Trong suốt bảy năm qua, chỉ có hai điều thực sự in sâu trong trí nhớ của hắn.
Một là những người hắn muốn giết ở phủ Vệ Quốc Công, còn cái kia chính là đồ ăn.
Cho dù là các tử sĩ trung thành và tận tâm như Phạm Thoan hay Niên Cao cũng đều chỉ là lương thực dữ phòng mà thiên tử ban cho thiếu niên.
Nói cách khác, nếu như đến lúc Úc Li Lương không áp chế được dược tính Thao Thiết, hắn có thể trực tiếp lấy bọn họ làm lương thực.
Nhưng vận khí của Phạm Thoan và Niên Cao khá tốt, suốt bảy năm qua, tuy đôi khi nhị hoàng tử điện hạ vẫn có lúc mất khống chế, nhưng trước nay chưa từng lần nào có ý muốn lấy bọn họ ra làm thức ăn.
Nhưng mà thiếu nữ này……
Bây giờ trong đầu Nhị Hoàng Tử bất ngờ xuất hiện thêm một thứ có thể khiến ngài ấy nhớ kỹ, bất ngờ hơn là suy nghĩ đó lại liên quan đến một cô nương!
Vậy có phải, mùa xuân của nhị hoàng tử tới rồi không?
Mọi người khẩn trương nắm chặt ám khí trong tay, lập tức nghe nhị hoàng tử điện hạ chậm rãi phun ra hai chữ vàng ngọc.
“Dâm phụ.”
Nàng là dâm phụ.
Phạm Thoan đã nói như thế.
Các thuộc hạ: “……”
Nguyên Nguyên: “……”
Nguyên Nguyên lập tức quay đầu bỏ đi.
Sắc mặt các thuộc hạ thoáng chốc run lên, nhớ tới nhiệm vụ hôm nay của mình.
Ám khí kịch độc của bọn họ vững vàng giương lên.
Hơi thở tử vong đã gần như lửa sém lông mày nhưng đương sự lại vô tri vô giác không nhận ra gì cả.
Ngay khoảnh khắc thiếu nữ bước ra khỏi khu vực an toàn, sát khí như một sợi dây căng chặt, âm thầm lặng lẽ dâng lên một lần nữa.
Thiếu nữ dường như khựng lại, đôi chân như muốn bước lùi về sau.
Thiếu nữ lại quay trở về.
Các thuộc hạ: “……”
Cảm giác như đấm mạnh vào đống bông gòn, giống như bom sắp bùng nổ lại đột nhiên bị nghẽn lại, khiến sắc mặt của bọn họ trở nên đỏ bừng, bực bội đến mức không thốt nên lời.
Nguyên Nguyên nhớ lại lúc trước khi đọc sách, nhân vật Nguyên Nguyên trong truyện thực sự được xây dựng theo hình mẫu của vai phản diện độc ác nhất.
Vì vậy việc trùng tên trùng họ với nhân vật Nguyên Nguyên này lúc nào cũng khiến nàng ở ngoài đời cảm thấy khó chịu, giống như mắc xương ở cổ họng.
Tuy nhiên, ngoài việc thực sự cảm thấy có lỗi với Đại Căn ca ra thì thực ra Nguyên Nguyên nguyên tác cũng không hề cảm thấy có lỗi với ai khác.
Nàng ta chỉ thỉnh thoảng đẩy những nha hoàn khác hơn mình xuống nước, đôi khi hay lôi Ba Tiêu ra gánh tội thay mình, thường xuyên giả mạo danh tính của người khác, có lúc thì cướp công lao của người khác, thỉnh thoảng thì đi cắm sừng cho Đại Căn ca.
Trừ những việc này ra……
Được rồi, thật ra nàng có rất nhiều vấn đề.
Nhưng Nguyên Nguyên đó không phải nàng.
Nguyên Nguyên hít một hơi thật sâu, nói: “Đại Căn ca, huynh còn tức giận không?”
Để tẩy trắng cho chính mình, thì việc bù đắp cho phu quân nuôi từ nhỏ là không thể thiếu.
Tức giận?
Thiếu niên nâng đôi mắt ẩm ướt nhìn nàng, biểu cảm trông giống hệt một chú chó nhỏ thuần khiết ngây thơ.
Ngực Nguyên Nguyên lập tức mềm nhũn.
À……
Mấy thứ như chó con gì đó, lúc nào cũng làm tâm can tiểu tỷ tỷ phải đắn đo……
Nguyên Nguyên thở ra một hơi, cảm thấy chó con vô tội.
Nàng hư hỏng như vậy, để hắn mắng hai ba câu thì có sao đâu?
Nàng không so đo với hắn là được.
Thật ra lý do quan trọng nhất khiến nàng quay đầu lại chính là viên đá màu xanh lục mà chú chó con này đang giữ trong tay.
Cục đá xúi quẩy đó, hễ người nào cầm trong tay thì người đó sẽ gặp vận rủi.
Nàng không muốn phá hủy thiếu niên trong sáng đáng yêu này.
Vì vậy, Nguyên Nguyên quay lại đòi lại viên ngọc, đồng thời thông báo cho đối phương biết viên ngọc bội này là của nàng.
Nàng hy vọng thiếu niên có thể trả lại ngọc bội bị chủ nhân là nàng đánh rơi từ tường bên kia qua bên này.
Thiếu niên bình tĩnh liếc nhìn ngọc bội một cái, từ chối trả lại, hơn nữa còn cho rằng khối ngọc bội này không phải của nàng.
Nguyên Nguyên: Hả?
Cốt truyện này nàng đã nắm rõ.
Để biến một thiếu niên hiền lành thành một kẻ đen tối, bước đầu tiên chính là khiến hắn không chịu nổi sự cám dỗ của tiền bạc và mỹ sắc.
Trước đây, mấy phim truyền hình đều thiết lập nhân vật nam chính phải ưu tú hơn nam phụ gấp trăm lần.
Nhưng cuối cùng đều đến đoạn bọn không chịu nổi áp lực mà hắc hóa thành vai ác đấy sao?
Tiềm lực tiềm ẩn như Ngũ Giảng Tứ Mỹ, giống như những thiên thạch rơi xuống hố sâu, không biết đã làm tổn thương bao nhiêu trái tim của thiếu nữ trước màn hình ti vi.
Nàng có thể khiến người có giá trị ngoại hình tương đương với các minh tinh như hắn rơi vào tình trạng thấy lợi ích là quên đi nghĩa tình hay không?
Đừng nói là bạn gái, ngay cả là mẹ sợ là cũng không thể làm hắn dao động!
Nguyên Nguyên nhìn hắn, lại nhìn ngọc bội, rồi lại nhìn hắn với ngọc bội.
Sau đó nhận ra.
Thứ mà nam nhân khó vứt bỏ nhất trên thế gian chính là tiền và sắc.
Nhưng nếu muốn đánh bại được thứ đồ vật như tiền, vậy thì chỉ có thể là sắc.
Nguyên Nguyên không cần soi gương, cũng biết bây giờ trên mặt mình có biết bao nhiêu là hào quang của nữ chính.
Nàng quyết định dùng chính sự thay đổi của mình với hình ảnh hoàn hảo của nữ chính để từng bước chỉ dẫn hắn.
“Đại Căn ca……”
Mỗi khi Úc Li Lương chuẩn bị thất thần, thanh âm này sẽ đột nhiên vang lên.
Tuy chỉ là thanh âm, nhưng lại làm Úc Li Lương ngửi được mùi vị ngọt thanh của hoa lê tô.
Lông mi của thiếu niên nhẹ nhàng run rẩy.
Bụng lại bắt đầu đói rồi.
Mùi hương ngọt ngào lại quyến rũ mang theo mùi hạt dưa chiên, từ từ tiến lại gần hắn.
Các thuộc hạ đứng ẩn nấp ở một bên há hốc mồm nhìn thiếu nữ nhón chân lên, nhẹ nhàng thổi vào thái dương hơi đỏ của thiếu niên.
“Huynh nhất định rất đau đúng không?”
Mắt hạnh của thiếu nữ nhẹ nhàng chớp, ngữ khí mềm nhẹ nói.
“Đại Căn ca, hay ta đưa huynh trở về bôi thuốc nhé?”
Thiếu nữ đưa tay chạm vào mu bàn tay của thiếu niên, lòng bàn tay mềm mại như nhung, dán vào làn da hơi lạnh của hắn.
Sau đó, nàng bất ngờ đưa tay ra, nhanh chóng tóm lấy ngọc bội trong tay hắn…
Nàng dùng sức giật, giật thật mạnh tay...!Nhưng ngọc bội giống như bị kẹt trong lòng bàn tay hắn, không hề bị xê dịch hay hư tổn chút nào!
Nguyên Nguyên: “……”
Nguyên Nguyên quyết định thay đổi chiến thuật.
“Ta làm đồ ăn ngon cho huynh.”
Xoạch ——
Ngọc bội không thể lay động nháy mắt rơi ra từ lòng bàn tay thiếu niên, nằm trong bàn tay Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên: “....”
Nguyên Nguyên: ???!!
Quyến rũ hay cám dỗ gì cũng không có hiệu quả, vậy mà chỉ với một câu đơn giản như ‘làm đồ ăn ngon cho huynh' đã đánh bại hắn.
Nhìn dáng vẻ hắn có lẽ là thật sự bị đói lả rồi.
Về tới nơi ở của mã nô, Nguyên Nguyên không biết hái từ đâu một loại lá nào đó, nhai nát rồi nhổ ra đắp lên chỗ bị thương của thiếu niên.
Thiếu niên có một trán dính đầy nước miếng: “……”
Dùng cách thức như vậy trị thương, đây cũng là lần đầu Úc Li Lương được trải nghiệm qua.
Thái dương bị đắp dược bắt đầu trở nên mát lạnh, giảm bớt sưng đau.
Hắn muốn giơ tay chạm vào, lại bị thiếu nữ đè cánh tay lại.
“Phải đợi nó lúc nó lành rồi mới có thể chạm vào.”
Này không phải là vấn đề có lành hay không…
Mà do hắn thấy không được sạch sẽ lắm.
Trong lòng nhị hoàng tử điện hạ quỷ dị hiện ra ý nghĩ này.
Ở chỗ tối, các thuộc hạ vô cùng đau đớn nhìn chủ tử bị nha hoàn kia lấy nước miếng làm bẩn, chỉ thiếu rơi lệ xót xa.
Nguyên Nguyên thấy trên mặt thiếu niên hơi có chút vi diệu, ngoài mặt nàng không nói gì nhưng đáy lòng lại vụng trộm vui sướng vì trả đũa được cho mình, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Ai kêu hắn dám nói nàng là dâm phụ.
Nghĩ đến việc thiếu niên này hiểu lầm mình, Nguyên Nguyên lên tiếng nhẹ nhàng, quyết định ám chỉ khéo léo để giải thích, bắt đầu bước đầu tiên của việc giải oan cho bản thân, "Đại Căn ca, đúng là trước đây ta có làm sai, nhưng từ giờ chắc chắn ta sẽ không còn tùy tiện bừa bãi như vậy nữa."
Tất nhiên khi bọn họ chia tay rồi thì càng không tính là nàng tùy tiện bừa bãi.
Lúc đó chỉ coi như là trái tim nàng vỡ thành vô số mảnh, mỗi mảnh ấy lại chứa đựng hình ảnh của một người nam nhân bình thường.
Úc Li Lương liếc nàng, mặt không biểu tình mà “À” một tiếng.
"Ta muốn ăn bánh ngọc tuyết chuế mai với đường phèn."
Giống như nàng là một chiếc máy đặt cơm tự động không có suy nghĩ, hắn dường như không lắng thấy nghe nàng nói gì chỉ lo sợ nàng thay đổi ý định nên phải vội vàng đặt cơm.
Nguyên Nguyên: “……”
Làm một thiếu nữ xuyên không tiên tiến thời thượng, nàng phát hiện số lần cạn lời của mình càng lúc càng nhiều.
Thôi thì người nam nhân này, bù lại rất thanh thuần, rất thú vị, còn không hay làm ra vẻ.
Hoàn toàn khác biệt với những tên chỉ biết tính toán lại còn tầm thường thấp hèn bên ngoài.
Nhìn thiếu nữ rời đi, Úc Li Lương giơ tay nữa xoa thái dương lần nữa.
Vỗ một phát thì đầy nước miếng trên tay.
Úc Li Lương: “……”
"Điện hạ...!Người đó chẳng lẽ là nàng ấy sao?"
Cửa sổ thình lình lò ra một cái đầu, là gương mặt mang biểu tình ngưng trọng của Phạm Thoan.
Úc Li Lương từ tìm kiếm trong tay áo, lấy ra một chiếc khăn trắng sạch sẽ, rũ mắt lau ngón tay.
Phạm Thoan chớp mắt tự hỏi, không biết đã nghĩ đến điều gì, sắc mặt càng ngày càng kỳ lạ rồi nói: "Khối ngọc bội này không hề liên quan gì đến điện hạ..."
Nhưng nếu xét về lý thuyết, nói hoàn toàn không có liên quan thì cũng không phải.
Tóm lại, đúng ra là không có quan hệ, nhưng lại có quan hệ ẩn sâu phức tạp.
Phạm Thoan cảm thấy rất khó giải quyết.
Cho nên, rốt cuộc là có quan hệ hay không, kỳ thật còn phụ thuộc vào nhị hoàng tử nghĩ thế nào đi?
Thiếu niên ngồi trên ghế không để ý đến rối rắm của Phạm Thoan.
Thời điểm nhìn thấy khối ngọc bội kia, hắn cũng không kinh ngạc.
Nếu đồ vật đã đưa ra ngoài, thì có thể nằm trong tay của bất cứ kẻ nào, có gì đâu mà kỳ lạ.
Một canh giờ sau, thiếu nữ mới đem tới điểm tâm đã hứa hẹn với người thiếu niên.
Trên chiếc bàn sứ trắng thô kệch, chỉ có hai chiếc bánh điểm tâm hình hoa mai trắng, hoàn toàn không giống với yêu cầu của chàng thiếu niên về bánh ngọc tuyết chuế mai đường phèn.
Nếu đặt ở nơi cao quý khác thì loại đồ vật lừa gạt kẻ ngốc này có lẽ còn chẳng được xếp vào hàng những món đồ kém cỏi nhất đến mức không thể chấp nhận được.
Nhưng mùi thức ăn này lại khiến đôi mắt của chàng thiếu niên sáng lên, ngón tay hắn cũng nhẹ nhàng động đậy.
Thật đói.
Rất muốn ăn.
Nguyên Nguyên nhìn đống giấy hỏng trên đĩa còn sót lại hai chiếc điểm tâm quý giá, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.
Nàng vốn là một sinh viên nữ không biết nấu cơm, thế mà một ngày lại tự mình vào bếp học làm điểm tâm cho một chú chó con.
Thật là chuyện khiến người ta vừa cảm động vừa thấy thương tâm...
Thôi được rồi, thật ra nàng làm vậy là vì ngọc bội.
Mặc dù Trương đại tẩu có phần lãng tai, nhưng tay nghề nấu nướng của bà lại đặc biệt xuất sắc.
Lúc Nguyên Nguyên đi đến phòng bếp tìm bà ấy, nói muốn học làm điểm tâm, bà ấy không nói hai lời liền đồng ý dạy nàng.
“Gì, bánh đường phèn (tứ thanh)?”
Nguyên Nguyên rống giận ở bên tai bà: “Là bánh ngọc tuyết chuế mai với đường phèn ——”
Trương đại tẩu không kiên nhẫn, vừa ngoáy lỗ tai vừa hỏi nàng: “Ngọc tuyết chuế mai là gì???”
Nguyên Nguyên: “……”
Cuối cùng đại tẩu Trương nhiệt tình thiện lương quyết định dạy cho Nguyên Nguyên làm bánh hoa mai.
Dù ba chữ này chỉ trùng nhau có một chữ "Mai", nhưng cũng coi là gần gũi, có thế chắp vá cho nhau vậy.
Sau khi Nguyên Nguyên nhào hỏng một đống bột mì, lại thêm một đống gia vị với một cái chảo sắt, cuối cùng cũng làm ra được hai miếng bánh hoa mai hoàn chỉnh.
Trương đại tẩu mặt không cảm xúc mà an ủi Nguyên Nguyên, nói nàng có trù nghệ không tồi nhưng lần sau đừng đến nữa.
Dừng suy nghĩ lại ở đó, Nguyên Nguyên đưa ánh mắt về phía hai miếng bánh điểm tâm trước mặt, như người nông dân thấy được những cây trồng mà mình đã chăm sóc khổ sở cuối cùng cũng ra quả đẹp, có cảm giác thành tựu chợt nảy sinh trong lòng.
Ngón tay trắng nõn của thiếu niên chạm nhẹ miếng bánh hoa mai mềm mại.
Đồ ăn hương thơm cùng đồ ăn ấm áp càng thêm bức thiết về phía hắn đánh úp lại, làm hắn ý chí lực dần dần sụp đổ.
Ánh mắt hắn sâu kín, nhìn chằm chằm vào miếng bánh hoa mai trắng tuyết trong suốt trước mặt.
Dưới ánh mắt chờ mong của Nguyên Nguyên, thiếu niên chậm rãi lấy bánh hoa mai đưa tới bên miệng cắn một cái.
Sau đó nháy mắt tiếp theo, một miếng bánh hoa mai nhỏ không lường trước “Xoạch” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc thiếu niên vừa cắn một miếng.
Khi nhả ra, sắc mặt của thiếu niên cũng không có cảm xúc gì.