Ngày hôm sau, Weibo official của “Phái diễn xuất” đã đăng tải một bài viết và tag Weibo của Chu Tây vào. Chương trình này có sự tham gia của rất nhiều nhân vật máu mặt, hơn nữa ê kip sản xuất còn tự mua hot search, trực tiếp leo lên đến top 5 hot search.
Chu Tây chia sẻ lại, kèm theo nội dung: [Tôi đã trở lại.]
Các bình luận ngay tập tức sôi trào, “xào” lâu như thế, cuối cùng cũng được phục vụ món chính. Chu Tây vừa chia tay vừa phá sản chỉ là vì cái này? Mấy ngày hôm trước các diễn đàn trên Weibo vẫn còn đang điên cuồng lăng xê cho kỹ năng diễn xuất của Chu Tây, nhà họ Chu đã phá sản nhưng năng lực mua thuỷ quân của cô vẫn không thay đổi.
[Tây nương nương đang cắt rau hẹ*?]
(*Cắt rau hẹ là hình ảnh ẩn dụ để chỉ những kẻ có quyền có thể chèn ép bóc lột người yếu kém hơn mình.)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Cách lăng xê bằng việc chia tay này vẫn có thể dùng được, thủ đoạn không tệ, hữu dụng là được rồi.]
[Nôn oẹ, lúc nào thì nương nương mới thực sự rút lui khỏi showbiz đây?]
[Hy vọng Tây nương nương có thể học được cách tự bước đi một mình, nếu bị mất mặt khi tham gia chương trình, vui lòng đừng liên lụy đến nhà khác. Hãy quản tốt cái miệng của mình, đừng nói hươu nói vượn.]
[Với kỹ năng diễn xuất của Tây nương nương mà đòi tham gia vào “Phái diễn xuất”? Tây nương nương, cô không có chút tự nhận thức nào về kỹ năng diễn xuất của mình sao?]
Những bình luận bên dưới Weibo của chương trình cũng vô cùng khó coi, fan của Chu Tây không thể sánh bằng anti fan.
Anti qua đường: [Đúng là cơm ôi thiu gì cũng có thể ăn được, mời Chu Tây đến tham gia chương trình “Phái diễn xuất”? Có lẽ cô ta còn không biết hai chữ diễn xuất viết như thế nào cũng nên.]
Chu Tây tiếp tục lướt xuống thì nhìn thấy tài khoản phụ của Mảnh Hiểu đang khẩu chiến trên diễn đàn, “xé” khí thế ngất trời với người khác.
[Có lẽ cô không biết viết hai chữ ba ba như thế nào đâu chỉ? Cô sẽ phải quỳ xuống gọi ba ba thôi.]
[Cọ nhiệt độ con mẹ bạn, từ đầu đến cuối Chu Tây đã nhắc đến con chó kia của nhà bạn một câu nào chưa? Việc Chu Tây xuất đạo không liên quan gì đến Lục cẩu, vì thế xin Lục cẩu học được cách làm việc độc lập.]
[Oẹ! Giới giải trí này là do nhà cô mở sao? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, một nhân tài có thể ra ra vào nào như thế đó? Liên quan gì đến cô?]
Trước mắt Chu Tây một mảnh đen tối, cô đưa tay lên xoa xoa giữa hai hàng chân mày, Mạnh Hiểu rảnh rỗi như thế sao? Khoảng thời gian này phòng làm việc của cô ấy không có dự án mới gì à?
Chu Tây đang định gọi điện thoại cho Mạnh Hiểu bảo cô ấy bình tĩnh lại một chút, nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, là một dãy số xa lạ. Chu Tây chần chừ trong chốc lát mới trả lời: “Xin chào, tôi là Chu Tây.”
“Tôi là nhà sản xuất của “Hỗn loạn chốn thâm cung”, họ Lưu, chúng tôi đã xem đi xem lại lần thử vai trước đó của cô, đồng thời cũng đã mở cuộc họp thảo luận, cảm thấy vô cùng hứng thú với màn trình diễn của cô. Nhưng dù sao cũng là nữ số hai, là một nhân vật quan trọng,chúng tôi càng phải thận trọng hơn nữa, ngày mai cô có thời gian không?”
“Có! Tôi có thời gian.” Chu Tây kích động đến mức lỗ chân lông cũng nở ra, bầu trời vốn đã âm u một thời gian dài bỗng nhiên bừng sáng, hào quang vạn trượng, cô hơi muốn khóc.
Cô chưa bao giờ nỗ lực hết mình trong sự nghiệp, đây là lần đầu tiên cô cố gắng tập trung vào sự nghiệp, cố gắng giống như một cá nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì ngày mai cô đến đây thử lại một lần nữa, địa điểm vẫn như cũ.”
“Vâng.”
“Tạm biệt.”
Sau khi cúp máy, Chu Tây đi đến trước cửa sổ sát đất, bầu trời mây mù cả buổi sáng bỗng trở nên quang đãng, ánh mặt trời mạnh mẽ đẩy mây đen ra, chiếu ánh sáng xuống mặt đất.
Chu Tây nâng cằm lên, một lúc sau mới chống tay lên mặt hít một hơi thật sâu, lúc đặt xuống một lần nữa, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lần trước Chu Tây chuẩn bị không được chu đáo lắm, cô chủ yếu đi cạnh tranh vai Thanh Đại nhưng đạo diễn lại đột nhiên ném kịch bản của Hoàng hậu cho cô. Chu Tây có chút trở tay không kịp, nhân vật Hoàng hậu này hoàn toàn trái ngược với Thanh Đại, chắc hẳn diễn xuất của Chu Tây lúc đó sẽ có sai sót, nhưng lần này người của ê kíp sản xuất cho cô cơ hội lần thứ hai, vậy thì Chu Tây không thể kém như thế được.
Giống như mua quần áo, nếu không có ý định mua thì sẽ không thử lần thứ hai, thử một lần là được rồi.
Công ty truyền thông Kình Ngư ở toà nhà Trung Thành, Mạnh Đình Thâm mặc một bộ vest màu đen, một tay đút vào túi quần bước ra khỏi thang máy, đi theo sau anh ta là tổng giám đốc của công ty truyền thông Kình Ngư.
Trịnh Vinh Phi đang nói chuyện với Hồ Ứng Khanh, vừa mới quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy Mạnh Đình Thâm, trong lòng ngạc nhiên: “Mạnh tổng?”
Sao Mạnh Đình Thâm lại ở chỗ này?
Mạnh Đình Thâm bước về phía trước: “Mấy giờ sẽ bắt đầu?”
Trịnh Vinh Phi tập tức nhìn về phía tổng giám đốc của truyền thông Kình Ngư Hứa Thành đang đi phía sau Mạnh Đình Thâm, Hứa Thành hắng giọng một cái rồi mở miệng: “Mạnh tổng đến đây để xem tuyển chọn diễn viên.”
“Hỗn loạn chốn thâm cung” là một bộ phim cung đình quy mô lớn do công ty giải trí Mạnh thị hợp tác với công ty truyền thông Kình Ngư sản xuất, là một dự án quan trọng trong năm nay. Mạnh Đình Thâm có cổ phần trong công ty truyền thông Kình Ngư, đồng thời anh ta còn phụ trách hoạt động của công ty giải trí thuộc tập đoàn Mạnh thị.
“9 giờ rưỡi bắt đầu, Chu Tây vẫn chưa đến.” Trịnh Vinh Phi cũng theo Mạnh Đình Thâm vào bên trong.
Mạnh Đình Thâm khẽ nhíu mày, nhỏ giọng mở miệng nhận xét: “Không tuân thủ giờ giấc.”
“Bây giờ mới chín giờ hai mươi.” Trịnh Vinh Phi mở miệng một lần nữa, nói giúp cho Chu Tây: “Vẫn chưa đến chín rưỡi mà.”
Đôi mắt thâm trầm lạnh lùng của Mạnh Đình Thâm quét đến, Trịnh Vinh Phi im lặng.
Mạnh Đình Thâm có ý kiến với Chu Tây, anh ta biết chuyện này sau buổi thử vai ngày hôm đó, chẳng lẽ hôm nay người đàn ông này đến đây để đá Chu Tây? Đá ngay lập tức?
Trịnh Vinh Phi cực kỳ hài lòng với kỹ năng diễn xuất của Chu Tây, bây giờ muốn tìm một người diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt trong giới giải trí thực sự không nhiều lắm, ngoại hình tốt đã là một trân bảo, kỹ năng diễn xuất của Chu Tây càng là trân bảo của trân bảo.
Diễn xuất của Chu Tây trong nhân vật Thanh Đại cực kỳ hoàn hảo, nhưng nữ chính Triệu Lăng Tuyết lại do Giang Kiều thủ vai, Giang Kiều và Chu Tây đối mặt nhau, nhưng Giang Kiều lại không xinh đẹp sắc sảo bằng Chu Tây, Giang Kiều đã từng chỉnh sửa mũi, nếu hai người xuất hiện trong cùng một khung hình thì Chu Tây sẽ lấn át Giang Kiều.
Nếu Chu Tây đóng vai Thanh Đại, lúc Thanh Đại và Triệu Lăng Tuyết cùng tiến vào Trữ Tú cung, mắt của Hoàng đế bị mù rồi sao? Không chọn Thanh Đại mà lại chọn Triệu Lăng Tuyết? Chuyện này quá phi logic. Chu Tây diễn vai Hoàng hậu sẽ phù hợp với cốt truyện, Hoàng thượng sủng hạnh với Triệu Lăng Tuyết là do giận dỗi với Hoàng hậu nên tìm đến thế thân, sủng ái sủng hạnh rồi trở thành tình yêu.
Khi Trịnh Vinh Phi đưa ra ý kiến của mình về việc casting, phía bên Mạnh Đình Thâm từ chối ngay tại chỗ.
Chu Tây diễn vai nữ số hai? Thật nực cười? Bộ phim này là một dự án trọng điểm của truyền thông Kình Ngư chứ không phải là một nơi để Chu Tây thí nghiệm.
Bước vào phòng thử vai, Mạnh Đình Thâm kéo ghế dựa ra ngồi xuống, khẽ nhấc ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng lên đặt bên trên chiếc đồng hồ màu bạc, anh ta chậm rãi xoay người.
Trịnh Vinh Phi đưa kịch bản qua, nói: “Thử hai đoạn ngắn nhé?”
“Anh cứ quyết định đi, anh là người chuyên nghiệp.” Điện thoại di động của Mạnh Đình Thâm rung lên trong túi quần, anh ta lấy ra thì nhìn thấy những tin nhắn Wechat oanh tạc của Mạnh Hiểu liên tục gửi tám tin nhắn thoại dài sáu mươi giây.
Mạnh Đình Thâm xoa xoa giữ chân mày, nhấp để thay đổi thành tin nhắn văn bản.
Mạnh Hiểu: [Anh không được gây khó dễ cho Tây Tây nghe chưa? Anh đừng làm lão cẩu chỉ biết đến tiền nữa, em biết anh không phải là lão cẩu mà! Anh sẽ làm người đúng không? Đúng không? Anh đừng mang theo thành kiến của mình xem kỹ năng diễn xuất của Chu Tây, anh cần phải lắng đọng lòng mình để nghe và cảm nhận một cách cẩn thận, cảm nhận kỹ năng diễn xuất của cậu ấy, cậu ấy là một diễn viên cực kỳ xuất sắc. Nếu anh làm lão cẩu, em sẽ nói…”
Mạnh Đình Thâm trực tiếp kéo Mạnh Hiểu vào danh sách đen, cất điện thoại về chỗ cũ, cả thế giới yên tĩnh.
“Mặc dù bây giờ nhân khí của Chu Tây không ổn lắm, cũng chưa đạt đến vị trí nữ 2, nhưng trước mắt đã casting nhiều diễn viên như thế, không có ai thích hợp hơn cô ấy cả. Chúng ta đang tuyển chọn diễn viên chứ không phải tuyển chọn minh tinh, mà điều cơ bản nhất của một diễn viên là gì? Kỹ năng diễn xuất.” Trịnh Vinh Phi hào hứng tranh luận với Hứa Thành: “Thời đại lưu lượng đã qua rồi, mấy năm nay thời bộ ngành giải trí đều đã lắng đọng xuống, ví dụ về những thất bại trong việc dùng lưu lượng vẫn chưa đủ nhiều sao? Vẫn chưa đủ thảm sao? Dùng lưu lượng không bằng sử dụng người thích hợp, một diễn viên thích hợp giống như linh kiện phù hợp trong một món đồ nội thất nào đó, cho dù chỉ là một cái đinh đi chăng nữa, có lẽ đinh bạc đinh vàng sẽ đắt hơn đinh gỗ, nhưng thứ phù hợp với món đồ nội thất đó lại là đinh gỗ, nếu đã phù hợp thì sau khi chế tạo sẽ trở bên hoàn chỉnh.”
Trịnh Vinh Phi đã quay sang tâng bốc Chu Tây từ lúc nào vậy? Là kỹ năng diễn xuất kia của Chu Tây? Có gì để tâng bốc?
Thế giới này thật ảo diệu, Trịnh Vinh Phi lại đi tâng bốc kỹ năng diễn xuất của Chu Tây, thật lòng tâng bốc.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, là tiếng giày cao gót giẫm lên nền đá cẩm thạch, Mạnh Đình Thâm ngước mắt nhìn lên rồi dừng lại.
Người phụ nữ có mái tóc màu đen dài như thác nước, nước da trắng ngần, ngũ quan xinh đẹp rõ ràng, mày đẹp mắt sáng, đôi môi đỏ mọng, chiếc váy trên người đỏ rực như lửa, kiều diễm quyến rũ.
Mạnh Đình Thâm đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: Tam Đông hữu Vu Sơn, yểu điệu thần nữ nha.
Chu Tây không để mặt mộc giống như hôm đó thử vai Thanh Đại, hôm nay cô tô son môi và chọn một chiếc váy màu đỏ. Mắt cá chân mảnh mai như ngọc lọt thỏm trong đôi giày cao gót màu bạc.
Cả người từ trên xuống dưới, xinh đẹp đoan trang, xinh đẹp trong sáng, xinh đẹp tự nhiên hào phóng.
Cũng chính vì cao quý như thế nên đấng cửu ngũ chí tôn mới có thể yêu lâu như vậy.
Trịnh Vinh Phi đưa kịch bản cho trợ lý, nói: “Để cô ấy diễn đoạn này.”
Mạnh Đình Thâm cầm lấy kịch bản lật ra xem, cốt truyện của đoạn này là Hoàng thượng đã sủng hạnh Triệu Lăng Tuyết, Triệu Lăng Tuyết một thân một mình trong chốn thâm cung bị buộc phải trưởng thành. Hoàng hậu năm lần bảy lượt mưu hại Triệu Lăng Tuyết, Triệu Lăng Tuyết dựa vào sự thông minh khôn khéo của mình né tránh tất cả. Đứa con đầu lòng của cô ta đoản mệnh chết non, cô ta lợi dụng đạt được lợi ích, vu oan giá hoạ cái chết của đứa bé cho Hoàng hậu.
Hoàng thượng đang sủng ái Triệu Lăng Tuyết, đứa con của Triệu Lăng Tuyết chết non, ông ta đã thẳng tay tát người phụ nữ độc ác này một cái, cấm túc trong Khôn Ninh Cung. Điều này đã tạo cho Triệu Lăng Tuyết cơ hội thở dốc, Triệu Lăng Tuyết cứ leo lên cao như thế. Sau đó chống lại gia tộc khổng lồ của Hoàng hậu, Hoàng thượng vẫn cho nàng ta vị trí quốc mẫu nhưng lại không bao giờ yêu cô ta.
Từ góc độ của Triệu Lăng Tuyết thì đây là kịch bản vả mặt.
Người phụ nữ trước ống kính rũ mắt xuống, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện Chu Tây không trang điểm, chỉ tô son môi. Khoảng chừng một phút sau, cô đặt kịch bản xuống rồi lui về phía sau hai bước.
Lại ngước mắt lên một lần nữa, đôi mắt tươi sáng xinh đẹp của cô lúc này đã trở nên ảm đạm, cô lùi lại hai bước, cằm hơi nhếch lên, ánh sáng từ góc nghiêng khác hắt về phía này, chiếu rọi lên làn da trắng nõn của cô, sáng lên một cách bất thường.
Một giọt nước mắt đọng trên hàng mi của cô, dường như muốn rớt xuống bất cứ lúc nào, nhưng cô là Hoàng hậu, cô có niềm kiêu hãnh của mình, sự cao quý của mình, không được khóc, không được mắng, không thể hận.
Hoan tình mỏng, mỏng như một tờ giấy, chỉ cần chạm nhẹ có thể rách nát.
Chu Tây loạng choạng chực ngã, nhưng vẫn duy trì một chút thể diện cuối cùng, từng bước từng bước trở về, cuối cùng không thể chịu đựng được sự đả kích, cô ngã xuống đất, cú ngã quá mạnh, đau đến thấu xương.
Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc của mọi người đều bị cô tác động vào, muốn bước đến đỡ cô dậy một phen, cô yếu ớt quật cường.
Tại sao Chu Tây lại mặc váy đỏ? Bởi vì váy đỏ quá lộng lẫy và kiêu sa, sự tương phản mãnh liệt giữa cái chật vật khi ngã trên mặt đất và màu đỏ khiến người khác nhìn thấy mà khiếp sợ. Đây là chút mánh khoé nho nhỏ của Chu Tây nhưng lại rất hữu dụng.
Khi Hoàng hậu bị tát vào mặt kia, có lẽ cô ấy cũng đã như thế. Tôn nghiêm quét rác, tình yêu bạc bẽo, cô ấy chỉ còn lại hai bàn tay trắng, những tưởng tình thâm như biển nhưng hoá ra chỉ là cô ấy tương tư đơn phương.
“Thanh mai trúc mã, thề non hẹn biển, ngỡ rằng tình thâm như biển, cuối cùng lại chỉ là hư vô.” Giọng nói của người phụ nữ tràn ngập oán hận nhưng lại là sự hận thù mờ mịt. Cô ấy quá si tình, giữa chốn thâm cung này, yêu là sai: “Tình sâu mãi mãi cuối cùng gửi gắm nhầm.”
Lúc đầu Chu Tây không thích nhân vật Hoàng hậu này, cô ấy quá kiêu ngạo và khinh thường những người phụ nữ tranh sủng trong cung, nhưng chính cô ấy cũng là một trong số đó. Nhưng cô ấy quá cố chấp, sau khi phát hiện Hoàng thượng không yêu mình, cô ấy không suy nghĩ cho bản thân, không bảo vệ tất cả những gì mình có. Nếu cô ấy thông minh hơn một chút, cô ấy đã ở vị trí Hoàng hậu, phía sau là một gia tộc khổng lồ, nếu không tự tìm được chết thì cô ấy mãi mãi là Hoàng hậu, đợi đến khi Hoàng thượng băng hà, con trai đăng cơ thì cô ấy sẽ là Hoàng thái hậu.
Nhưng cô ấy yêu Hoàng thượng, một tình cảm chân thành.
Cô ấy không muốn đánh mất tình yêu của mình, một hai phải đấu đá với nữ chính, cuối cùng bản thân tự sát ở Khôn Ninh cung, con trai đánh mất vị trí Thái tử, cả đời bị giam cầm, nhà mẹ đẻ sụp đổ. Khi quyển sách này được phát hành, rất nhiều độc giả đã chỉ trích nữ phụ ác độc ngu xuẩn, Chu Tây cũng đã từng mắng.
Nhưng khi hoá thân vào nhân vật Hoàng hậu, Chu Tây lập tức hiểu rõ, nhân vật Hoàng hậu này chẳng phải là bản thân cô sao? Mặc dù cô không bằng Hoàng hậu nhưng cô có mặt mũi gì để chỉ trách Hoàng hậu não tàn? Cô đến chết cũng chỉ là Tây nương nương, Tây cung nương nương. Lục Bắc Nghiêu chưa từng phong cho cô vị trí Đông Cung, cho nên cô phải chết.
Cô khẽ mỉm cười, những giọt nước mắt trượt dài trên má rồi rơi xuống đất, một sự xinh đẹp buồn bã. Giọng nói trầm xuống, uất ức đến mức người nghe cũng phải bùi ngùi: “Lời thề vẫn còn đó nhưng lòng người đã đổi thay.”