Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Giang Đông trấn một trận náo động rốt cuộc đã yên tĩnh sau hai tháng.

Trần gia bên kia, Trần Đại Sơn ngồi một góc vắng không người qua, trên mặt hắn không có vẻ mặt lo lắng hay buồn bã, có vẽ như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

" Xem ra Nguyệt Nhi đã thay đổi ý định, không biết đây là phúc hay là hoạ đối với tiểu Lam." Trần Đại Sơn đôi mắt xẹt qua một nổi lo âu rồi biến mất, mặc dù quan tâm Trần Lam rất nhiều, nhưng thân là một gia chủ hắn phải biết che dấu cảm xúc của mình dù ở bất cứ nơi đâu.

Việc tranh đấu trong gia tộc là điều không thể tránh khỏi, cũng bởi vì là một kẻ đứng đầu gia tộc, Trần Đại Sơn hắn phải che dấu cảm xúc của mình, khiến cho người bên ngoài không thể hiểu hắn đang nghĩ gì và có ý định như thế nào.

" Xem ra là do thiên ý không thể tránh khỏi, là rồng thì sẽ có ngày tự mình bay ra khỏi ao đầm, chỉ mong hắn có thể mạnh mẽ mà vượt qua sóng kiếp." Trần Đại Sơn nhìn trên bầu trời trong xanh, thở dài lẫm bẫm.

Diện Bích Hạp Cốc quanh năm băng lãnh, mặc dù hai tháng nay có rất nhiều người ra vào để tìm tung tích Trần Lam, nhưng dường cái hơi ấm của cơ thể vẫn không thể nào làm dịu đi giá lạnh dù chỉ một chút ít.

Bên trong mật địa, bởi vì có Mộ Ly tăng cường trận pháp phía bên ngoài cho nên dù Trần Đại Sơn có đích thân đến đây cũng không thể tìm ra nơi này.

Bên trong mật địa ít ỏi ánh sáng kia, hàn khí dày đặc mang theo những sương tuyết lấp lánh như tiên khí huyền bí, lạnh lẽo nhưng xinh đẹp lung linh.


Trần Lam một bên ngồi tu luyện, mái tóc màu lam dài tung bay theo những linh khí đang bị mạnh mẽ hút vào bên trong cơ thể.

Bên trong thức hải, Băng Lam Thố miệng nhỏ như một cái động không đáy không ngừng hút vào thiên địa linh khí, rồi chuyển hoá những linh khí này thành những hàn khí đặc biệt tản mát từ bên trong cơ thể ra bên ngoài.

Loại hàn khí đặc biệt này mang theo nhiệt độ hơn -70 độ C, có thể giết người chỉ trong vài phút tiếp xúc nhưng đối với Trần Lam lại không có bất kỳ tổn thương nào.

Theo sự dẫn dắt từ thần thức, hàn khí từ thức hải di chuyển ra khỏi nơi này, nương theo nguỵ linh căn như một ống dẫn khí rồi tiếp tục xuống dưới đan điền.

Dựa theo tình trạng hiện giờ, linh khí ba động càng mãnh liệt chứng toả Trần Lam đang trong dấu hiệu đột phá.

Từ hai tháng trước trở lại đây, Trần Lam dựa vào ưu thế đơn thuộc tính nên tốc độ tu luyện nhanh như ngồi phi toa, một đường thẳng tiến đến luyện khí kỳ tầng năm, và hiện tại đã bắt đầu đột phá bước vào luyện khí kỳ tầng thứ sáu.

Trần Lam tốc độ tu luyện quá nhanh khiến Mộ Ly cảm thấy thẹn thùng khi nhìn lại bản thân. Nhưng nghĩ lại tất cả đều là do Trần Lam cố gắnh mà có ngày hôm nay, cho dù nàng không có tốc độ tu luyện nhanh như vậy nhưng ít ra nàng có một ngộ tính cùng nghị lực để đền bù.

Quả thật tốc độ của Trần Lam quá nhanh khiến Nguyệt Nhi cũng sợ hải, phải biết rằng mặc dù Thiên Hồn tộc cũng có linh căn nhưng lại không có loại vô thuộc tính linh căn như hắn, điều này khiến cho thuộc tính của hồn biến dị đồng hoá vô thuộc tính linh căn, khiến cho Trần Lam có một tốc độ không kém đơn linh căn là bao.  Mặc dù Trần Lam tốc độ nhanh như vậy nhưng cũng chỉ mới đặt vào thiên tài ngưỡng cửa, bởi vì Thiên Hồn tộc cũng có những tộc nhân có dị hồn cùng linh căn đồng căn đồng nguyên, khiến cho bọn bước chân vào con đường yêu nghiệt mà mọi người thèm khát.

Mặc dù so sánh khập khiễn nhưng chí ít ra, trong mắt Mộ Ly thì Trần Lam cũng không thua kém yêu nghiệt là bao.

Hàn khí dần đến bảo hoà trạng thái, nguyên nhân bởi vì đan điền đã căng chướng quá tải, đây cũng là dấu hiệu để phá tan bình chướng luyện khí tầng năm, đặt chân vào luyện khí tầng sáu.

Khoản hai tiếng đồng hồ trôi qua, Trần Lam sau khi cũng cố căn cơ vừa mới đột phá rồi mở ra hai mắt hữu thần như bầu trời không tạp chất.

Khí tức băng lãnh nhanh chóng bị Trần Lam thu liễm, mặc dù lúc này có cảm giác thành thục hơn trước nhưng vẫn còn nét trẻ con và nhút nhát.

" Luyện khí tầng sáu cũng có thực lực để bảo vệ bản thân rồi, tiếp theo chúng ta sẽ ra ngoài rèn luyện thực chiến cũng như phép thuật độ thuần thục." Mộ Ly nho nhỏ thân mèo từ xa đi lại, hai mắt như thần xem xét đánh giá Trần Lam.

" Hai ngươi định lúc này rời đi sau." Nguyệt Nhi có chút luyến tiếc nói.


" Tiểu Lam hắn đã ở đây quá lâu, tin chắc bên ngoài đã náo động không ít, còn có nếu hắn tiếp tục ở lại đây, ta e rằng ngươi không ổn." Mộ Ly khuyên ngăn Nguyệt Nhi, bởi vì Nguyệt Nhi vốn chỉ là linh hồn thể, việc duy trì xuất hiện là điều khó khăn, thậm chí trong hai tháng này nàng đã vào suy yếu trạng thái nếu không tiến vào ngủ say thì linh hồn rất có thể bị tổn thương nghiêm trọng.

Bởi vì thương nhớ Trần Lam, Nguyệt Nhi trong hai tháng này mặc dù mệt mõi nhưng vẫn luôn ở bên cạnh quan sát hắn, nhìn tình cảm của nàng dành cho con của mình khiến Mộ Ly nghĩ về sư tôn Mục Sinh, hiện tại Mộ Ly vẫn lo lắng rằng người còn sống hay đã chết.

" Mâu thân ngươi yên tâm, sau này ta còn quay trở lại gặp người." Trần Lam hiếu thuận đi đến bên cạnh Nguyệt Nhi, nếu không phải là linh hồn thể thì hắn đã vùi đầu vào trong lòng Nguyệt Nhi mà luyến tiếc.

" Lam nhi ngoan, sau khi ra ngoài phải cẩn thận, nhất là những người xung quanh mình." Nguyệt Nhi bắt đầu dặn dò Trần Lam " còn có, con phải quyết định sáng suốt khi dùng bí pháp đó, mặc dù tiềm lực kém đi chăng nữa nhưng lấy tốc độ tu luyện hiện giờ của con thì đã bằng với những thiên tài đồng lứa khác, nếu có vấn đề khó khăn thì nhờ sự phụ con trợ giúp, chớ có hành động thiếu suy nghĩ."

" Mộ sư phụ, Lam nhi nhờ vào người chăm sóc." Nguyệt Nhi quay sang nói với Mộ Ly, khuôn mặt nàng đã có dấu hiệu quá sức, chưa nói câu tạm biệt thì nàng đã hoá thành một đạo bạch quang quay về cơ thể.

Trần Lam buồn bã nhìn Nguyệt Nhi bên trong hòm băng, cố nén luyến tiếc cắn răng quay đầu rời đi.

Mộ Ly nhảy phốc lên vai đệ tử mình, an nhiên ngồi trên vai như vị trí quen thuộc thường ngày.

" Tiểu tử, trước khi đi ra nơi này ta cần ngươi trợ giúp một số việc." Mộ Ly nói.

" Sư phụ cần ta trợ giúp gì." Trần Lam ngạc nhiên hỏi, đây cũng là lần đầu Mộ Ly nhờ hắn trợ giúp, điều này khiến cho Trần Lam ngạc nhiên lẫn tò mò.


" Sự phụ ngươi bị tổn thương tu vi, nếu muốn trở lại cảnh giới lúc trước phải cần hút nhiều nguyên dương của nhân loại, nếu ngươi có thể nắm quyền hành của Trần gia trong tay thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng." Mộ Ly lười biếng ngáp rồi giải thích.

" Hút nguyên dương." Trần Lam nhảy dựng lên, đây không phải là yêu nghiệt cách làm sao.

" Chớ có hốt hoản, ta chỉ hút một phần nguyên dương của đám bọn họ, chỉ cần không nghĩ ngơi một hôm sẽ trở lại bình thường, ngươi nghĩ sự phụ ngươi là hồ ly tinh sao." Mộ Ly lườm mắt liếc Trần Lam, trong lòng hừ lạnh nghĩ tiểu tử này giám nghĩ ta là lão hồ ly chuyên đi hút nguyên dương nam nhân.

" Nha nha nha, thì ra là vậy, sự phụ yên tâm ta sẽ cố gắng giúp ngài, ta cũng muốn sự phụ nhanh chóng trở lại nguyên dạng hình người." Trần Lam ngây ngô gãi đầu cười nói.

" Ngươi cũng muốn biết sự phụ ngươi như thế nào là tuyệt sắc thiên hương à." Mộ Ly trêu chọc liếc nhìn Trần Lam.

" Vâng, một phần là vậy nhưng cũng có một phần là sự phụ sẽ không nhảy lên vai để tử nữa sau khi trở lại nhân hình." Trần Lam buộc miệng nói ra, bất chợt cảm giác có một ánh mắt khiến da mặt hắn tề gần.

" Tiểu tử thúi muốn chết." Mộ Ly mắt mèo hung tợn trợn lên, một chân trước vung lên đánh vào đầu Trần Lam.

Tg: đã ổn định một phần nào, có ai nhớ tui không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận