Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Thiên Hương Mị Cốt nhân biến mất khiến chúng nhân hoảng loạn đồng thời tức giận tìm kiếm, về phía Lâm Phong cùng Hoa Vô Ảnh, vốn nghĩ rằng đã nằm trong tay báu vật lúc này đây bổng biến mất như không khí, trong cơ thể còn sót lại linh lực nhanh chóng tìm kiếm kẻ đang phỏng tay trên.

Lúc này đây một số người đã buông tha cho Dương Văn Nghi, ánh mắt tham cứu nhìn lên xa xa dị thứ nguyên khe hở.

Dị thứ nguyên hay nói chính xác là một bí cảnh, vốn được hình thành từ đại thần thông của tu sĩ, một sốt khác lại chịu ảnh hưởng từ thiên đạo pháp tắc mà hình một tiểu không gian hay thậm chí là một tiểu thế giới.

Nhưng dị thứ nguyên chưa chắc là nơi an toàn, mặc dù được xem là bảo tàng bí cảnh nhưng bên trong nguy hiểm trùng trùng, không biết trước bên trong có nguy hiểm gì, vì lẻ đó chúng tu sĩ vẫn chờ người đi trước một bước dò xét.

Linh nhãn triển khai nhìn xung quanh ba động linh khí, khi bọn họ vô tình lướt tới khe hở thứ nguyên, một đạo bóng mờ xẹt qua tiến vào bên trong.

“ Mờ ám.” Trực giác nói cho Lâm Phong biết Dương Văn Nghi mất tích có liên quan đến đạo bóng mờ kia, dưới chân thanh phong nổi lên, thân như trích tiên phiêu miễu bay vào bên trong.

Nhìn Lâm Phong hành động chúng nhân liền bỏ xuống tâm tình e ngại nguy hiểm, mặc kệ phía trước có nguy hiểm gì liền phi thân bay vào không chậm trễ.


Nơi đây ai không muốn đoạt trước tiên cơ, nhưng Hoa Vô Ảnh những tên cáo già khác lại không hề vội vàng hành động, trong tay truyền âm phù nhao nhao tế xuất hồi báo về tông môn, luận cơ trí cùng trầm ổn Hoa Vô Ảnh dĩ nhiên ở trên Lâm Phong một bậc.

Hồng cốt kiệu ngồi thúc dục, mặc dù trải qua vừa rồi đại chiến khiến quang mang ảm đạm thất sắc nhưng tốc độ lại không hề suy giảm.

Vượt qua không gian khe hở, trước mắt bọn họ là đầy trời mây mù, bên dưới lấp ló hiện ra cảnh tượng, một hòn đảo giữa bao la biển cả, nhìn như vô tận biển xanh nhưng thực chất chỉ là một bể nước trong lồng kính hạn hẹp.

Hòn đảo phía trên là đầy trời sương mù, lấy mắt thường nhìn xuống không thể phán đoán được hình thù lẫn phạm vi kích thước, lại thúc dục linh nhãn tra xét, chúng nhân phát hiện thần thức lẫn linh nhãn không tài nào phá huyễn, càng chăm chú nhìn như dấng thân vào vô tận mây mù.

Lúc này đây bên dưới tầng tầng mê huyễn dày đặc, Mộ Ly một thân nhỏ bé quan sát chung quanh tình cảnh, hai mắt phát ra ngân quang đang tìm ra một đường sinh cơ.

“ Vì sao Âm Dương song đồng không nhìn ra được môn đạo, đám sương mù này thật quỷ dị, nếu có Trần Lam ở đây bằng hắn Chân Thực chi nhãn liền có thể phá huyễn mà quá.” Mộ Ly hai mắt sâu sâu nghi hoặc, mặc dù Âm Dương song đồng có thể nhìn thấu huyền cơ, nhưng về năng lực phá huyễn vẫn không phải là vạn năng.

Ầm thầm tín toán bước đi, Mộ Ly từ trong không gian lấy ra một chén sứ, chén sứ phía trên điêu khắc hoa văn ẩn ẩn, nếu không có những kì lạ hoa văn này nó chẳng khác gì một bình thường chén sứ.  Linh lực thúc dục vào trong chén sứ, vốn trơn láng trống rỗng đáy chén bổng xuất hiện một giọt nước trong suốt, chỉ một vài giây sau đó, vốn chỉ là nhỏ bé giọt nước liền dâng lên thành một chén nước đầy.

Mộ Ly đầu lưỡi khẽ cắn, trong miệng phun ra một đoàn tiên huyết, huyết nhiễm tinh khiết mặt nước, rồi lan tràn nhuộm hồng chén thuỷ.

Mộ Ly trong miệng thì thào chú ngữ, chỉ thấy trong chén máu huyết bổng co rụt lại cùng tinh khiết nước trong tách ra. Huyết đoàn lúc nhúc như có sự sống sinh sôi, bổng bên trong huyết đoàn ngưng tụ lại thành hai chữ thâm ảo.

“ Khốn Tâm.”

Khốn tâm, Mộ Ly nhìn hai chữ này trong lúc nhất thời không tìm ra được hàm ý của nó, nơi đây quỷ dị sương mù mặc dù có thể vây khốn tu sĩ, nhưng tâm ở đây là có ý nghĩa gì.

“ Là tâm cảnh, hay là thứ khác sâu xa hơn nữa.” Mộ Ly nghìn năm rèn luyện tâm cảnh trong bóng tối, mặc dù không nói vững như thái sơn nhưng tâm cảnh vốn là vững vàng kiêng cố, nàng cũng tự tin bản thân tâm cảnh sẽ không vì những chuyện lúc trước mà giao động, cho dù phía trước có huyễn cảnh tái hiện tràng diện đó đi chăng nữa.


“ Ta cảm giác phía trước có vật gì đó, nếu như không được chỉ đành phá cấm mà trở về.” Mộ Ly âm thầm hạ quyết định, lại đưa tâm thần vào trong không gian, Dương Văn Nghi được nàng đưa vào bên trong hiện đang nằm ôn dưỡng tại trong linh tuyền.

“ Xem ra nha đầu này cẩn tĩnh dưỡng lại một thời gian.” Mộ Ly đánh giá nữ đồ đệ của mình, lần này kích phát tâm ma của nàng không chỉ khiến tinh thần mệt mõi mà cơ thể yếu kém đã không chịu nổi liền ngất xĩu đến tận bây giờ, nhìn trạng huống của đồ đệ mình hiện tại, Mộ Ly đoán ít nhất một ngày nàng mới có thể tỉnh lại.

“ Tiến về trước xem sao.” Mộ Ly nhìn xa xa mờ mờ sương khí, nho nhỏ thân mèo liền nhanh chóng tiến về phía trước.

“ Nơi quỷ gì đây.” Phía bên này chúng nhân đã đi vào bên trong sương huyễn, vốn ỷ lại thần thức lúc này lại không thể sử dụng, tầm mắt hạn hẹp khiến họ tâm tình khó chịu, đối mặt với nguy cơ tứ phía như hiện tại, việc không thể dùng thần thức lẫn tầm nhìn hạn chế khiến bọn họn như đặt cược tính mạng của mình.

“ Đây là.” Bên ngoài dị thứ nguyên, Diệp tông sư nhìn bên dưới tràng cảnh tang thương không khỏi lắc đầu than nhẹ, một bên Trần Lam lần đầu nhìn thấy đại diệt sát cảnh tượng như này không khỏi tò mò chuyện gì vừa mới sảy ra, lúc trước một trận kinh thiên vụ nổ cộng thêm tình cảnh hiện tại khiến hắn không khỏi liên tưởng đại chiến vừa rồi.

“ Dị thứ nguyên, không ngờ ta ở Xuân Hải cảng mấy mươi năm vẫn không phát hiện ra dị thứ nguyên nơi đây, xem ra lần này đại chiến khiến nó xuất đầu lộ diện dưới quang minh.” Diệp tông sư vuốt tròm râu của mình, đánh giá không gian thứ nguyên khe hở.

“ Tiểu tử chúng ta đi thôi.” Diệp tông sư không chờ Trần Lam trả lời liền bắt lấy hắn thuấn di vào bên trong không gian.

Mộ Ly tình cảnh lúc này, mỗi lúc càng đi sâu thì ánh mắt của nàng trở nên trắng xoá một màu, đưa mắt nhìn phía dưới miêu trảo vốn là lờ mờ dầng dầng chỉ còn một màu trắng tĩnh mịt.

“ Hiện tại cứ như người mù mò kim đáy bể, quái lạ là thính giác cùng xúc giác đều bị tê liệt, trận này sương mù mang đến một loại nguy cơ quỷ dị không chỉ ở tính mạng.” Càng tiếng sâu vào Mộ Ly càng phát hiện nguy cơ càng thêm chân thực rõ ràng, hiện tại các giác quan của nàng dường như bị tê liệt, mọi hành động trở nên khó khăn hơn nhiều.


Ngay lúc Mộ Ly muốn quay về điểm xuất phát, trước mắt cảnh tượng liền tối sầm một màu đen ma mị.

Một tia sáng len lõi từ bên trong hắc ám đen kịt, nhưng thật ra là đôi mắt của nàng dầng thích ứng với ánh sáng hiện tại.

Mộ Ly có thể cảm nhận được cơ thể đang co mình lại một góc, vốn đã quen thuộc với thân mèo lúc này chợt phát hiện hai tay mình đã trở nên nhẳng nhụi trơn láng, đặc biệt gầy gò đôi tay nhỏ bé này mang đến cho nàng một loại thân thuộc khó tả.

“ Đây là.” Vốn co mình một góc Mộ Ly đưa mắt nhìn lên, trước mắt mọi vật đều trở nên to lớn trong tầm nhìn của nàng, đơn sơ phòng ốc, ngồi trên cứng cáp giường rỗ khiến nàng khơi gợi lại một hình ảnh quen thuộc.

“ Tiểu Mẫn Uyên, con có trong phòng không.” Một giọng phụ nữ từ sau cánh cửa vọng vào, không đợi ai lên tiếng đáp lại, tiếng ken két từ cánh của phát ra.

“ Uyên, tại sao lại ngồi co ro ở đó, nhanh chóng thu dọn đồ đạc có người đến nhận nuôi con này.” Trung niên nữ phụ đi vào, mặt mang mĩm cười nhìn Mộ Ly đang ngơ ngác.

“ Uyên, ta vốn tên là Trịnh Mẫn Uyên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận