Cuối cùng xác nhận một lần, tất cả CP của Nam Cung Thuần là Nam Cung Tĩnh, Văn Nhân Lạc, Đông Phương Ẩn, Vũ Văn Tinh, Vân Chử và ám vệ của Nam Cung Nguyệt, tổng cộng sáu người.
Ngoại trừ ám vệ của Nam Cung Nguyệt đã tử vong, hiện tại mọi tuyến CP đều đã bị ngăn trở.
Hơn nữa nàng cũng thành công ngăn trở tình cảm bất luân giữa Nam Cung Thuần và Nam Cung Nguyệt.
Nhiệm vụ trừng phạt cũng đã hoàn thành.
Khi xác nhận mục tiêu công tác của mình không còn gì sai sót xong, Tống Giản thở phào một hơi thật dài.
Tuy rằng tâm trí nàng đã bay đến lúc ăn liên hoan với bạn bè sau khi công tác kết thúc, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở nàng phải làm tròn trách nhiệm đến giây phút cuối cùng.
Ví dụ như trước khi nàng rời đi, nhất định phải an bài Nam Cung Thuần thoả đáng.
Bằng không sau khi tách khỏi Dạ, nếu Tống Giản trực tiếp biến mất, với tình huống hiện tại của Nam Cung Thuần chỉ sợ sẽ bị bỏ đói đến chết.
Bất quá, để Dạ đi đưa thư cũng không đơn thuần chỉ để tách hắn ra.
Tống Giản quả thật có chuyện muốn nói, nói đúng hơn, nàng có chuyện muốn nói với Đông Phương Ẩn.
"Ta từng nói với ngươi, 'trước đây, ta cũng cảm thấy việc báo thù là một việc ngu ngốc và không tốt.
Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy, trên thế giới hiện có rất nhiều người vẫn chưa biết mình muốn làm gì, không hề có mục tiêu, cứ thế long bong, hao phí hết một đời...!Như thế có lẽ còn không bằng người muốn báo thù, vì họ chỉ toàn tâm toàn ý, không ngừng kiên trì, nỗ lực hướng đến một mục tiêu'
Ta còn nói, 'cuộc đời của một người, chung quy phải do chính mình lựa chọn.
Người khác cảm thấy có đáng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân ngươi cảm thấy mình sống tốt là đủ rồi'
Nhưng hôm nay ta lại phát hiện, bản thân lúc đó thật ra cũng không có tư cách nói những lời kia.
Lúc ấy ta vốn chưa từng thấu hiểu, báo thù rốt cuộc là một việc thế nào, đốt cháy chính sinh mệnh của mình để căm hận một người lại là chuyện thế nào.
Hiện tại nhớ lại, ta chỉ cảm thấy mình lúc ấy thật sự mặt dày vô sỉ, tự cho mình là đúng đến độ hổ thẹn.
Sau khi tự mình trải qua một hồi báo thù, ý nghĩ của ta thay đổi...!Cừu hận là một việc thống khổ, báo thù cũng vậy.
Bởi vì ngươi sẽ phải luôn đắm chìm trong nỗi thống khổ.
Ta cảm thấy sinh mệnh của ta vốn dĩ có thể là một đóa hoa, một thân cây, một đám mây, một làn gió, nhưng cừu hận đã biến ta thành một ngọn nến.
Quá trình báo thù chẳng khác gì sự tự thiêu, ta đốt cháy chính sinh mạng của mình, khi báo thù xong, thứ sót lại sẽ chỉ là đống sáp loang lổ, ngọn nến cũng hầu như không còn lại gì.
Khi ta nhìn thấy hắn, ta sẽ nghĩ, 'vì sao ta phải làm loại chuyện này? Vì sao người khác có thể nhẹ nhàng vui sướng sống trên đời mà ta lại không thể?'.
Hắn bắt ta đi làm những việc ta không muốn làm, thứ vốn dĩ ta vĩnh viễn không cần làm, cùng không bao giờ làm.
Ta vốn có thể trong sạch mà sống trên đời, nhưng ta lại phải học cách khiến trái tim cứng rắn, hai tay dơ bẩn.
Hắn khiến ta mất đi cơ hội được tự do, hắn khiến sinh mệnh của ta chỉ còn sót lại cừu hận, không được an bình.
Báo thù không thể khiến ta vui sướng, nhưng từ bỏ báo thù đồng dạng cũng không thể.
Hắn khiến ta biến thành bộ dáng ta không hề muốn.
Đây có lẽ mới là thứ khiến cừu hận đáng sợ nhất.
Cách duy nhất có thể khiến ta vui sướng chính là toàn bộ những việc kia chưa từng xảy ra.
Nhưng thời gian không thể trở lại.
Ta biết báo thù là một việc cực kì cô độc, nhưng con người luôn cần có bạn bè, cần ai đó ở cạnh bên.
Nếu ngươi không muốn từ bỏ, ta sẽ vĩnh viễn ủng hộ ngươi, vĩnh viễn vô điều kiện đứng về phía ngươi.
Bởi vì ngươi đã đủ thống khổ rồi, ta không muốn lại khiến ngươi phải thêm cô độc.
Nhưng nếu ngươi nguyện ý buông bỏ cừu hận, sống cuộc sống mà mình mong muốn, làm người mà mình muốn làm, ta cũng sẽ vĩnh viễn chúc phúc ngươi.
Hiện tại, A Tĩnh đã trưởng thành, cũng đã có đủ khả năng tự lập.
Nguyệt nhi cũng được Thanh Phượng chiếu cố, ta cũng không có gì không yên lòng.
Hiện tại tâm nguyện của ta đã xong, chúc ngươi luôn mạnh khỏe, tiền đồ như gấm, quãng đời còn lại bình yên thanh thản, không còn vướng bận"
...
Sau khi viết xong thư, Tống Giản cẩn thận gắp thư lại, dùng chiếc khăn tay mấy ngày này nàng bớt thời gian thêu xong cột trên một nhánh hoa lê đưa cho Dạ.
Đây cũng là những gì nàng từng hứa, phải thêu cho Đông Phương Ẩn một chiếc khăn có thanh kiếm.
Dạ không muốn rời khỏi Tống Giản, vốn định tìm ai khác làm giúp, nhưng Tống Giản nói, như vậy sẽ làm gia nguy cơ họ bị bại lộ.
"Nơi này tuy cách kinh thành có chút xa, nhưng trước khi mặt trời lặn ngươi nhất định có thể quay về kịp mà", nàng một mực kiên trì, đương nhiên Dạ không thể làm trái ý nàng.
Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau, hắn phải cách nàng xa đến vậy, còn trong thời gian dài như thế nữa.
Phải chăng ai rơi vào bể tình rồi đều sẽ cảm thấy bất an khi phải chia lìa đối phương, Dạ chưa đi được bao xa đã không kiềm được dừng bước, xoay người nhìn lại.
Hắn thấy nàng đứng ở phía sau, tựa như vẫn luôn dùng ánh mắt tiễn hắn nên chưa hề về phòng.
Thấy Dạ dừng bước trông lại, Tống Giản có chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó nàng lại nhợt nhạt mỉm cười, vẫy vẫy tay với hắn.
Trong ánh nắng sớm, nàng với bộ váy dài mỏng manh màu nhạt như thể một đám mây tía nhu hoà nhất nơi chân trời nhất.
Gió nhẹ thổi bay ống tay áo cùng mép váy, mái tóc dài màu bạc như thể tơ lụa, dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh.
Hắn chẳng khác gì một phàm phu tục tử đi lạc vào khe núi, ngẫu nhiên gặp được tiên nữ, cả người không dám nhúc nhích, lo sợ chỉ cần chớp mắt một cái thôi, vị tiên nữ khả ngộ bất khả cầu kia liền sẽ biến mất.
Sự mỹ lệ gần như hư ảo kia khiến Dạ cảm thấy vô cùng bất an.
...
"Xem ra ngươi cũng không quá tín nhiệm Dạ", sau khi Tống Giản tiễn Dạ xong về lại phòng.
Nam Cung Thuần hiển nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài, có đôi lúc, thính lực của những người có võ công cao cường thật sự làm người khác phải đau đầu.
"Nếu không sao ngươi vẫn luôn không cho phép hắn đến gần ta?", hắn nhìn chằm chằm nàng nói, "Đã là một kẻ phản bội, nếu có thể phản bội ta, đương nhiên cũng có thể phản bội ngươi"
"Ừ", Tống Giản nhàn nhạt đáp một tiếng, không hề để tâm chuyện này.
Nàng đứng cạnh mép giường, nhìn hắn nói, "Phải gần chạng vạng hắn mới có thể trở về, nếu muốn chạy trốn, thời gian của ngươi không nhiều lắm, chuẩn bị xong hết chưa?"
Nam Cung Thuần mặt không cảm xúc nhìn nàng, "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Tống Giản cười cười, nghĩ thầm, ngươi chính là vai chính của thế giới này, có khốn cảnh nào mà ngươi không thể thoát được chứ? Chỉ cần không trực tiếp một đao đâm chết, cho ngươi vài kẻ hở, ngươi liền có thể tái sinh từ tuyệt cảnh, ngược gió phiên bàn.
Nàng nói, "Trong mắt những người khác, Dạ chính là đại danh đỉnh đỉnh.
Ngươi là giáo chủ, chẳng lẽ lại không bằng Dạ? Dạ là thủ lĩnh ám vệ của ngươi, việc hắn đột nhiên phản bội, trong khoảng thời gian ngắn, những bộ hạ khác có lẽ không trở tay kịp nên không có phản ứng gì.
Nhưng thời gian lâu như vậy rồi, nếu họ còn chưa phát giác có chuyện không ổn thì cũng quá phế vật.
Huống chi, ngươi là kẻ bò lên từ tầng dưới chót, Nam Cung Thuần, vì cầu sinh, ngươi từng không từ thủ đoạn giãy giụa, ta không tin ngươi sống trong nhung lụa ngần ấy năm liền sẽ quên những thủ đoạn kia"
"Nói như vậy, ngươi bảo Dạ đến tìm những người đó, ngược lại là tạo cơ hội cho ta? Ngươi hiện tại bảo hắn rời đi là vì bảo vệ hắn?", Nam Cung Thuần không hề phản bác những lời nàng nói, hắn lạnh lùng tiếp tục, "Nếu ngươi đã nghĩ được rõ ràng như vậy, vì sao lại không đi cùng hắn, dù thừa biết chốc nữa sẽ không thể chạy thoát.
Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?"
Tống Giản nghĩ thầm, còn không phải sợ bỏ ngươi một mình tại vùng hoang vu dã ngoại này, chưa đợi được những bộ hạ liền ngủm vì những thứ ngoài ý muốn ư?
Nhưng nàng không nói gì.
Nam Cung Thuần lại như mơ hồ đoán được gì đó.
Phải chăng...!nàng cũng không muốn hắn chết?
Điều này khiến ngữ khí của hắn bỗng dưng nâng cao, "Ngươi không sợ sau khi ta trở về sẽ giết Dạ và đám người Nam Cung Tĩnh?"
"Đó là câu chuyện của các ngươi", Tống Giản đạm nhiên ngồi bên cửa sổ, thoạt nhìn không hề để ý.
Nàng hơi xoay người, nhìn mảnh sân bên ngoài, ánh mặt trời chiếu lên một bên mặt nàng, khiến làn da bóng loáng tinh tế tản ra vầng sáng nhàn nhạt, như thể một bức họa.
Nàng thẳng thắn nói, "Câu chuyện của ta, đã kết thúc"
Mà Nam Cung Thuần nhạy bén phát hiện sự thờ ơ nồng đậm của những lời này, như thể không chút vấn vương đối với thế giới này.
Hắn không kiềm được nói, "Ta sẽ không giết ngươi"
Nhưng ngay sau đó, như để che giấu sự mềm yếu, Nam Cung Thuần lại hấp tấp bổ sung một câu đầy tàn nhẫn, "Ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi"
Tống Giản khẽ cười, tựa hồ không hề để ý đáp, "Tùy ngươi"
Không lâu sau đó, ước chừng là vào lúc chính ngọ, một đám hắc y nhân như từ trên trời rơi xuống, nhảy vào mảnh sân ở vùng ngoại ô hẻo lánh này, quỳ gối trước mặt Nam Cung Thuần.
Tống Giản dựa người bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn bọn họ xuất hiện, nhìn bọn họ tiến vào, lại nhìn bọn họ quỳ xuống, giống như một người ngoài cuộc đang xem một vở kịch trên sân khấu.
Bọn họ thậm chí còn mang đến một chiếc xe lăn, thật không hổ là những ám vệ "không gì làm không được".
Nam Cung Thuần được cẩn thận đặt trên xe lăn, dù động tác của họ vô cùng thận trọng nhưng hắn vẫn vì đau mà toát ra một đầu mồ hôi lạnh.
Nhưng thời điểm bị đau đớn tra tấn mà đột nhiên sinh ra một luồng sát ý nồng đậm, hận không thể giết hết những kẻ trước mặt cho hả giận, hắn lại thấy Tống Giản đang ngồi bên cửa sổ.
Nàng an tĩnh nhìn mọi thứ, luồng sát ý nồng đậm cố tình chỉ chuyển động xung quanh, một chút cũng không dừng trên người nàng kia, đột nhiên hóa thành một sự oán giận, trong lòng hắn lại bất giác chua xót.
"Được rồi", hắn nói, "Ngươi đã trả thù xong"
Nam Cung Thuần nhìn chằm chằm nàng, sau một hồi lâu trầm mặc, hắn mới có chút gian nan, rũ mắt, hiếm khi lộ ra vẻ ấp a ấp úng nói, "Giữa chúng ta xóa bỏ toàn bộ"
Sau đó, hắn lại cắn răng, tựa hồ chưa bao giờ nhún nhường đến vậy, không kiềm được xấu hổ lên tiếng, "Hãy bắt đầu lại lần nữa đi"
Tống Giản kinh ngạc nhìn hắn.
Cả phòng ám vệ yên tĩnh không tiếng động, như thể bản thân không tồn tại.
Nam Cung Thuần hơi mím môi, thấp giọng nói, "Nguyệt nhi đều đã lớn như vậy, nể tình nữ nhi..."
Tống Giản quả quyết cự tuyệt, "Không có khả năng"
Nàng trả lời quá mức kiên định, gương mặt hơi ửng đỏ của Nam Cung Thuần bỗng dưng xanh mét, "Trong lòng ngươi rõ ràng có ta"
"Không có"
"Chỉ vì ngươi không chịu thừa nhận, cũng không dám thừa nhận mà thôi"
Thấy hắn cứ khư khư một mực như thế, Tống Giản thầm nghĩ, hiện tại cãi nhau làm cho rõ ràng với hắn cũng không ý nghĩa gì nên nàng thở dài, từ bỏ.
Nàng nhàn nhạt nói, "Ngươi giết ta đi"
Dựa theo kết cục của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng hoặc là bị Nam Cung Thuần giết chết, hoặc là tự sát.
Nếu có thể, Tống Giản không hề muốn tự sát, vì thật sự có chút không xuống tay được.
Nam Cung Thuần lại nói, "Ta nói rồi, ta sẽ không giết ngươi"
Tống Giản không kiềm được lại thở dài, nàng biết mà, hướng đi của mọi việc sẽ không thuận theo ý nàng.
Nếu Nam Cung Thuần đã an toàn, nàng đã trả lại vai chính cho thế giới này, một nữ phụ pháo hôi như nàng cũng nên xuống sân khấu.
Nàng móc ra một cây đao nhỏ lúc trước giấu trong ống tay áo, suy xét chốc nữa nên đâm thẳng vào tim hay cắt cổ tốt hơn, cuối cùng nàng chọn phương án thứ nhất.
Nhưng giây tiếp theo, một bóng đen bỗng dưng lướt qua cửa sổ, cơ hồ chỉ để lại bóng dáng mơ hồ liền bế Tống Giản lên, nhảy ra ngoài phòng.
Nam Cung Thuần phản ứng cực nhanh lạnh lùng nói, "Đuổi theo!"
Vì thế vô số bóng đen nhảy ra, đuổi theo người nọ.
Tống Giản nhất thời cũng chưa kịp hồi thần, đến tận khi bị đám người đuổi theo bao vây, nàng mới thấy rõ người bắt mình đi, cư nhiên là Dạ.
"Dạ?!", nàng mở to mắt, kinh ngạc hỏi, "Sao ngươi lại ở chỗ này??"
Dù khinh công có lợi hại thế nào, chỉ trong một buổi sáng phải đi cả quãng đường từ kinh thành đến nơi bọn họ đang trốn và trở lại, nghe qua cũng không khỏi quá mức rợn người!
"Thật xin lỗi, phu nhân", Dạ cắn răng nói, "Đi được nửa đường, ta đã mở lá thư ngài viết ra"
Bộ dáng Tống Giản vào lúc từ biệt khiến hắn càng nghĩ càng bất an, dù ngay từ đầu hắn đã định nhanh chóng chạy tới kinh thành, gửi thư xong liền lập tức quay về.
Nhưng cuối cùng, khi mới đi được nửa đường, hắn đã ngừng lại.
Hắn không biết vì sao bản thân lại nôn nao như thế, có lẽ chỉ vì không thể chịu được phải tách khỏi nàng.
Hắn luôn cảm thấy chỉ cần mình không ở bên cạnh nàng một phút một giây thôi, nói không chừng, nàng lập tức sẽ gặp nguy hiểm...
Có lẽ là hắn quá mức nghi thần nghi quỷ, mẫn cảm đa nghi...
Nhưng khi hắn nhìn thấy nàng viết, "Quá trình báo thù chẳng khác gì sự tự thiêu, ta đốt cháy chính sinh mạng của mình, khi báo thù xong, thứ sót lại sẽ chỉ là đống sáp loang lổ, ngọn nến cũng hầu như không còn lại gì", cùng câu cuối cùng, "Hiện tại tâm nguyện của ta đã xong, chúc ngươi luôn mạnh khỏe, tiền đồ như gấm, quãng đời còn lại bình yên thanh thản, không còn vướng bận" kia, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu, đại não trống rỗng.
Thời điểm hồi thần, hắn đã liều mạng chạy về..