Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi


Thời điểm Chu Tây mười tuổi, Chu Khải Vũ ly dị mẹ cô.

Mẹ cô đi đến Đức và không bao giờ trở về nữa.

Chu Tây vẫn luôn nghĩ rằng sự tan vỡ của gia đình là trách nhiệm của Chu Khải Vũ nên đối với ông không có chút nào khách khí."Chỉ cần làm một lần kiểm tra nữa là được " Dì Đổng lấy một cái khăn lông ướt giúp Chu Khải Vũ lau tay và mặt, chạm vào vai của Chu Tây, nói rằng:"Con đi ra đây với dì một lát."Chu Tây lại niết khuôn mặt béo của Chu Khải Vũ một lần nữa, dẫn tới Chu Khải Vũ một trận oa oa gọi loạn.

Cô đứng dậy cùng dì Đổng bước ra khỏi phòng, ra khỏi cửa phòng bệnh liền quay lại nhìn dì Đổng "Có chuyện gì vậy ạ?""Như thế nào cái trán của con lại bị thương ?" Dì Đổng lúc này mới nhìn thấy rõ vết máu đã kết vảy trên trán của Chu Tây , "Ai u , sao lại thế này a ? Đã đi bệnh viện chưa?""Không sao đâu, con vô tình trượt xuống cầu thang ngày hôm qua.""Không chú ý gì cả."Chu Tây cũng không cãi lại , nói, "Có chuyện gì vậy?""Phòng ở đã tìm tốt chưa?"Chu Tây gật đầu."Bố của con không thể cùng ở nơi đó với con, con cùng tiểu Bắc suy cho cùng cũng chưa kết hôn.


Bố của con đi qua ở cùng sẽ không thích hợp , ông ấy sẽ suy nghĩ nhiều , ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh nữa."Hóa ra phòng ở là dì Đổng bảo tìm.

Trong ký ức của Chu Tây cũng không có đoạn này ."Con hiểu ạ.""Tiểu Bắc gần đây như thế nào, có khoẻ không ?"Đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, mỹ nhân trong ngực, không ai có thể tốt hơn so với hắn.

Chu Tây không muốn nói về Lục Bắc Nghiêu, nói: "Dì so với con suy nghĩ chu đáo hơn, cảm ơn dì."Dì Đổng sửng sốt, duỗi tay ra để sờ lên trán của Chu Tây, "Con không phát sốt chứ ? Tại sao lại đột nhiên khác thường như vậy ?"Chu Tây: "..."Hình tượng Chu Tây tùy hứng ương ngạnh không quan tâm cảm giác của ai có thể đã khắc sâu vào *nhân tâm.*nhân tâm :lòng người, tình cảm của số đông người đối với những sự việc, những vấn đề chung nào đó thu phục nhân tâm"Con không thể lớn lên sao? Cả đời đều là * tiểu hài tử hay sao?*Đứa trẻ nhỏ , trẻ conBọn họ thực sự yêu thương cô ."Cảm ơn dì."Đôi mắt của Dì Đổng bị làm cảm động mà cay cay, giương tay không biết làm sao "Cảm ơn cái gì a , đây là những gì ta nên làm."Điện thoại lại một lần nữa reo lên.

Chu Tây nhấc điện thoại lên để xem , cuộc gọi đến là Mạnh Hiểu, cô liền cầm lên bắt máy."Tớ đến rồi , cậu ở nơi nào ?""Trong phòng bệnh của cha tớ." Chu Tây nói, " Cậu đi từ từ thôi.""Ai điện thoại cho con vậy?""Mạnh Hiểu.

" Chu Tây đem điện thoại di động của mình cất vào ba lô , xoay người quay sang phòng bệnh.


"Cô ấy đã giúp con tìm được phòng ở, một lát nữa con phải đi xem phòng .""Đừng nói với ba của con rằng ngôi nhà là được thuê, trong lòng ông ấy không dễ chịu."Chu gia đã phá sản, tất cả các tài sản đã bị niêm phong, bọn họ hiện tại trên người không còn đồng nào."Con đã biết."" Vất vả cho con." Dì Đổng nhìn vào đôi vai đơn bạc của Chu Tây.

Cô hơi gầy , mái tóc dài nhu thuận giờ đây rối tung.

Trên da thịt nõn nà giống như tuyết trắng , có vết thẹo nâu nâu .Chu Tây yêu cái đẹp từ khi còn nhỏ , bị muỗi cắn lên mặt cũng liền hét lên .Chu gia hiện giờ đã phá sản, cô đã không còn là một tiểu công chúa được ngàn vạn cưng chiều mà bị buộc phải trưởng thành.

Cục cưng được nuông chiều dần lớn lên, đối diện với gian khổ .Chu Tây uy Chu Khải Vũ uống hai ngụm nước, Mạnh Hiểu hấp tấp liền đến.

Nàng đạp giày cao gót, lao vào cửa như một tên lửa, đột nhiên nàng đụng phải tầm mắt của Chu Khải Vũ , "chú Chu khoẻ.""Nê Nê Hào." Chu Khải Vũ gian nan phát ra tiếng, Chu Tây đặt chiếc thìa xuống."Đừng buồn, hãy nghỉ ngơi cho tốt, con sẽ trở lại thăm ba vào buổi tối.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận