Sáng sớm, Nguyên Nguyên đón chào ngày mới đầy khó khăn, tinh thần mệt mỏi chán nản.
Nàng bắt đầu suy nghĩ về những triết lý cuộc sống, đến bí ẩn của vũ trụ rồi thậm chí về cả nguồn gốc của loài người.
Cuối cùng, Nguyên Nguyên đưa ra một kết luận.
Nếu cự tuyệt tên chõ số 3, nàng nhất định sẽ rơi vào trong tay của tên chó số 2, từ đó chở đi sẽ phải trải qua cuộc sống vô cùng tàn ác.
Vì vậy dù Ninh Già trông có vẻ như rộng lượng hiền lành nhất, nhưng hắn đã khiến Nguyên Nguyên nhận ra rằng, thực ra mọi chuyện từ trước đều do hắn sắp đặt, khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.
Tóm lại, Nguyên Nguyên đang vừa phải đi dạy hát cho đại công tử trong phòng để kiếm thêm thu nhập, rồi lại bị tam công tử kéo vào phòng uống trà.
Còn tới phiên nhị công tử thì bị lôi kéo trả thù khiến người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng Nguyên Nguyên là một nha hoàn đầy vừa tai tiếng vừa dâm loạn.
Một loạt sự việc xảy ra, khiến nàng như gột rửa được sự độc thân của mình.
Khi cốt truyện đang phát triển đến giai đoạn này, Nguyên Nguyên đột nhiên nảy sinh một ý tưởng kỳ lạ.
Nếu việc chống đối không những không thể thay đổi được cốt truyện, mà còn khiến cốt truyện phát triển nhanh hơn...
Vậy nếu như nàng không cố ý vứt bỏ ngọc bội, cũng không đòi từ hôn với Đại Căn ca, thậm chí không phá hỏng cơ hội trở thành thế thân của nữ chính, mọi thứ đều thuận theo cốt truyện, có đồng nghĩa với việc nàng có thể tìm được một lỗ hổng khác trong đó để tự mình tìm ra con đường sống không?
Ý nghĩ này khiến tim Nguyên Nguyên bất giác khẽ rung lên một chút.
Rõ ràng lập luận này đầy lỗ hổng, nhưng lại là một góc độ mà Nguyên Nguyên chưa bao giờ từng tự hỏi đến…
Trong truyện gốc, nhân vật Nguyên Nguyên chỉ là kẻ phụ họa, nàng ta cảm thấy Đại Căn ca là một người đàn ông không tốt.
Nhưng nếu bây giờ Nguyên Nguyên lại cảm thấy Đại Căn ca không tồi, còn muốn ở bên cạnh hắn, vậy điều này có thể xảy ra không?
Giả thiết này đang được suy luận một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Nguyên Nguyên chợt nhận thấy một tia màu xanh lục rất nhạt lướt qua khóe mắt của mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo chút màu sắc ấy, thấy có một bóng dáng màu xanh lục quen thuộc ở trong góc tường gần đó.
Sáng sớm tinh mơ, thiếu niên vẫn đứng yên như thể cắm rễ vào bức tường phía sau, không nhúc nhích.
Nguyên Nguyên: “……”
Này là đang chơi trò cosplay cây trúc hả?
“Đại Căn ca?”
Hôm nay, phu quân nuôi từ nhỏ của Nguyên Nguyên không đi làm việc giống như mọi ngày, mà chỉ đứng ở góc tường của Tây Uyển lặng lẽ ngẩn người.
Hắn hình như đặc biệt yêu thích cái chỗ này……
Thậm chí Nguyên Nguyên bắt đầu nghi ngờ liệu có phải hắn đã chiếm đoạt địa bàn của người khác trước nên mới bị đánh đập như vậy không.
"Đại Căn ca, gần đây huynh thường xuyên ngẩn người ở đây sao?"
Thanh âm của thiếu nữ mềm mại chui vào vành tai.
Úc Li Lương khẽ uốn cong ngón tay dưới tay áo, đôi mắt đen nhánh của hắn từ từ chuyển động, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng rất gần mình.
Đây là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng thiếu nữ lại không hề phát hiện ra, tiếp tục đứng ở trước mặt hắn, thậm chí còn sờ nhẹ cái trán của hắn.
Nguyên Nguyên nhẹ nhàng xua tay để làm tan đi hơi lạnh trên trán của thiếu niên, thấy ngọc bội đã được đặt đúng chỗ mà không hề để lại dấu vết gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của thiếu niên, Nguyên Nguyên chợt nghĩ đến giả thiết vừa rồi, trái tim nàng lại bắt đầu đập mạnh.
Khi việc từ hôn cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, trong tiềm thức Nguyên Nguyên mới nhận ra rằng, thật ra nàng cũng không quá phản cảm với thiếu niên này.
Mặc dù ban đầu Nguyên Nguyên cho rằng để thay đổi số phận thảm thương của mình, nàng phải loại bỏ tất cả những giả thiết và áp lực được đặt lên nhân vật này.
Nhưng ngẫm lại, nếu nàng thuận theo diễn biến tự nhiên mà ở bên cạnh Đại Căn ca, liệu điều đó có thể thay đổi kết cục ban đầu không? Nguyên Nguyên nhìn vào khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, lại ngay lập tức rơi vào trầm tư.
Mặc dù hắn cắn hạt dưa còn không nhả vỏ, nhưng sau này hắn sẽ giết heo...
Ở cổ đại có thể không lo áo cơm, cũng coi như là có chút giàu có, người nhà có thể sống thoải mái.
Với suy như vậy, Nguyên Nguyên đột nhiên nhận ra rằng tương lai của Đại Căn ca với nàng thực sự có thể là một bức tranh sáng lạn.
Thân là một con cá mặn, nếu muốn tìm ra một người có tiềm năng lại giàu có, thì cũng có thể là một đồ tể giết heo kiếm sống đi?
Nếu là một đối tượng để sống chung thì thực ra cũng không phải không thể xem xét thử…
Nguyên Nguyên suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Đại Căn ca, huynh có biết chữ không?”
Đúng vậy, dù muốn từ hôn thì hai bên liên quan phải viết một bản thư từ hôn làm bằng chứng rõ ràng.
Còn nếu không từ hôn, thì cũng cần hai bên viết một bản hôn thư để xác nhận việc này.
Thiếu niên vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng như cũ, không trả lời.
Nguyên Nguyên lập tức nhanh chóng hiểu ra.
Suýt nữa thì nàng quên mất, hắn chỉ là một kẻ hầu, sao có thể biết chữ chứ? Trong triều đại này, các nhà cũng thường thuê người viết các công văn sau đó chỉ cần trực tiếp ấn dấu tay.
Những người biết chữ đều là những người làm bên địa phương công tác hoặc những có vai trò liên quan đến giấy tờ thư từ.
Nguyên Nguyên khó tránh khỏi cảm thấy tiếc hận cho hắn.
Ở hiện đại, không biết viết chữ có thể tương đương với việc bị loại khỏi thị trường lao động ngay lập tức, gần như là một yếu điểm chí mạng.
Hơn nữa, mặc dù đã từ bỏ ý tưởng từ hôn, nhưng nếu sau này sống chung với hắn, việc không biết chữ sẽ gây ra nhiều phiền toái.
Nguyên Nguyên không có tham vọng gì lớn, không cần giàu sang phú quý, nhưng ít nhất cũng muốn tìm một người có học thức, không phải thất học…
Úc Li Lương nhìn chằm chằm vào miệng nhỏ hồng nhuận của nàng, sau một lúc lâu mới nhớ ra nàng đến đây làm gì.
Nàng hẳn là đang đưa ra yêu cầu với hắn nhỉ?
Nàng mạo danh, thay thế chủ nhân của ngọc bội, vậy thứ nàng khao khát là quyền lực hay lợi ích? Những thứ mà người khác cả đời không với tới được?
Úc Li Lương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện này.
Trước đây có rất nhiều nữ nhân khác tiếp cận hắn vì những thứ này.
Nàng không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
“Ngươi có thể đưa ra cho ta một yêu cầu.”
Thiếu niên khẽ mở miệng, vô hình làm thôi thúc thêm lòng tham của nàng.
Nói như vậy, cũng rất dễ dàng khiến những nữ tử khác gấp gáp không thể chờ đợi được mà lộ rõ vẻ tham lam…
Quả nhiên, khi hắn vừa dứt lời, thiếu nữ liền không thể chờ đợi, lập tức bộc lộ vẻ mặt tham lam.
“À…… Vậy ta hy vọng huynh có thể biết chữ.”
Thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt khích lệ, giống như nhìn một đứa con trai ngốc nghếch của địa chủ, trước khi Úc Li Lương phản ứng lại, nàng đã đưa ra thêm một yêu cầu táo bạo hơn.
“Nếu có thể đọc được hết một bản Tam Tự Kinh hoàn chỉnh thì càng tốt.”
Đối mặt với yêu cầu khắt khe như vậy mà thiếu niên không hề nhíu mày, cho thấy tâm lý của hắn rất vững vàng.
(Editor: Ôi chị ơi! :)))) )
Nguyên Nguyên bình thản đánh giá hắn, dù trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng đã cảm thấy hài lòng một nửa.
Phạm Thoan đang âm thầm ngồi xổm ở một góc xó xỉnh: “……”
Nghe nói khi nhị hoàng tử ba tuổi đã có thể đọc thuộc lòng làu làu Tam Tự Kinh...
Hắn cảm thấy nàng ta đang vụ nhục nhị hoàng tử, nhưng hắn không có chứng cứ.
Sau khi đưa ra yêu cầu, Nguyên Nguyên cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng, không hề nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội quý giá như thế nào.
Thiếu niên đối diện với biểu hiện không hề gợn sóng của nàng, từ từ liếc mắt nhìn nàng một cái.
Có lẽ nàng vẫn đang giả ngu……
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nhắc nhở nàng: “Vẫn còn thừa một điều.”
Nguyên Nguyên nghi hoặc, “Còn thừa cái gì nữa?”
Thiếu niên “Ân” một tiếng, tiếp tục rũ mắt nhìn cỏ xanh dưới chân.
Nguyên Nguyên: “……”
Bọn họ rõ ràng nhìn có vẻ không cách biệt nhau nhiều, nhưng sao nàng lại cảm thấy như có sự khác biệt thế hệ giữa hài tử với gia trưởng vậy?
Tựa hộ nhớ tới cái gì đó, thiếu nữ bỗng nhiên hiểu ra.
Lần này, thiếu nữ lại đưa tay về phía Úc Li Lương, đưa một đồ vật lạnh lẽo vào trong tay hắn.
Úc Li Lương khẽ run mi mắt, nghe thấy thiếu nữ thì thầm nói: “Đại Căn ca, huynh… huynh đừng để mình bị đói.”
Nàng nhanh chóng nói xong, đôi tay mềm mại mịn màng cũng nhanh chóng rút ra khỏi lòng bàn tay hắn, để lại hương vị ngọt ngào thoang thoảng.
Khi thấy chiếc váy hồng nhạt biến mất sau bức tường, Úc Li Lương mới từ từ mở lòng bàn tay ra.
Là một khối bạc vụn.
“Nhất định là lạt mềm buộc chặt.”
Trên đầu tường đột nhiên xuất hiện một cái đầu người, vẻ mặt nghiêm trọng Phạm Thoan phán đoán tác dụng của viên bạc vụn trong tay hắn.
Đây là để làm cho người khác yên tâm trước, rồi sau đó mới bất ngờ tấn công, xuất úp bất kỳ.
“Yêu cầu cuối cùng chắc chắn nàng ta sẽ lộ rõ bản chất thật của mình.”Phạm Thoan rút ra kết luận này dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của bản thân.
Phạm Thoan cho rằng, những nữ nhân càng tham lam thì càng có xu hướng che giấu lòng tham của mình một cách âm thâm và đáng sợ hơn.
Có thể thấy rằng nha hoàn này có tâm cơ mưu kế vô cùng sâu.
Vậy nên……
Úc Li Lương cúi đầu, ước lượng qua lại viên bạc vụn trong tay.
Nàng rốt cuộc phải có bao nhiêu tham lam mới đủ để lộ ra vẻ mặt đáng ghê tởm của mình?