Trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng đậm, nàng đoán nhất định là do ánh trăng tối nay say lòng người quá mức mới khiến cho nàng phạm phải loại tội lỗi không thể tha thứ này.
Dù sao không phải ai cũng là nam chính, có người linh kiện hỏng có nghĩa là hỏng, không bao giờ có thật.
Người nọ tức giận ẩn nhẫn, “Này, ngươi tên là gì?”
Khóe miệng Nguyên Nguyên kéo lên, “Thứ nhất, ta không phải gọi là này, thứ hai ta tên Hoàng Phủ Thiết Trụ.
”
Nguyên Nguyên: “……”
Ôi đáng chết, nàng phản xạ có điều kiện thôi.
Cái tên Hoàng Phủ Thiết Trụ là do trong phòng ký túc xá ở đại học của nàng hay chơi trò với ba người bạn cùng phòng, còn có Nam Cung Thúy Hoa, Thượng Quan Cẩu Thặng, Mộ Dung Tú Phân, các nàng đặt tên để ngày sau xuất đạo làm nghệ danh.
Thế nên khi có người nói “Này”, nàng liền không nhịn được nói ra.
“Cái kia……”
Dù sao là do nàng không cẩn thận dẫm lên công cụ gây án của người khác, thời điểm Nguyên Nguyên đang chuẩn bị xin lỗi, mắt cá chân lại đột nhiên bị người ta bắt lấy.
Nam nhân trên mặt đất bắt đầu cử động một cánh tay, thanh âm trắc trắc mà cười, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt có hai phân tương tự với tướng mạo của tam công tử.
Đôi mắt đào hoa, môi mỏng, một khuôn mặt tuấn tú tiêu sái.
Đây là nhị công tử trong phủ, là nhân tình số hai Nguyên Nguyên muốn câu dẫn.
Lòng Nguyên Nguyên đột nhiên nhấc lên, “Ngươi…… Ngươi ngươi là nhị công tử!”
So với người miệng nam mô, bụng bồ dao găm như tam công tử, nhị công tử lại là người tính toán chi li, có thù tất báo, tâm địa hẹp hòi đến cả con kiến đi ngang qua cũng có thể quất hai roi lột da, là ca ca cấp bậc số 2 trong nhóm.
Cho dù là pháo hôi trà xanh Nguyên Nguyên, cũng từng bởi vì đẳng cấp không đủ, không cẩn thận làm đổ nước trà trên quần áo hắn mà bị hắn cho ăn mấy roi.
Như vậy xin hỏi, sau khi dẫm lên người có thù tất báo, tâm tư hẹp hòi nhị công tử, hắn sẽ xử nàng như thế nào?
Nhị công tử tuấn mỹ trước mặt khặc khặc cười, bắt lấy mắt cá chân nàng dữ tợn nói: “Thì ra…Ngươi tên là Hoàng Phủ Thiết Trụ.
”
Nguyên Nguyên: “……”
Thiếu chút nữa thì quên, nhị công tử hắn là cái đồ mù mặt nặng.
Mẹ nó đứng ngau trước mặt hắn mà hắn cũng không nhận ra.
“Nhị công tử, Lai Phúc đâu?”
Thiếu nữ nhu nhược thân hình hơi run lên, thanh âm phảng phất như sắp phải khóc tới nơi.
Nữ nhân đáng chết này, rốt cuộc cũng biết sợ……
Trong lòng Ninh nhị đã nghĩ ra đủ loại thủ đoạn tra tấn nàng, trong miệng nói: “Đợi lát nữa hắn sẽ trở về, ngươi chết chắc rồi!”
Tuy là Nhị công tử là người mù mặt, nhưng hắn sẽ không nhận sai người.
Bởi vì bên người hắn luôn có một người hầu hạ tên là Lai Phúc một tấc cũng không rời hắn, người này có trí nhớ rất tốt, đã gặp qua là sẽ không quên được, đến độ khiến nhị công tử hoàn toàn tín nhiệm với ỷ lại, nếu hắn ở chỗ này, cho dù không biết tên của Nguyên Nguyên, cũng có thể nhất định miêu tả chính xác ra diện mạo đặc thù của nàng.
Tuy rằng không biết đêm nay tại sao Lai Phúc lại không ở đây, nhưng Nguyên Nguyên vẫn “À” một tiếng, âm cuối kéo ra thật dài.
Khóe mắt Ninh nhị giật giữ dội, cố gắng nhìn rõ ngũ quan nàng, nhưng không thấy được bất kỳ cái gì đặc biệt.
“Nhị công tử……”
Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu đang run rẩy dần dần bình ổn.
Thiếu nữ hô một tiếng vô cùng khẩu khí, tựa hồ quyết định làm một chuyện gì đó thật nghiêm túc, cúi đầu xuống nhìn hắn nói: “Ta tuyên bố, ta Hoàng Phủ Thiết Trụ bây giờ phải đi về ngủ……”
Ngay sau đó nàng không lưu tình chút nào, một chân đạp lên khuôn mặt tuấn tú phong lưu phóng khoáng kia để thoát ra.
Nguyên Nguyên cũng không quay đầu lại, cất bước chạy nhạnh.
Thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng giống như nai con trong rừng, hai chân dũng cảm bước qua mặt nhị công tử nhanh chóng quay đi.
Nhị công tử giận đến mức hô hấp run rẩy, như có dự kiến trước mà bưng kín mũi, ngay sau đó máu mũi phun trào như nước.
Trong không khí ngoại trừ nồng đậm mùi rượu, còn mang theo một đợt thơm ngọt không tên, khi hắn phản ứng lại đã tiêu tán không tung tích ở phía trước.
Rất tốt, Hoàng Phủ Thiết Trụ đúng không, hắn nhớ kỹ nàng rồi đấy!
Buổi tối Nguyên Nguyên miễn cưỡng rửa mặt một chút, ngã đầu lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm nàng nằm mơ, mơ thấy chính mình với nữ chính cùng đứng ở rìa vực thẳm.
Trên vách núi gió rất lớn, Nguyên Nguyên mới nhìn xuống thoáng qua đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Nguyên Nguyên.
”
Tiếng nói của vị hoàng tử kia có chỗ như đang bị nghẹn.
Hắn nói: “Ta chọn Sở Nhi.
”
Trong mộng trên mặt của “Nguyên Nguyên” là biểu tình hoàn toàn không thể tin nổi.
“Không thể nào không thể nào không thể nào……”
Nàng giống như phát điên lau đi nước mặt đang chảy ra không ngừng nghỉ, “Úc Li Lương, chàng đang lừa ta, đúng không?”
“Bọn họ đều nói chàng không có tim, sao chàng có thể…… có thể chọn Sở Nhi?”
Hai mắt nàng đỏ bừng, chân không ngừng lui về phía sau, lại không có người nào nhắc nhở nàng cẩn thận.
Cho đến khi nàng thét chói tai, tuyệt vọng mà trượt chân rơi xuống.
Nguyên Nguyên bị tình tiết này dọa sợ tới mức trái tim ngừng đập, vội vàng quay cuồng tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ngủ trên mặt đất.
Nguyên Nguyên vỗ vỗ lồng ngừng bất an, miệng đắng lưỡi khô đi đến bên cạnh bàn phà ấm trà uống.
Ngoài cửa có người gõ cửa “Bạch bạch”, Nguyên Nguyên xoa cái đầu bị đau, đi ra mở cửa, nàng thấy một nha hoàn có biểu cảm vừa khẩn trương vừa hưng phấn vô cùng.
“Nguyên Nguyên, ngươi biết không? Hôm nay Nhị công tử ra lệnh tìm kiếm một người tên là Hoàng Phủ Thiết Trụ.
”
“Phốc ——”
Nguyên Nguyên mới vừa uống được chút trà lập tức phun luôn ra ngoài.
“Khụ…… Phải không?”
Nha hoàn Ba Tiêu nói: “Đúng vậy, nhị công tử đã bắt mười mấy hạ nhân tên là Hoàng Phủ Thiết Trụ, nhưng ai cũng không giống người mà ngài ấy muốn tìm.
”
Nguyên Nguyên: “Chờ một chút? Ngươi vừa nói cái gì?”
Ba Tiêu thở dài, nói: “Thì là mấy gã sai vặt với hạ nô đó, bọn họ đều là người đến từ thôn Hoàng Phủ tới.
”
Hoàng…… Hoàng Phủ thôn?
Trên đời này còn có một cái thôn bá đạo như vậy?
Mặt ngoài Nguyên Nguyên vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng nội tâm nàng lại kinh ngạc phát hiện đối với cái họ bá khí như vậy mà Ba Tiêu cũng chỉ coi như bình thường.
Nguyên Nguyên thử nói, “Ba Tiêu, trước khi vào phủ ngươi tên là gì?”
Ba Tiêu gãi bím tóc trên đầu, “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta là người thôn cách vách Tư Mã Bá Kiều, nhà ta không ai biết chữ, cuối cùng cha ta Tư Mã Ngự Long phải đi mời tiên sinh dạy học trong thôn lấy tên tự cho ta.
”
Nguyên Nguyên bình tĩnh mà “Ặc” một tiếng.
Thế giới này, đặt tên cũng rất có hệ thống đấy.
Đại công tử hai ngày sau sẽ trở về phủ.
Phùng bảo mẫu biết được tin tức này thì vui mừng đến nỗi khuôn mặt già nua cười ra cả đóa hoa, bắt tay vào chỉnh đốn đám người tôm tép lười biếng phía dưới, thu xếp tất cả đâu vào đó, hết lau chùi bên trong lại đến bên ngoài viện, tất cả là để lúc đại công tử trở về có thể ở thư thái hơn.
Nguyên Nguyên là nha hoàn tam đẳng trong viện của đại công tử, ngày thường giặt giũ những quần áo dơ bẩn hay là chân chạy việc bưng bê đệm giường đều là do nàng và Ba Tiêu phụ trách.
Sáng sớm, Nguyên Nguyên ôm màn giường đã được thay, chậm rì rì di chuyển đến nơi giặt giũ.
Ánh mắt nàng dại ra ngơ ngác nhìn đường, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ.
Cho đến khi đi qua Tây Uyển, một mảnh lục ý xâm nhập vào mi mắt Nguyên Nguyên.
Đó là một loại màu sắc nhàn nhạt, xanh hơn cả tùng, thanh khiết hơn cả trúc, như thể trong thế giới đơn điệu nhàm chán, xuất hiện một chút màu sắc tươi mới ngay lập tức thu hút ánh mắt của người khác.
Trước mắt là đầu mùa xuân, rất khó để nhìn thấy màu xanh đẹp như vậy.
Nguyên Nguyên theo góc tường nhìn lại, thấy trong góc có một đám người ẩu đá đánh đập một kẻ xui xẻo, góc áo màu xanh lục kia lộ ra một mảnh từ góc xó xỉnh đó.
Nàng ngáp một cái, không muốn xen vào việc của người khác.
Loại này vừa thấy chính là dùng để kích thích sự kiện npc*, thân là một pháo hôi, nàng hiểu, nàng vô cùng hiểu mà.
Sự kiện NPC" trong tiểu thuyết thường được dùng để mô tả các tình tiết hoặc sự kiện liên quan đến nhân vật phụ (NPC - Non-Player Character) trong cốt truyện.
Đến giữa trưa, Nguyên Nguyên với Ba Tiêu tránh ở bên trong nhà dưới đối diện cắn hạt dưa, hai người thừa dịp Phùng bảo mẫu lơ là mà trộm nghỉ ngơi.
Cũng không thể trách hai nàng ham ăn biếng làm, tuy các nàng là nha hoàn hạ đẳng trong viện đại công tử, nhưng đại công tử vẫn đang ở bên ngoài chưa trở về, các nàng tạm thời cũng không có đất dụng võ.
“Nguyên Nguyên, ngươi thật sự muốn từ hôn với Đại Căn ca sao?”
Ba Tiêu hâm mộ nói: “Ta thấy rất ngưỡng mộ ngươi, có được một phu quân nuôi từ nhỏ.
”
Bởi vì trong sách khi còn nhỏ Đại Căn ca đã từng được gửi nuôi ở trong nhà Nguyên Nguyên, cho nên hay được gọi là phu quân nuôi từ nhỏ.
Nguyên Nguyên không tiếng động kéo đĩa hạt dưa đến trước mặt nàng qua.
“Đây không phải là phu quân nuôi từ nhỏ, đó là tập tục xấu, là áp bức đối với người bị như vậy, là xã hội phong kiến vạn ác, chúng ta phải dũng cảm loại bỏ nó.
”
Định kiến xã hội?
Ba Tiêu mờ mịt, “Vậy loại bỏ như thế nào?”
Nguyên Nguyên phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, “Ta còn chưa có nghĩ ra.
”
Trước phải nghĩ cho nàng cái đã, một pháo hôi như nàng thì phải trốn chạy như thế nào mới có thể sinh tồn.
Hơn nữa hôm trước nàng còn dẫm lên cái đó của nhị công tử, điều này thực sự càng như một cú đấm tàn ác, làm cho cuộc đời vốn đã u ám của nhân vật pháo hôi trở nên càng bi thảm hơn.
Nguyên Nguyên nói với Ba Tiêu, hôm trước đầu nàng mới bị cửa kẹp hơi nặng nên quên mất Đại Căn ca trông như thế nào.
Nàng muốn đi Đại Căn ca kia để làm quen giao lưu một chút, sau đó mới đưa ra quyết định cuối cùng.