Nữ Phụ Thiểu Năng Không Muốn Làm Thế Thân Trà Xanh



Trời tối không thấy bóng trăng, gió đêm thổi vừa mạnh vừa lạnh lẽo

Giữa vũng máu loang lổ, có một thiếu niên đứng yên lặng trước mặt, hắn đứng quay lưng về phía Nguyên Nguyên không hề động đậy.

Là phu quân nuôi từ nhỏ của Nguyên Nguyên, Đại Căn ca.

Có lẽ huynh ấy vừa mới xong việc, hoặc phải làm thêm giờ nên về muộn, nhưng so với Nguyên Nguyên hẳn là đã đến sớm hơn lúc thi thể vẫn còn hơi ấm.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tay chân với các bộ phận của cơ thể bị treo đầy dưới gốc cây hòe già kia là khớp hàm của Nguyên Nguyên đã bắt đầu run rẩy, phát ra tiếng lách cách.

Thiếu niên nghe thấy động tĩnh, khi hắn đang muốn cử động…

Nguyên Nguyên bỗng chạy vọt lên.

Nàng nhanh chóng nắm lấy tay người thiếu niên.

Chà, thật lớn…… Ý nàng là tay hắn lớn.

Thiếu niên hơi giật mình, chỉ mới ngây người một chút đã bị người ta kéo chạy đi.

Lần đầu tiên trong đời Úc Li Lương bị người khác nắm tay, hắn vẫn giữ được vẻ mặt vô cảm, yên lặng cảm nhận trải nghiệm mới mẻ này—bị người khác kéo đi một đoạn dài mà không hề phản kháng.

Nguyên Nguyên co chân chạy như điên, chạy cho đến khi thấy một hang động tối tăm trong một ngọn núi giả thì lập tức kéo phu quân nuôi từ bé của mình vào bên trong.

Trong phim kinh dị, nếu thấy cảnh giết người mà còn đứng đó tán gẫu để chờ chết thì đúng là nhân vật pháo hôi rồi! Cách tốt nhất để bảo toàn mạng sống là phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án ngay lập tức!"

Lưng Nguyên Nguyên dính sát vào vách đá há miệng thở hồng hộc.

Lúc này nàng mới có thời gian để đánh giá kỹ càng vị phu quân nuôi từ nhỏ của nàng.

Có vẻ như hắn còn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến cảnh giết người khủng khiếp vừa rồi, ánh mắt vẫn cúi xuống nhìn chằm chằm bàn tay mình đang đan chặt với tay của nàng.

Biểu cảm của Nguyên Nguyên dần dần dại ra.

Lần trước thì chạm vào cơ thể người ta, lần này lại nắm tay, còn vô tình đan chặt năm ngón tay với nhau...…

Nếu nàng nói với hắn, năm ngón tay nắm chặt với nhau có thể gia tăng lực cản, phòng ngừa lạc mất nhau trong quá trình chạy trốn vội vàng, chắc hắn sẽ tin nhỉ?

Chắc là không tin rồi.

Bởi vì nếu đổi ngược lại có người đàn ông nào nắm tay nàng chặt chẽ rồi nói có thể làm tăng lực cản thì nàng chắc chắn sẽ nổi giận đánh cho hắn đến phát khóc mới thôi.

Nguyên Nguyên giang hai tay ra, nhẹ nhàng đưa tay mình vào giữa những ngón tay nhỏ bé của đối phương.

Nàng lựa chọn giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

“…… Huynh yên tâm đi, nơi này ngoại trừ huynh với ta ra thì không còn ai khác.”
Úc Li Lương rũ mắt, phản xạ hình cung trước giờ chưa từng dài như vậy.

Bởi vì quá đói khát, tư duy của hắn bắt đầu trở nên trì độn, động tác cũng trở nên chậm chạp hơn, cứ như ông già sắp gần đất xa trời.

Ký ức của hắn vẫn đang dừng lại ở màn giết người vừa rồi kia——

Gió đêm lạnh lẽo như thế, kéo theo một mùi máu tanh xộc vào hơi thở của hắn.

Thiếu niên mặc áo có hoa văn Thao Thiết màu xanh đậm, trên góc áo có những vết máu nhỏ rải rác.

Màu đỏ của máu hòa quyện với màu xanh của áo, trông như những đóa hoa đỏ tươi nở trên nền lá xanh, tạo nên một cảnh tượng rực rỡ chói mắt lạ thường.

Hắn nghiêng đầu, mặt không biểu tình cúi xuống nhìn người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất, vừa trút hơi thở cuối cùng.

“73.”

Gió mát thổi qua như tiếng phỉ thúy, vừa dịu dàng lại thanh thoát, nhẹ nhàng báo ra một con số.

Có lẽ do tiêu tốn quá nhiều sức lực, hắn liếm môi, cảm giác đói khát và ham muốn dâng lên ngày càng mãnh liệt.

Cảm giác này giống như có một thứ gì đó đen tối đang cuồn cuộn ở bên dưới vực sâu, sắp trào ra khỏi mặt đất…


Đói……

Thật sự quá đói.

Bản năng u ám từ sâu thẳm bên trong con người khiến hắn khao khát được trải nghiệm mùi vị máu tươi mà trước đây chưa từng được nếm thử.

“A……”

Ở sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô ngắn ngủi của thiếu nữ.

Lông mi Úc Li Lương run rẩy, ngước mắt nhìn lên.

Là thiếu nữ lần trước bị hắn đuổi đi, cũng là người lần trước sờ mó bụng của hắn.

Ấn tượng của Úc Li Lương đối với nàng không nhiều, chỉ nhớ mang máng hình như…… Đầu óc nàng có chút vấn đề.

Thật là phiền toái……

“…… Huynh yên tâm đi, nơi này ngoại trừ huynh với ta ra thì không còn ai.”

Từ trong hang núi giả, âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ dường như đang xuyên qua những lớp sóng gợn của mặt hồ, chậm rãi truyền đến tai Úc Li Lương

Âm thanh mềm mại như vậy dễ khiến người ta liên tưởng đến một đĩa đồ ngọt như hoa lê tô.

Xung quanh không có người nào.

Thiếu niên chậm rãi xoa nắn vết máu ở đầu ngón tay, rất vừa lòng với hoàn cảnh như vậy.

Còn phải cảm ơn nàng đã xác nhận giúp hắn.

Hắn không nói một lời, Nguyên Nguyên chỉ có thể yên lặng xoay xoay ngón chân âm thầm dò xét, cố gắng tìm hiểu tình hình

Có phải còn chưa chịu tha thứ cho nàng?
“Trong phủ gần đây luôn ở người chết, huynh nói xem…… cái chết tiếp theo có thể là hai chúng ta hay không?”

Biện pháp tốt nhất để kéo gần khoảng cách giữa hai người đầu tiên chính là phải tạo ra một bầu không khí khủng bố.

Tuy rằng không cho phu quân nuôi từ nhỏ của mình xem một bộ phim điện ảnh khủng bố phiên bản hiện đại, nhưng bọn họ cũng đang ở một hiện trường khá khủng bố.

Chủy thủ lạnh lẽo bằng bạc với hoa văn nổi trên bề mặt lặng lẽ quay tròn trên đầu ngón tay có dính vết máu.

“Có lẽ vậy?”

Nhân vật chính trong phim kinh dị cúi đầu, thở ra một hơi lạnh phun lên mặt Nguyên Nguyên.

Nàng đột nhiên cảm nhận được áp bách, da đầu Nguyên Nguyên nháy mắt trở nên tê dại.

Tuy rằng là……

Nàng muốn kéo gần khoảng cách tình cảm, nhưng cũng không cần phải kéo gần khoảng cách thân thể đâu.

Chẳng lẽ hắn……

Dù sao hắn cũng là vị hôn phu có danh phận, chỉ cần tưởng tượng đến vóc dáng đẹp đẽ với cái eo thon cùng cơ bụng sáu múi của hắn, nghĩ hắn có thể muốn làm gì đó với mình là Nguyên Nguyên lập tức cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng.

“A...!Ha ha, ta chỉ đùa huynh chút thôi”

Nguyên Nguyên vừa xấu hổ vừa thẹn thùng đẩy hắn một cái, không ngờ thiếu niên lập tức ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt hiện lên vẻ trắng nhợt.

Nguyên Nguyên ngẩn người, phát hiện lòng bàn tay mình ướt át, nàng để dưới ánh trăng nhìn kỹ, không ngờ lại toàn là máu.

Nguyên Nguyên: “……”

Cái này.

Đẩy trúng miệng vết thương của hắn sao.

Thẹn thùng thất bại.jpg


“Chỗ đó, huynh không sao chứ?”

Thiếu niên: “……”

Úc Li Lương hơi hơi nhíu mày, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đau.”

Đau?

Nguyên Nguyên vội vàng đỡ thiếu niên dậy, nói với hắn: “Ta đỡ huynh đến chỗ khác nghỉ ngơi.”

Thiếu niên không nhúc nhích.

Hắn như vậy làm nàng nhớ tới những người bán nhát gan trong ấn tượng của mình, lúc nào cũng cần có người khuyên can khuyến khích mới có thể dũng cảm tiến lên.

“Chỗ đó cũng không có người nào khác……”

Thiếu niên yếu ớt nhưng ánh mắt lại u ám được nâng dậy.

Đỡ một sát nhân điên cuồng đang đóng vai ác mà bản thân nàng hoàn toàn không hiểu rõ, thậm chí trong lòng Nguyên Nguyên còn thấy rất ngọt ngào.

Cuối cùng vào buổi tối hôm nay, nàng cũng đã tìm được cơ hội để hòa giải với phu quân nuôi từ bé của mình.

Nguyên Nguyên đỡ người đến phòng của hắn, rồi sờ soạng lấy một cây nến từ trên bàn, “Tanh tách” bậc lửa lên.”

“Đại Căn ca” ngồi trên ghế, trên tay áo vẫn còn dính chút máu chảy tí tách.

Nguyên Nguyên cuốn tay áo của hắn lên thì phát hiện hắn trên vai có thêm một vết máu khác.

Trời bên ngoài quá tối, hắn đi ra ngoài rồi va chạm ở chỗ nào đó cũng không có gì lạ.

Nguyên Nguyên nhìn đến vết máu này lập tức nghĩ tới đại ma vương.

“Đại Căn ca, sao đêm tối như vậy mà huynh lại ở nơi đó?”

Thiếu niên nghe thấy nàng hỏi, chậm rãi trả lời.

“Đói.”

Nguyên Nguyên kinh ngạc.

Đói đến mức nửa đêm phải chạy ra ngoài tìm đồ ăn?

Nàng sờ trên người mình, lấy ra một ít…Hạt dưa.

Ngửi được mùi hương chiên xào, ánh mắt thiếu niên hơi động.

Nguyên Nguyên lấy ra đưa cho hắn một nắm, “Ăn không?”

Thiếu niên: Răng rắc răng rắc ——

Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nàng rắc chút thuốc lên miệng vết thương để cầm máu, sau đó dùng khăn quấn vết thương lại, cột thành một hình nơ bướm xinh đẹp.

Phu quân nuôi từ nhỏ của nàng sao lại sống thê thảm như vậy?

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bất chợt nhận ra xung quanh hắn không có bất kỳ vỏ hạt dưa nào.

Nguyên Nguyên: “Vỏ hạt dưa đâu?”

Thiếu niên không trả lời, chỉ mờ mịt nhìn nàng, trên đầu hắn phảng phất hiện lên một dấu chấm hỏi.

Nguyên Nguyên: “……”

Hắn đói đến mức đến vỏ hạt dưa cũng ăn luôn sao!

Nàng liếc mắt qua bụng hắn một cái, thử hỏi, “Đại Căn ca, mỗi ngày huynh đều…… đều rất đói bụng sao?”


Thiếu niên kéo kéo cánh tay áo được thắt nơ bướm, “Ừm” một tiếng.

Nhưng chỉ cần giết thêm một người nữa là có thể ăn hoa lê tô…

Hắn âu yếm vuốt ve con dao găm trong tay áo, bỗng thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa hạt dưa qua cho hắn.

Dưới ánh nến, thiếu nữ hơi cúi người, đôi mắt nàng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng nõn như trứng gà, khuôn mặt có đôi mày đẹp kết hợp với chiếc mũi thanh tú, trông như một tiểu yêu nữ bước ra từ tranh.

“Vậy, ta lại cho huynh thêm một ít.”

Đôi mắt Úc Li Lương rũ xuống, cầm lấy hạt dưa trong tay nàng, nhưng bị nàng đè ngón tay lại.

Hắn nhăn mi lại, không vui mà mím chặt môi.

Lập tức nghe thấy tiếng “Răng rắc” vang lên, nàng đang làm mẫu cho hắn xem.

“Huynh nhìn thấy chưa, vỏ hạt dưa không thể ăn được.”

Nguyên Nguyên tay cầm tay chỉ dẫn, sau đó hai người ngồi song song, tiếng “Răng rắc răng rắc” hài hòa lên.

Lời từ hôn Nguyên Nguyên đã chuẩn bị bên miệng, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên đáng thương trước mặt, nàng lại không thể thốt nên lời.

“Đại Căn ca, sinh nhật huynh là khi nào vậy?”

Nguyên Nguyên nhớ rõ ở trong sách khi Nguyên Nguyên ở bên Đại Căn ca mừng sinh nhật hắn xong, hắn sẽ rời khỏi phủ.

Thiếu niên: Răng rắc răng rắc ——

Giống như đắm chìm vào thế giới của chính mình, hắn không đáp lại nàng.

Nguyên Nguyên: “……”

Chờ mãi đến khi hắn cắn hạt dưa xong, cung phản xạ thật dài mới truyền hết một vòng để trả lời nàng, “Sinh nhật?”

“Đúng vậy, huynh có tổ chức sinh nhật bao giờ không?”

Thiếu niên lắc đầu.
“Vì sao chứ?”

Ngữ khí Úc Li Lương bình tĩnh, “Ngày đó là ngày giỗ của mẫu thân ta.”

“…… Ặc, huynh nén bi thương.”

“Sau đó phụ thân lại tìm cho ta một mẫu thân khác.”

Nguyên Nguyên: “……”

Là mẹ kế sao?

Nghĩ đến mấy ngày trước có người vây lại đánh hắn, Nguyên Nguyên kinh ngạc, “Vậy là mẹ kế huynh phái người đến đánh huynh?”

Thiếu niên không trả lời.

Nguyên Nguyên tự tưởng tượng ra một loạt các bi kịch đau khổ, cảm động rơi lệ trong mấy bộ phim hiện đại mà hay được mấy bà mấy dì yêu thích.

Nguyên Nguyên nhất thời giận hắn không biết tranh giành nói: “Đại Căn ca, huynh phải phản kháng!”

Vẻ mặt thiếu niên thuần lương vô hại, tựa hồ như trời sinh không biết hai chữ “Phản kháng” viết như thế nào.

Nguyên Nguyên hít một hơi thật sâu, sau đó truyền đạt lại cho hắn tất cả những kịch bản truyền hình và tiểu thuyết mà nàng đã ngấm nhuần suốt nhiều năm qua.

Nàng còn đưa ra cả ví dụ để giải thích: “Giả sử nếu bà ta bảo huynh rót trà, huynh có thể rót nước sôi để cho bà ta bị bỏng.

Nếu nàng ta sai huynh làm việc nặng, huynh có thể cố tình làm hỏng đồ, gây thiệt hại cho bà ta.

Nếu bà ta dám mắng huynh, huynh lại lập tức đánh lại con của bà ta, khiến bà ta đau khổ đến mức không nói nên lời!”

So với thiếu niên ngây thơ trong sáng trước mặt thì nàng thực sự vô cùng ác độc.

“Đã học được chưa?”

Sự việc đáng thương mà thiếu niên gặp phải dường như ngay lập tức thu hẹp khoảng cách giữa Nguyên Nguyên và hắn.

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, “Đã học được rồi.”

Nguyên Nguyên: “……”

Cũng không cần phải bắt chước cách chuyện của cô ấy đâu.

Úc Li Lương không nói, nhưng có vẻ như năm nay hắn đã trải qua sinh nhật rồi.


Nguyên Nguyên âm thầm nhẹ nhàng thở phào.

Thật tốt, trước mắt Đại Căn ca vẫn còn ở đây.

Nếu đêm nay không tiện để nhắc tới việc hôn sự, thì đành phải chờ một thời gian khác vậy.

Cũng may chỗ ở của những hạ nhân như bọn họ đều ở cùng một chỗ, Nguyên Nguyên từ nơi này trở về cũng không tính là xa.

Trong phòng ngọn đuốc bị gió thổi nên nhảy múa liên tục.

Một lúc sau, một nam tử mặc huyền y xuất hiện trong phòng.

Úc Li Lương nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, trước sau đều không mở miệng nói gì.

Thái dương đối phương thấm mồ hôi lạnh, cũng không dám mở miệng nói gì.

Sau một lúc lâu, Úc Li Lương mới hơi mở miệng nói, “Lại giết thêm một người, để ăn hoa lê tô.”

“Tuyệt đối không được.”

Đối phương không chút do dự cự tuyệt, ngay sau đó liền thấy trong mắt Úc Li Lương tràn ra cảm xúc âm hàn nồng đậm.

Đối phương cắn chặt răng, quỳ gối trước mặt thiếu niên.

“Điện hạ, bệ hạ đã mấy lần phái người triệu ngài hồi cung, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm……”

Ăn càng nhiều, sức lực sẽ xói mòn càng nhanh.

Hắn chỉ biết rằng càng ăn thì sẽ càng đói, dù cho có ăn đến mức chết đi vì no, hắn vẫn sẽ không cảm thấy thỏa mãn.

Một khi hiểu rõ đạo lý này, hầu như tất cả mọi người sẽ lựa chọn không ăn.

Người xưa từng nói ham muốn ăn uống là bản tính tự nhiên của con người.

Có thể thấy việc muốn ăn cũng là một dạng dục vọng.

Khi con người rơi vào tình trạng đói khát đến cực độ, dục vọng này có thể khiến họ làm ra những hành động điên cuồng, còn đáng sợ hơn cả dục vọng ham muốn tình dục gấp trăm lần.

Trong quá trình khao khát thức ăn, việc sinh tồn gần như trở thành bản năng.

Phạm Thoan nghe nói, những người từng trải qua tình cảnh giống Úc Li Lương, cuối cùng đều sẽ trở thành những kẻ sống như ma quỷ, hoàn toàn mất đi cả lý trí lẫn nhân tính.

Úc Li Lương vốn là người thông minh nên hắn hiểu rất rõ lợi hại trong chuyện này.

Độc này có tên là 'Thao Thiết', là loại độc đã gặm nhấm hắn suốt bảy năm trời.

Giải dược đang ở phủ Vệ Quốc Công.

Phạm Thoan cho rằng điện hạ sẽ nổi giận, nhưng lần này ngài ấy lại không.

Thật lâu sau, thiếu niên liếc nhìn đêm lặng đen nhánh ngoài cửa sổ, dò hỏi hắn, “Làm phu quân nuôi từ nhỏ của người khác rất tốt sao?”

Phạm Thoan hơi giật mình chốc lát, nét mặt lạnh lùng như băng thoáng hiện lên vài phần khinh miệt.

“Điện hạ, nếu ngài đang nói tới nữ tử vừa rồi kia thì nàng là một……”
Hắn ngừng lại một chút, cố gắng tìm ra hai từ ngữ chính xác trong vốn ngôn ngữ sâu rộng của mình.
“Dâm phụ.”

Phạm Thoan thân là thị vệ của Úc Li Lương, đương nhiên sẽ không đi để ý đến hành động của một nha hoàn, nhưng hắn luôn chú ý đến ba vị công tử trong phủ Vệ Quốc Công.

Mới cách đây không lâu, nha hoàn này mới đến phòng của tam công tử ca hát quyến rũ hắn.

Những nam nhân có thể thông đồng trong phủ, nàng cơ hồ đều kết giao qua hết.

Có thể thấy nàng nhận nhị hoàng tử thành vị hôn phu của mình không phải là do đầu óc nàng thật sự mơ hồ, mà ngược lại nàng ta chỉ mượn cớ này để cố ý tiếp cận với nhị hoàng tử mà thôi.

“Dâm phụ……”

Hắn lặp lại một lần từ này theo lời thị vệ bên dưới.

Úc Li Lương rũ đầu chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay còn một hạt dưa cuối cùng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Phạm Thoan, hạt dưa ở giữa hai ngón tay nhẹ nhàng bị nghiền nát, biến thành bụi chỉ trong chớp mắt.

Đáy mắt thiếu niên đen nhánh âm u tịch mịch, không có một tia cảm xúc gợn sóng nào.

À……

Là dâm phụ sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận