Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày


Trong chốc lát, ánh mắt của người xung quanh đều đổ dồn qua bên này, Tô Nguyệt hơi cúi đầu, bộ dáng ủy khuất.

Váy của công ty anh, giá cả là do anh định.

Bất quá so về thế lực ở trong cái vòng này, sẽ không ai đồng tình với Tô Nguyệt, thậm chí vì lấy lòng Phó Sâm mà đứng một bên thấp giọng nghị luận lên Tô Nguyệt.

"Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Vệ Kỳ đột nhiên đi tới, dáng người thẳng tắp như cũ, trên mặt còn mang theo nét cười nhẹ nhàng.

Thấy Vệ Kỳ tới, Tô nguyệt lập tức trốn ra phía sau anh ta, cắn môi dưới không nói lời nào.

Bộ dáng ẩn nhẫn ủy khuất, làm như cô ta bị bắt nạt không bằng.

"Không có gì, Tô tiểu thư bị run tay, không cẩn thận nghiêng ly vẩy rượu vào váy tôi, còn nhất định muốn đền váy cho tôi.

Tôi nói không cần nhưng Tô tiểu thư cứ khách khí như vậy, tôi cũng không còn cách nào." Bạch Túc Túc cười cười rồi nói.

Nghe vậy, Tô Nguyệt lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, rõ ràng là bọn họ hét giá để khi dễ cô ta, ai nói muốn nhất định đền váy cho Bạch Túc Túc chứ!
Dù sao cũng là xuất thân hào môn, mấy chuyện tính kế mất mặt nhau Vệ Kỳ vẫn biết một chút, cũng mặc kệ nguyên do từ đâu, anh ta lập tức quay đầu khiển trách Tô Nguyệt: "Tại sao lại không cẩn thận như vậy? Chuyện này chỉ cần bồi thường là có thể giải quyết được sao?"
Nói xong, không để ý đến biểu cảm ủy khuất của Tô Nguyệt, Vệ Kỳ áy náy nhìn về phía Bạch Túc Túc: "Thật xin lỗi, nhưng váy là phải bồi thường, bằng không thì trong lòng chúng tôi sẽ cấn cấn không yên lòng."
Thấy đối phương như vậy, Bạch Túc Túc đương nhiên sẽ không so đo nữa, cô cũng không muốn vứt sạch mặt mũi của đối phương ở đây làm gì, ngược lại là Phó Sâm hờ hừng quét qua Tô Nguyệt đằng kia, âm điệu thanh lãnh: "Tô tiểu thư có vẻ thường xuyên bị co giật cơ tay.

Có bệnh tật thì đừng đi loạn."
Dứt lời, thần sắc Tô Nguyệt lập tức thay đổi, cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ bị khinh thường như vậy, cảm nhận được ánh mắt trào phùng của mấy người xung quanh, lòng bàn tay cô ta không khỏi nắm lại thật chặt.

Tô Nguyệt cứ như vậy nhìm chằm chằm vào bóng dáng Tô Nguyệt rời đi, trong mắt hiện lên tia độc oán.

Phó Sâm mang cô tới một căn phòng ở khách sạn, thư ký của anh cũng rất nhanh liền đưa tới một bộ lễ phục.

Sau khi thay váy, Bạch Túc Túc nhìn sang người đàn ông đang gọi điện thoại, lập tức giẫm lên giày cao gót lặng lẽ đi tới, vòng tay ôm lây eo anh từ sau lưng, dùng âm thanh nhỏ nhẹ, nói: "Thì ra váy của anh đắt như vậy nha, không chừng còn có giá trị hơn so với em."
Lời nói đùa vang lên bên tai, Phó Sâm cúp máy, quay người lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh lệ của cô gái trước mặt.


Bởi vì lí do góc độ nên anh có thể thấy được rõ ràng hai gò ngực trắng bóc của cô.

Sắc mặt Phó Sâm lập tức trầm xuống: "Tại sao thư ký Phương lại mang tới cái váy kiểu này?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục cúp ngực vai trần của mình, cũng chỉ lộ có xương quai xanh thôi mà...!
Thấy anh lại muốn gọi điện thoại, Bạch Túc Túc lập tức ngăn cản anh, có chút bất mãn nói: "Bộ này đã lộ cái gì đâu chứ, anh cũng độc đoán quá đi, em còn có nhân quyền của em nha."
Vừa nãy cô còn có cảm giác cảm động, dù sao ban nãy anh đã bênh vực cô, nhưng hiện tại xem ra, chủ nghĩa đàn ông của Phó Sâm đã triệt để không cứu nổi rồi!
"Không biết xuất giá tòng phu?" Ánh mắt Phó Sâm thâm trầm, nhưng vẫn vươn tay nâng váy trước ngực cô lên.

Bạch Túc Túc trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu lại một đống: "Vậy anh chuẩn bị tam thê tứ thiếp đúng không?"
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi, cô cầm váy bước thật nhanh, tựa hồ không muốn nói chuyện cùng với cái người mang chủ nghĩa đàn ông cao như vậy nữa, bằng không thì sớm hay muộn cũng sẽ bị nghiền ép sạch sẽ.

Ra khỏi phòng, có lẽ là đi quá vội, cô suýt nữa bị vấp chân té dập mặt.

May là Phó Sâm đằng sau đỡ lấy eo cô, hai người cứ trong bầu không khí quỷ dị, anh ôm em, em dựa anh đi ra đại sảnh.

Sau khi thấy Phó Lâm Năm, Bạch Túc Túc lại thấy được 2 thân ảnh quen thuộc.

Nghe nói Giang Ngưng gần đây cứ bị điều tra, cũng bị hạn chế xuất cảnh.

Bất quá bây giờ cô ta vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vẫn là nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng không hề có sự sốt ruột.

Giang Ngưng đứng cạnh một ông già, hẳn là ông nội của cô ta.

Sau khi hai người đến gần, có lẽ thấy được cô tới, người già còn cười với cô một tiếng: "Đây chính là Túc Túc sao? Quả nhiên đứng cùng Phó Sâm trông rất xứng."
Nhìn hai người dựa vào nhau đi tới, ánh mắt Giang Ngưng lạnh xuống, bàn tay cầm túi ngày càng xiết chặt nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt.

"Ha ha, nha đầu Giang Ngưng này cũng không nhỏ, nên đi tìm đối tượng được rồi." Phó Lâm Năm làm bộ không hiểu ẩn ý trong lời lão bạn, chỉ cười to hai tiếng.

Sự tình Giang gia gầm đây ai cũng biết, sợ chọc phải phiền phức cho nên trong lúc nhất thời cũng không có ai tiến lên chào hỏi.


Đến vận có nhau, hoạn nạn tan đàn xẻ nghé chính là như thế.

Ông Giang làm như cái gì cũng không thèm để ý, vẫn như cũ dùng ánh mắt không rõ nghĩa nhìn Phó Lâm Năm, ngập ngừng nói: "Nha đầu nhà tôi không hiểu chuyện, tôi không mong cháu tìm được đối tượng phải xứng với mình, miễn cháu tôi có thể khỏe mạnh, đó chính là tâm nguyện cuối cùng của tôi rồi."
Trong lời nói của hai người già đều chứ ẩn ý.

Nhìn thấy Giang Ngưng đối diện cứ nhìn chằm chằm vào Phó Sâm, Bạch Túc Túc lập tức kéo tay Phó Sâm lại, cô không thích có một người phụ nữ nào khác cứ nhìn chằm chằm người đàn ông của mình như vậy.

"Haiz, có một số việc không phải cứ dam ba câu là có thể nói rõ, con cái không hiểu chuyện có thể lý giải, nhưng đôi khi có phạm sai lầm phải có dạy dỗ nó mới nhớ lâu.

Cháu dâu của tôi này, đi ra ngoài cứ không chú ý an toàn, rốt cuộc chẳng phải xảy ra tai nạn xe cộ sao? Phạt mỗi ngày phải có Phó Sâm bên cạnh mới được ra ngoài." Phó Lâm Năm cũng thở dài, trên khuôn mặt giả hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Nghe vậy, trên mặt ông Giang cũng lộ ra một tia khẩn trương.

Đều lớn tuổi cả rồi, nếu không phải vì cháu gái mình, ông cũng sẽ không mặt dày đi lấy lòng người khác thế này.

Nhưng nếu ông không đến, chỉ sợ rằng, cái ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh của ông sẽ gần mất.

"Người trẻ tuổi phạm sai lầm là chuyện bình thường, tôi tin con bé đã nhận ra mình sai, chúng ta đều đã đến tuổi rồi, chống đến tận bây giờ không phải cũng vì con cháu thôi sao?" Ngữ khí của ông trầm trọng.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc lại có chút tức giận, một câu con trẻ phạm sai lầm liền có thể đền bù những việc Giang Ngưng đã làm ra sao? Cô và ông nội bị tai nạn, còn có Bạch Quốc Hoa hiện giờ đã thành người thực vật, còn vụ cô bị cô ta thuê người bắt cóc ám sát.

Cô ta suýt nữa hại chết tất cả thành viên trong gia đình của cô.

Một câu non dại liền có thể che giấu tội ác của cô ta sao? Từ khi nào sinh mệnh con người lại trở nên nhẹ nhàng trong miệng ông Giang như vậy?
"Ông nội, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên đi về trước thôi, không phải ông còn phải uống thuốc sao?" Giang Ngưng bỗng nhiên tiến lên kéo lấy cánh tay người già, cho dù trên mặt vẫn là vẻ trấn định, nhưng móng tay cô ta đã ghim thật sâu vào lòng bàn tay.

Cô ta chưa từng hối hận với những chuyện cô ta đã làm, không cần ông nội cô ta ở đây nói đỡ.


Chuyện còn chưa kết thúc, 30 chưa phải là tết, kết quả thế nào còn chưa biết được, cô ta không cần cúi đầu khúm núm trước mặt người khác!
Nhìn người đàn ông với bộ mặt lạnh lùng đứng đó, từ đầu đến cuối anh vẫn không nói lời nào.

Cô ta tin chỉ có cô ta mới là người xứng đáng đứng cạnh Phó Sâm đến cuối cùng.

Cho tới bây giờ, cô ta chưa từng nhận thua! Nếu cô ta đã không có được, vậy người khác cũng đừng mong có được!
Hai người đi rồi, vẻ mặt Phó Lâm Năm vẫn như cũ đầy cảm thán.

Ngay từ đầu ông đã cảm thấy Giang Ngưng không hề phù hợp với cháu trai của mình.

Phó gia của ông cần một cháu dâu nghe lời, hiểu chuyện.

Ông cũng nghĩ, nếu như mình mà phản đối Phó Sâm cùng Giang Ngưng thành đôi, có khi nào Giang Ngưng cũng sẽ tìm tới ông trả thù luôn không?
Có lẽ hơi mệt mỏi, người già không nói gì thêm liền lên tầng trên khách sạn đi nghỉ.

Bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, Phó Sâm không thể rời đi, Bạch Túc Túc cũng không thích đi xã giao, nên đành ngồi ở một góc ăn điểm tâm ngọt.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, cô mới cùng Phó Sâm trở về nhà, nhớ lại chuyện hôm nay gặp được Giang Ngưng, trực giác nói cho cô biết, người phụ nữ này khẳng định lại muốn tính kế gì, xem ra những ngày nay cô vẫn không nên ra khỏi cửa cho thỏa đáng.

Bất quá sự tình biến hóa vượt ngoài tưởng tượng của cô, không qua mấy ngày Bạch Túc Túc liền nghe được tin Giang Ngưng mất tích.

Nguyên nhân là bằng chứng đã xác thực, mà bằng chứng cô ta xui khiến mẹ con Trần Mân mưu hại Bạch Côn cũng theo đó lộ ra ánh sáng.

Nhưng người phụ nữ này quá giảo hoạt, thoáng chốc một cái đã không còn thấy tăm hơi.

Lúc Bạch Túc Túc nghe được tin này thì đã là một tuần sau.

Phó Sâm làm gì đều không nói cho cô, thừa dịp trợ lý Lâm đến nhà đưa văn kiện cô mới vụng trộm hỏi một chút.

"À, vậy bây giờ Giang thị thế nào?" Bạch Túc Túc nhìn lên phòng tập thể hình, sau đó hạ mắt nhìn trợ lý Lâm đối diện, hỏi.

Trợ lý Lâm vẫn cầm văn kiện đứng ở đó, không giấu diếm cái gi:"Giang thị hiện tại mắt xích tài chính hư tổn nghiêm trọng, rất có thể đứng trước nguy cơ phá sản.

Tổng giám đốc dự định thừa cơ thu mua, cho nên tôi mới mang đến phương án trù hoạch."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc ngồi ăn táo ở trên sô pha gật đầu: "Anh ấy ở trên tầng tập thể thao, không biết mỗi ngày cứ bận cái gì."
Rầu rĩ nói xong, cô lại lập tức gọi trợ lý Lâm, nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có biết hôn lễ được tổ chức thế nào không?"

Chỉ còn có nửa tháng nữa là hai người làm lễ kết hôn, nhưng Bạch Túc Túc cái gì cũng chưa biết.

Đương nhiên, cô sẽ không cho rằng Phó Sâm bí mật như vậy là mang tới cho cô một kinh hỉ, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

Nói đến đây, trợ lý Lâm khó xử im lặng.

Muốn nói lại thôi nhìn ra sau lưng cô, sau đó đưa văn kiện trên tay qua.

Bạch Túc Túc quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông mặc áo T-shirt màu đen, hình như vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ươn ướt.

Phó Sâm cầm xấp văn kiện, nhìn sơ qua vài lần không nói gì, thấy thế, trợ lý Lâm cũng rời đi.

Thấy anh đi xuống, Bạch Túc Túc ra sức cắn mạnh vào quả táo, trong giọng nói tràn đầy sự lên án: "Anh tình nguyện ở nhà nhàn rỗi chạy bộ, vẫn cứ không chịu cùng em đi xem phim.

Ở trong mắt anh, mãi mãi cũng chỉ có công việc, còn em chỉ là thế thân thôi chứ gì?"
Liếc mắt quá cô gái còn đang bất mãn trước mặt, thần sắc Phó Sâm vẫn không thay đổi, cũng không nói lời nào, cũng không thèm đi đến dỗ cô như bao người khác.

"Vừa hầm xong gà, dì còn cố ý bỏ nhiều đường tí, tiểu thư uống nhanh lúc còn nóng cho ngon." Lúc này, dì giúp việc bỗng nhiên mang một bát canh gà từ phòng bếp tới.

Nhìn thấy canh gà, Bạch Túc Túc lại nhíu mày.

Có trời mới biết mấy ngày nay, ngày nào cô cũng phải ăn nó, cô ngán đến tận cổ rồi!
Nhưng nếu không ăn thì lãng phí, chỉ có thể nhận lấy từ tay dì, phụng phịu nói: "Dì Vương, lần sau dì đừng hầm canh nữa, con ăn liền muốn tăng lên mấy cân, béo đến nơi rồi"
Nhìn cánh tay thon gọn tinh tế của cô, ánh mắt Phó Sâm hơi đăm chiêu, ngược lại dì Vương nhịn được không cười: "Nào có, con có tăng lên mười cân cũng không béo đâu mà."
Bị đối phương nói kiểu này, Bạch Túc Túc cũng dở khóc dở cười, nhưng lúc cô đang bưng canh lên miệng chuẩn bị ăn, trong dạ dạy đột nhiên quay cuồng một trận, bụng dạ cồn cào, chịu không được lập tức để bắt canh xuống, quay sang một bên ôm bụng.

"Sao vậy?" Phó Sâm nhìn cô, đến bên cạnh cô, hỏi.

Bạch Túc Túc mím mím môi, một tay nắm chặt góc áo, mặt mũi tràn đầy khó chịu nhìn anh: "Em buồn nôn..."
Dứt lời, thần sắc dì Vương bên cạnh đột nhiên có chút vi diệu nhìn Bạch Túc Túc, qua một hồi mới dò hỏi: "Mang thai...!sao?"
Bạch Túc Túc: "...."
Nào lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ....!
Không khí dần dần ngưng kết, sắc mặt Phó Sâm biến đổi, trong tròng đen con mắt như hiện lên một tia sáng, ánh mắt sáng rực khóa chặt trên người cô.

Không khí quái dị khiến cho Bạch Túc Túc có chút xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng, len lén liếc mắt nhìn người đàn ông: "Anh khoan nghĩ lung tung, biết đâu em chỉ bị đau dạ dày thôi thì sao.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận