm?”“Em không đồng ý?” Bùi Quyện Tư đột nhiên thấp thỏm, “Em vẫn nghĩ chúng ta đã chia tay rồi đúng không?”Trong mắt người ngoài, Bùi Quyện Tư sở hữu gia tài bạc triệu vốn thuộc về phe chủ động, nhưng trên thực tế, trong mối quan hệ của bọn họ, Quý Vũ luôn là người chi phối.Cũng chính bởi vì anh luôn nắm thế bị động, nên mới sử dụng biện pháp giam cầm Quý Vũ, nhưng lúc ý thức được khả năng sẽ tạo nên thương tổn cho cô, vẫn chỉ có thể chịu đựng đau đớn để cô ra đi.Anh yêu cô, đó là chuyện không thể nghi ngờ.Quý Vũ im lặng nhìn Bùi Quyện Tư, thật lâu sau mới cong môi: “Bây giờ anh nên hôn em.”Bùi Quyện Tư sững người, nhận ra cô đang ám chỉ điều gì, nốt ruồi lệ dần trở nên sinh động.
Anh không còn hơi sức nghĩ đến việc khác nữa, trực tiếp nâng cằm cô lên rồi hôn.Những điều ngoài ý muốn không thể đem đến cảm xúc dài lâu, nhưng nó khiến con người ta thêm yêu nhau hơn.HẾT..