Đã qua hai ngày kể từ ngày Mộ Ly cùng Tinh Vân đấu pháp, ở một góc thanh vắng phía sau Tàng Kinh Các, hoa rơi không ngừng như mọi khi. Tại một ghế đá cách đó không xa, Mộ Ly một tay vuốt ve đen tuyền hắc miêu đang nằm thiêm thiếp trên đùi mình, hai mắt đăm chiêu đang nhìn trong tay còn lại đồ vật.
Đó là một dây chuyền tinh xảo xinh đẹp, dây chuyền tựa như bạc lại ánh lên ánh kim cao quý, nhưng những hoa tục này lại bị che lấp bởi mặt dây chuyền đá quý chính giữa. Đó là một viên hoàn mỹ xinh đẹp đá quý, bên ngoài bóng loáng không một vết tì, nhìn qua sẽ là một viên hắc thạch óng ánh bình thường, nhưng nếu nhìn vào bên trong của đá quý, một tầng tầng như mây mù trong bầu trời đêm, viên đá quý này dường như là kết tinh của một đêm tối đầy mây mù phù huyễn, huyền bí, mê người.
" Không chuẩn bị gì sao tại sao lại ngồi đây thất thần." Mục Sinh từ đằng xa nhìn đến Mộ Ly, chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
" Sư tôn." Mộ Ly quay sang gật đầu, muốn đứng lên hành lễ nhưng lại bị Mục Sinh lắc đầu không cần.
Theo ánh mắt cả hai nhìn lại, tiểu hắc miêu vẫn ngáp ngủ không chịu tĩnh, Mục Sinh thân là Tuệ Nhãn Chân Nhân làm sao không nhìn ra được hắc miêu bất đồng.
" Đây là lần trước lịch lãm ngươi đạt được Cùng Kỳ hung thú sao." Mục Sinh quay sang hỏi.
" Đúng vậy." Mộ Ly mĩm cười gật đầu, sũng ái vuốt lên bộ lông mềm mượt của nó.
" Mặc dù hiện tại bị thiên đạo cấm chế nhưng hung khí của nó vẫn mạnh mẽ rất nhiều, ngươi nên để ý những kẻ xung quanh nếu không rước hoạ vào thân." Mục Sinh khuyên dạy Mộ Ly, ánh mắt rất nhanh liền dời đến vật đang cầm trong tay nàng.
" Di, Khống Yểm Thạch, loại tà vật này tại sao lại trong tay ngươi." Mục Sinh ngạc nhiên hỏi.
" Đệ tử lấy được từ trong di tích lần trước, ban đầu còn ngạc nhiên tại sao lại là nó, nhưng nó mệnh cách cùng đồ đệ như có mơ hồ liên kết." Dây chuyền này đích thị là nàng lấy được từ Vân Lang di tích lần trước, vốn dĩ nàng tưởng rằng sẽ bắt lấy được vật đối với nàng hữu dụng, nhưng sự thật lại chứng mình đồ vật này đối với nàng hoàng toàn vô dụng.
" Khống Yểm Thạch là chí bảo của tà đạo, nó có thể liên kết với tu sĩ sử dụng tăng cường yểm chú nguyền rũa, mặt khác nó là vật giúp tu sĩ kiểm soát được nguyền rũa thể chất, giúp họ có khả năng điểu khiển nguyền rũa mà không bị mất tầm kiểm soát." Mục Sinh trầm ngâm giải thích.
" Sư tôn có nghĩ nó có liên quan đến Tinh Vân hay chính xác hơn là Thất Tinh." Mộ Ly trong đầu loé ra một ý tưởng, bất giác đã nói ra.
" Cũng có khả năng, Thiên Cơ miêu tộc đối với thiên cơ thuật toán rất chính xác, ngươi nếu có cảm giác được gì thì nên tin tưởng bản than mình." Mục Sinh có chút đồng tình gật đầu.
" Dẹp chuyện này qua một bên, trước mắt Long Phượng bảng sắp tới chắc chắn sẽ không thuận lợi, ta có trực giác rằng, đại kiếp chúng ta sắp diễn ra tại đây." Mục Sinh nghiêm trọng nói tiếp, " Long Phượng bảng vốn là một cuộc kiểm tra thực lực mầm móng lẫn nhau giữa các môn phái, tại đây các chưởng môn nhân sẽ tự thân lĩnh đội, đến lúc đó ngươi phải đề phòng Lăng Tiêu tên kia."
" Ý sư tôn là, bọn họ sẽ nhân cơ hội này hành động quét gọn các phái." Mộ Ly bất an hỏi.
" Người chủ trì của Long Phượng Bảng chính là Đạo Đức Thượng Nhân, nhưng ta lại biết hắn với một thân phận khác, Linh giới kiểm soát giả." Mục Sinh nói " Mặc dù hắn không trực tiếp ra tay, nhưng cầm chân những chưởng môn các phái là có thể, nhưng điều làm vi sư lo không phải là chuyện này."
" Vi sư e rằng chuyện này không nhắm vào các phái mà đầu ngọn giáo chính là chúng ta, cái gai trong mắt Huyền Tôn bọn họ." Mục Sinh trầm trọng nói, hai mắt không giấu được sầu lo.
" Dù sao cũng là suy đoán của chúng ta, sư tôn cũng không cần lo lắng quá độ." Mộ Ly cảm thấy sư tôn mình lo lắng cho an nguy tàng kinh các nhất mạch, không quên an ủi để trấn an sư tôn mình.
" Mặc dù vậy chúng ta vẫn đề phòng bất chắc." Mục Sinh là bán hoá thần cảnh giới, đối với đại kiếp bản thận rất rõ ràng cảm ứng, theo trong đạo bào lấy ra một túi trữ vật, hắn không quên dặn dò Mộ Ly vài câu. " Vi sư giao vật này cho ngươi chấn giữ, nếu vi sư có gặp chuyện không may, trách nhiệm lại đè lên vai ngươi rồi."
" Vi sư xem Mục Dạ như con của mình, nên ta không muốn hắn dính đến những ân oán này, ta chỉ cầu mong hắn tìm được hạnh phúc của mình và làm những gì hắn thích, đối với ngươi vi sư cảm thấy rất có lỗi, tất cả trọng trách đáng lẽ phải là Mục Dạ tiểu tử kia gánh lấy nhưng ta lại đổ hết tất cả lên vai ngươi, nhưng vi sư tin tưởng ngươi sẽ làm việc này tốt hơn hắn." Mục Sinh cảm thấy có lỗi với Mộ Ly rất nhiều, từ khi nàng nhập môn tới nay hắn cảm thấy bản thân chưa làm tròn trách nhiệm của một người thầy, đối với đồ đệ này hắn lại không nghiêm khắc dạy dỗ như đại sư huynh của nàng, mọi việc lớn nhỏ chỉ có tự thân nàng học tập nghiên cứu, cũng bởi vì nhìn nàng tự thân trưởng thành lớn lên nên Mục Sinh đặt hết tất cả trọng trách lên vai nàng, chỉ mong sau, nàng có thể phá tan cái gọi là gông xiềng vận mệnh.
" Sư tôn ngươi nói gì vậy, đây là trách nhiệm của đệ tử, đổi lại ta là người ta cũng sẽ làm vậy, ta cũng không muốn vì những ân oán này mà làm ảnh hưởng đến một số người bên cạnh, người cứ yên tâm, cho dù đối phương có nghịch thiên khí vận đi nữa, đệ tử sẽ nhất quyết đánh ra một phương vận mệnh đại hải của bản thân mình." Mộ Ly ánh mắt kiên định nhìn lấy Mục Sinh, cả hai nhìn thấy đối phương trong mắt, đó là sự tự tin cùng sự tín nhiệm, Mục Sinh nhìn đến đệ tử của mình như vậy liền an tâm hơn rất nhiều.
Một góc đằng xa, Mục Dạ cuối đầu nhìn xuống đất, những lời bọn họ vừa nói đã lọt vào tai Mục Dạ không sót lời nào.
Mục Dạ cảm thấy bản thân thật vô dụng, thân là đại sư huynh của sư muội mình lại bắt nàng phải đứng ra bảo vệ, vốn dĩ tất cả trọng trách đáng lẽ ra hắn phải gánh lấy lại nhưng nàng lại thay hắn chịu đựng, Mục Dạ hai tay xiết chặc, ánh mắt nhìn lại hai người bóng lưng, trong lòng thâm nghĩ: lần này sư huynh sẽ bảo vệ ngươi.
Mộ Ly bất giác quay lại, nhìn thấy quen thuộc bóng lưng rời đi liền muốn đứng dậy đuổi theo thì bị Mục Sinh ngăn cản.
" Những lời vừa rồi chính là để thức tỉnh hắn, ngươi cứ để sư huynh ngươi phá đi cái gông xiềng tự hắn tạo ra đi." Mục Sinh bắt lấy tay Mộ Ly nói.
" Xem ra đệ tử lo lắng qua nhiều, nhưng lại bị sư tôn người tính kế." Mộ Ly lườm mắt nhìn Mục Sinh, nàng rõ ràng bị Mục Sinh phong bế thần thức giới hạn nên không biết Mục Dạ đến lúc nào không hay, Mộ Ly không ngờ chỉ vì lơ là cảnh giác mà bị lão ngoan đồng này tính kế, hai hung hăng nhìn sư tôn của mình, Mộ Ly hai tay nhanh chóng bắt lấy chồm râu khiến Mục Sinh kêu la không dứt.
Tg: khúc cuối do không giải thích kĩ nên mình đã viết lại, nếu mọi người có góp ý thì cứ nói liền nhé.