“Cô và Lục Bắc Nghiêu đã dứt khoát chia tay chưa?” Tiêu Thần khuấy cốc cà phê trước mặt, anh ta thích uống cà phê nhiều đường nhiều sữa, tốt nhất là đánh thành một lớp bọt sữa, có hơi hướng giống trà sữa.
Chu Tây gật đầu: “Đã chia tay dứt khoát rồi.”
“Tôi có một kế hoạch, cô có thể xem trước.” Tiêu Thần đưa phương án marketing cho Chu Tây, uống một hớp cà phê ngọt ngào rồi nói: “Mặc dù bản thân cô bị bôi đen vô cùng nghiêm trọng nhưng cũng có thể tạo ra hình tượng một con người thẳng thắn để tẩy trắng, bây giờ cô vẫn còn một vấn đề lớn nhất, Lục Bắc Nghiêu.”
“Bạn gái của đỉnh lưu, cô đã bị ghim lên cột để sỉ nhục. Nếu muốn xoay người thì cô nhất định phải phủi sạch quan hệ với cậu ta mãi mãi, lúc cần thiết cũng có thể dẫm lên cậu ta một chân, giúp cô leo lên.”
Chu Tây liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, Tiêu Thần uống cà phê ngọt ngấy, thoả mãn giống như một con mèo được vuốt lông. Nhưng con mèo này cắn người hơi tàn nhẫn, chuyện dẫm lên bạn trai/ bạn gái cũ sau khi chia tay, Tiêu Thần đã làm không chỉ một hai lần: “Không thể, tôi sẽ không dẫm lên Lục Bắc Nghiêu đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn thích cậu ta?”
“Ngay cả khi không còn yêu nữa, tôi cũng không thể còn một chút nhân phẩm sao? Không dẫm lên bạn trai cũ là phẩm chất cơ bản của một con người.” Chu Tây lật nhìn kế hoạch marketing của Tiểu Thần, gần đây Tiêu Thần đang thực hiện một hot search trên Weibo, chẳng trách những bình luận bên dưới Phái diễn xuất khá tốt đẹp: “Tôi đã quay lại, sự nghiệp của tôi sẽ trong sạch, sạch sẽ, tôi bước vào giới giải trí một cách bằng phẳng.”
“Hy vọng đoàn đội của cậu ta cũng có thể bằng phẳng như vậy.” Tiêu Thần uống hết cà phê, nói, “Chương trình Phái diễn xuất muốn mời cô tham gia một lần nữa, có hứng thú không?”
“Không.”
Tiêu Thần dựa vào ghế sau, hai tay khoanh trước ngực: “Tại sao?”
“Tiêu hao nhân khí, kỹ năng diễn xuất khác nhau tuỳ theo từng kịch bản chứ không thể đưa lên dây chuyền sản xuất được.” Chu Tây nhìn về phía Tiêu Thần, nói: “Mỗi một kịch bản đều tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nếu đặt những thứ đó lên diễn xuất thì sẽ nhận được rất nhiều kết quả, anh cảm thấy thế nào?”
“Rất thông minh, rất tỉnh táo và lý trí.” Tiêu Thần gật đầu, lúc này ánh mắt nhìn về Chu Tây đã mang theo mấy phần nghiêm túc: “Cho nên tôi không nhận, cô cứ quay “Hỗn loạn chốn thâm cung” trước đã, sau khi quay xong, tôi sẽ dựa vào tình hình của cô để sắp xếp công việc mới. Còn một điều nữa, tôi muốn nói rõ ràng với cô trước. Cô quay lại giới giải trí là để thay đổi triệt để hình tượng nên tôi buộc phải nói thẳng, dù ở đoàn làm phim như thế nào đi chăng nữa cũng không được động thủ với người khác.”
“Ừ.”
“Lịch sự với mọi người, nếu không bị buộc bất đắc dĩ, đừng tuỳ tiện mắng chửi người.”
Chu Tây liếc mắt Tiêu Thần một cái, trước kia cô là một người thích mắng chửi như vậy sao? Hình ảnh mắng chửi người đã ăn sâu vào lòng người.
“Ừ.”
“Đừng tuỳ tiện phá vỡ hợp đồng, sau khi vào đoàn làm phim phải nghiêm túc đóng phim. Trong bất cứ hoạt động nào, hoặc là không nhận, nhưng nếu đã nhận thì phải làm hết sức có thể.” Tiêu Thần nói: “Cô đồng ý, tôi mới giúp cô lấy tài nguyên.”
“Anh nghĩ gì vậy?” Chu Tây nhìn thẳng vào Tiêu Thần, ánh mắt sắc bén: “Bây giờ tôi còn có tư bản chống lưng sao? Có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng sao?”
Vấn đề này rất quan trọng, bây giờ Chu Tây không thể bồi thường được tiền vi phạm hợp đồng.
Tiêu Thần vỗ tay hai lần tán tưởng sự tỉnh táo của Chu Tây: “Đưa tài khoản Weibo cho tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không thích bị người khác kiểm soát.”
“Những Weibo thường là cô đăng, quảng cáo và những chia sẻ thân thiện thì người của công ty sẽ làm.”
“Không được.”
Hai người giằng co trong chốc lát, Chu Tây từ chối không đưa mật khẩu, Tiêu Thần đành phải từ bỏ: “Vậy tôi đây sẽ đưa ra yêu cầu với cô, ngoại trừ quảng cáo, một tuần chỉ có thể đăng nhiều nhất hai bài. Không được gây chiến với người khác, không được phản fans, không được đăng ảnh tự sướng mặt mộc.”
Chu Tây im lặng trong chốc lát, gật đầu.
“Tôi hy vọng một hai năm sắp tới cô không yêu đương, nhất định phải tập trung vào việc đóng phim. Thời gian hoàng kim của một người nghệ sĩ nữ không dài lắm, cô không còn nhiều năm để lãng phí nữa đâu, trong một thời gian có hạn nào đó phải nâng cao danh tiếng của mình. Với kỹ năng diễn xuất và giá trị nhan sắc của cô, tôi có thể nâng đỡ cô lên đỉnh lưu, tiền đề là cô đừng giở trò ma quỷ.”
Chu Tây đưa tay ra trước mặt Tiêu Thần, ngón tay của Chu Tây cực kỳ xinh đẹp, trắng nõn mịn màng, mang một vẻ đẹp mong manh và nữ tính. Tiêu Thần nhìn tay cô, Chu Tây nói: “Tiêu tổng, tôi sẽ không làm đâu.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Tây là lý trí và tỉnh táo, cực kỳ trong trẻo.
Tiêu Thần bắt tay với Chu Tây, Chu Tây đứng dậy: “Tôi sẽ nghiêm túc tuân thủ những quy tắc do Tiểu tổng đưa ra, còn gì nữa không?”
Tiêu Thần nở một nụ cười, anh ta cười để lộ răng khểnh, sau đó buông tay ra lại ngả người dựa vào thành ghế: “Ngày mùng 1 tháng 7 vào đoàn làm phim, sắp tới tôi sẽ sắp xếp trợ lý cho cô, cần bất cứ điều gì nữa thì có thể liên hệ với tôi.” Anh ta dừng lại, nói: “Tôi đang rất mong chờ một Chu Tây tỉnh táo.”
“Cảm ơn.”
Ngày mùng 10 tháng sáu, chương trình “Phái diễn xuất” sẽ phát sóng vào lúc tám giờ tối, sáu giờ tối trong nhà đã dùng bữa xong, dì Đổng đẩy Chu Khải Vũ đến trước TV, Chu Khải Vũ cũng không ầm ĩ đòi xem phim hoạt hình mà chăm chú nhìn chằm chằm vào quảng cáo.
Trong lòng Chu Tây vô cùng căng thẳng, trái tim đập dữ dội, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Sau khi quay xong sẽ được phát sóng, cô cũng không phải là người mới, làm ra vẻ gì chứ?
Chuông cửa vang lên, Chu Tây đang định đứng dậy thì dì Đổng đã bật dậy đi thẳng ra cửa.
Dì Đổng còn khẩn trương hơn cả Chu Tây, mấy năm nay Chu Tây không có tác phẩm nào, luôn nhàn rỗi ở nhà. Dì Đổng cũng sầu đến phát hoảng, suy cho cùng Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu vẫn chưa kết hôn, cô làm một bà nội trợ bán thời gian vẫn còn quá sớm.
Ngộ nhỡ một ngày nào đó cô và Lục Bắc Nghiêu chia tay, cô thậm chí còn không có năng lực sinh tồn. Dì Đổng vẫn không tán thành với một cô gái không có nghề nghiệp, nhưng bà không thể nói, dù sao đến cả Chu Khải Vũ cũng không thể lay chuyển được Chu Tây.
Nhà họ Chu phá sản, bà ấy phập phồng bất an, không biết sau này một người không có khả năng sinh tồn như Chu Tây và con ma ốm Chu Khải Vũ phải sống như thế nào? Tất cả đều dựa vào Lục Bắc Nghiêu nuôi dưỡng sao? Lục Bắc Nghiêu cũng lặng lẽ vùi đầu vào nuôi dưỡng toàn bộ ngôi nhà này.
Nhưng dù sao Lục Bắc Nghiêu cũng là người ngoài, là một người bạn trai chưa kết hôn. Trong lòng bà vô cùng sốt ruột, vô cùng lo lắng, âm thầm nhắc nhở Chu Tây nên trưởng thành chứ không dám thẳng thắn thúc giục, từ nhỏ sức khoẻ của Chu Tây đã không tốt, sợ cô chịu kích thích.
Nhưng Chu Tây lại kiên cường và bền bỉ hơn những gì bà nghĩ, đến tận bây giờ bà vẫn không biết tại sao Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu lại chia tay, có lẽ là Lục Bắc Nghiêu đã chán, có lẽ lòng tự trọng của Chu Tây không thể chịu nổi.
Chu Tây đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu làm việc, tham gia dẫn chương trình và quay phim, dì Đổng nhìn thấy vừa đau lòng vừa vui mừng, đứa nhỏ này đã trưởng thành, hiểu chuyện và có thể đảm đương công việc. Bà thực sự rất muốn về quê thắp một nén hương cao một mét trong chùa.
Hôm nay sẽ phát sóng chương trình đầu tiên sau khi quay trở lại của Chu Tây, bà khẩn trương đến mức dạ dày quay cuồng, tim đập dữ dội, ngón tay cũng run rẩy.
Dì Đổng mở cửa ra thì nhìn thấy Mạnh Hiểu, Mạnh Hiểu đang xách một chiếc hộp lớn: “Tây Tây đâu rồi?”
“Đang ở bên trong, cái gì đây?” Dì Đổng vội vàng cầm lấy chiếc hộp, quay đầu lại gọi: “Tây Tây, Hiểu Hiểu đến.”
“Đồ ăn vặt và trái cây, vừa ăn vừa xem TV.” Mạnh Hiểu đóng cửa lại, dì Đổng buông chiếc hộp xuống, lấy dép lê cho cô ấy: “Cháu đã ăn tối chưa?”
“Gần đây cháu đang giảm béo.”
“Cháu giảm béo gì chứ, cháu không mập, cháu chờ đó, trong nồi còn có canh loãng, dì làm cho cháu tô mì.” Dì Đổng rất thích nhét thức ăn, tóm được ai cũng bắt ăn một phen, các cô đều không thể thoát khỏi.
Mạnh Hiểu đang định nói gì đó thì Chu Tây đi đến đưa cho cô một hộp sữa chua, cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, mái tóc dài buộc lỏng lẻo, trên mặt đeo kính, lôi thôi luộm thuộm không giống một nữ minh tinh chút nào.
“Chờ ăn đi, đừng mong giảm béo.”
“Tớ còn muốn chụp cho cậu một bức ảnh để đăng lên Weibo, nhưng cách ăn mặc này của cậu xấu quá, giống như một bà già vậy, cậu có thể có hình tượng một chút được không?”
“Không, tạm biệt.”
Mạnh Hiểu quả thực muốn đánh cô, đi đến phòng khách chào hỏi với Chu Khải Vũ, rồi bóp bóp vai ông ấy: “Chú à, có phải chú nên giảm béo rồi không? Vai dày đến mức cháu không véo nữa được đây rồi này.”
Chu Khải Vũ vốn đang rất phấn khích, bây giờ ông ấy đã bắt đầu dần dần nhận ra mọi người, Mạnh Hiểu là người ông ấy chứng kiến trưởng thành, cũng có thể coi là một nửa con gái, kết quả Mạnh Hiểu lại dội cho ông một chậu nước lạnh, Chu Khải Vũ rơi vào trầm mặc.
Chu Tây ngồi trên ghế sô pha uống sữa chua, sự chú ý đặt trên màn hình TV, “Phái diễn xuất” đã bắt đầu phát sóng, giọng nói hân hoan của người dẫn chương trình vang lên: “Chào mừng mọi người đến mới chương trình cạnh tranh kỹ năng diễn xuất quy mô lớn “Phái diễn xuất”.”
Dì Đổng sốt ruột hỏi: “Bắt đầu rồi sao? Tây Tây ra ngoài chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Mạnh Hiểu tính toán thời gian, nói: “Có lẽ là khoảng hai mươi phút sau, bọn họ là nhóm thứ ba.”
Để khán giả có cảm giác bất ngờ, trước khi trình diễn, các diễn viên đều không thể lộ diện, các khán giả lần lượt lên sân khấu, Mạnh Hiểu nhìn thấy Hồ Ứng Khanh, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm.
Chu Tây căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô cầm một quả măng cụt trên bàn và bóc ra đưa cho Mạnh Hiểu: “Không bận gì sao?”
“Dù bận đến đâu đi chăng nữa cũng phải ủng hộ sự nghiệp của chị em tốt của tớ chứ.” Màn ảnh hiện lên, Mạnh Hiểu cầm lấy quả măng cụt Chu Tây đưa đến cắn một miếng rồi lôi từ trong túi ra bốn chiếc điện thoại di động và hai máy tính bảng để đăng nhập vào phần mềm trình chiếu, mở “Phái diễn xuất” ra.
“Di động của cậu đâu? Lấy mở ra đi, chờ đến phần trình diễn của cậu sẽ lập tức phát để ratings của đoạn đó được đẩy lên cao nhất, lọt vào trong bảng xếp hạng.”
Trước kia Chu Tây cũng đã từng làm loại chuyện này, nhưng lúc đó là ủng hộ Lục Bắc Nghiêu. Khi anh tham gia vào chương trình tạp kỹ, Chu Tây đã gọi điện thông báo cho tất cả bạn bè của mình, có TV thì xem TV, không có TV thì mở toàn bộ máy tính bảng và di động lên. Bảng xếp hạng ratings, bảng xếp hạng internet đều nhấp vào để “đẩy”, các fans ra sức kiểm soát số liệu bảng xếp hạng, Chu Tây cực kỳ thành thạo về vấn đề này, nhưng đây lại là lần đầu tiên làm cho mình.
Cảm thấy mới mẻ, nhưng tâm trạng lại hơi kỳ quặc.
Chu Tây mở máy tính bảng lên, chiếc máy tính bảng này đã cũ, từ lúc cô lấy về đều không dùng đến, vẫn luôn vứt dưới mặt bàn, mở ra, hình nền là ảnh chụp chung của cô và Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu mặc một bộ quần áo mở nhà đang ngồi trên ghế sô pha xem kịch bản, Chu Tây lì lợm la liếm nằm trong lồng ngực anh, cầm lấy máy tính bảng chụp ảnh, Lục Bắc Nghiêu rất không thích kiểu tự sướng này, khẽ nhíu mày nhìn về phía màn hình.
Trước kia Chu Tây rất thích bức ảnh này, bây giờ nhìn thấy lại có một cảm giác châm chọc. Cô mở máy tính bảng ra, đổi ảnh nền rồi mới mở phần mềm trình chiếu và tìm kiếm “Phái diễn xuất” click vào.
“Bây giờ cậu khoan hẵng xem, không thể tạo ratings cho người khác được, những người trên sân khấu này đề là đối thủ của cậu.”
Giao diện trong ipad của Chu Tây đã mở, một loạt bình luận dày đặc quét qua.
[Vào xem Tây nương nương.]
[Chờ đợi một tư liệu sống mới.]
[Nghe nói Tây nương nương tham gia vào “Phái diễn xuất”? Cô ta đến thi thố gì vậy? Phái diễn xuất sao?]
[Rốt cuộc khi nào Tây nương nương mới rời khỏi giới giải trí đây?]
[Đã lây không thấy Tây nương nương, hơi nhớ cô ấy?]
[Nhớ gì vậy? Nhớ kỹ năng diễn xuất cay mắt sao? Giác mạc giảm giá rồi à?]
[Tây nương nương mới, hạnh phúc mới! Tôi tin rằng Tây nương nương sẽ mang đến cho mọi người nhiều niềm vui hơn nữa.]
[Fan Hồ đưa tin! Cuối cùng Hồ của tôi cũng đã buôn bán!]
[Hồ Tiêu tập hợp.]
[Mong chờ Hồ lão sư!]
Chu Tây ấn nút tạm dừng nhưng khu bình luận vẫn còn đang càn quét. Dì Đổng bưng mì đến, đặt trước mặt Mạnh Hiểu: “Bắt đầu rồi sao? Bây giờ ai đang diễn vậy?”
Mạnh Hiểu vừa ăn mì vừa giải thích cho dì Đổng đó là diễn viên nào, đang đóng cảnh gì, thích hợp với hình tượng gì và kỹ năng diễn xuất như thế nào.
Mạnh Hiểu dường như mới là người trong ngành, Chu Tây lại là người ngoài lề. Cô đặt máy tính bảng sang một bên, nhoài người nằm trên bàn, nhìn về phía màn hình TV, trái tim đập rộn ràng.
Điện thoại di động tinh một tiếng, cô cầm lên nhìn xem thì thấy thông báo trên Weibo.
Lục Bắc Nghiêu đã chia sẻ Weibo của bạn: Mong chờ màn trình diễn của Chu lão sư.
Chu Tây nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, màn hình di động dần dần tối sầm xuống, cô nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt kính, Chu Tây mím môi dưới, mở điện thoại di động ra bấm vào.
Lục Bắc Nghiêu chia sẻ lại bài viết quảng cáo mới nhất của cô, chính là bài tuyên truyền cho chương trình “Phái diễn xuất”.
Chu Tây nhíu mày, Lục Bắc Nghiêu định làm gì đây? Anh không đăng Weibo một lần thì sẽ chết sao? Cũng đã chia tay rồi còn chia sẻ Weibo của cô làm gì nữa?
Chu Tây đi vào Weibo của Lục Bắc Nghiêu, đập vào mắt là ký hiệu đã theo dõi lẫn nhau, cô không chút do dự huỷ theo dõi Lục Bắc Nghiêu, nhìn bài chia sẻ kia của anh, anh đã khoá bình luận lại nên số bình luận vẫn là con số không.
Chu Tây đặt điện thoại xuống, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh, hai nhóm trước đó đã diễn xong, Mạnh Hiểu vội vàng mở tất cả các thiết bị lên: “Chuẩn bị, Tây Tây, cậu sắp lên sân khấu rồi.”
Toàn bộ ánh đèn trong phòng đều mờ đi, màn hình TV rất lớn, đột nhiên màn hình tối sầm lại, giọng hát trầm thấp của người phụ nữ vang lên, một ngọn đèn chùm rơi xuống trên sân khấu, người phụ nữ mặc sườn xám cầm một chiếc micro đã cũ, khẽ rũ mắt xuống.
Mạnh Hiểu ôm chặt lấy dì Đổng, che miệng ngăn cản tiếng hét chói tai sắp bật thốt ra ngoài của mình. Lúc trước ngồi dưới khán đài xem trực tiếp, cô ấy chết mê chết mệt cảnh tượng này.
Chu Tây quá đẹp, là kiểu đẹp giết người giết ở tâm.
Chu Tây cũng mở ipad ra, toàn bộ bình luận trên màn hình đã biến thành một dấu chấm hỏi.
[Nương nương xinh đẹp như thế này từ lúc nào vậy? Chuyên viên trang điểm là ai? Cảnh quay này thực sự quá tuyệt!]
[Trời ạ! Tây nương nương thật đẹp!]
Ánh đèn bật sáng, người phụ nữ trên màn hình vừa yêu kiều mị hoặc vừa kiêu ngạo lạnh lùng, vừa mới quay đầu lại đã đối mặt với Đàm Thế Kiên. Ánh mắt ấy quá quyến rũ, sóng mắt chuyển động, câu hồn dẫn phách.
Trong khoảnh khắc Như Yên cướp súng chĩa vào người Lục Cảnh Sâm ấy, tất cả mọi người đều nín thở, kỹ năng diễn xuất của Chu Tây thực sự quá tuyệt, như muốn mang phân khúc kinh điển này sống dậy trước mắt khán giả.
Ống kính máy quay quét đến hình ảnh Từ Phong Tiên, Từ Phong Tiên che mắt lại giống như đang khóc.
Chu Tây nhìn đến khu vực bình luận, sự nổi bật của các bình luận thay đổi nhanh nhất.
[Tuyệt quá đi, Tây nương nương bùng nổ!]
[Sức cuốn hút rất mạnh! Đây là Tây nương nương sao? Kỹ năng diễn xuất của cô ấy trở nên tốt như thế từ lúc nào vậy?]
[Phía sau cảnh này là cái chết của Lục Cảnh Sâm, Như Yên báo thù cho anh ta, dấn thân vào biển lửa! Tôi không dám xem đâu, ngược lắm! Như Yên Tây nương nương rất đẹp!]
[Chắc chắn lên hot search!]
[Chẳng trách trước đó Hồ lão sư lại ủng hộ Chu Tây như thế, Chu Tây xứng đáng!]
Một bộ phim điện ảnh được chuyển đến sân khấu nên vẫn có chút chênh lệch, hiệu ứng của điện ảnh khá đặc biệt, có đạo diễn, có hậu kỳ. Nhưng trên sân khấu, người diễn viên cần phải thực hiện một cách liền mạch lưu loát, cảm xúc cũng phải thay đổi một cách nhanh chóng. Có thể nhanh chóng kéo khán giả vào cốt truyện đã là điều rất có, nhưng Chu Tây lại làm được điều đó.
Ngay từ đầu, nhưng bình luận bên dưới vẫn còn sự trào phúng châm chọc, nhưng dần dần giọng nói trở nên trầm xuống, tất cả đều đang nói về cảnh ngược tâm này.
Chu Tây đặt máy tính bảng xuống, nhìn về phía màn hình TV.
Lục Cảnh Sâm chết, người vũ nữ ca hát cầm súng lên, ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng, cô dùng hết toàn bộ dũng khí để giết người. Máu chảy thành sông, cô nhìn người đàn ông trên mặt đất. Hiệu ứng đặt biệt trên màn hình bật lên, ngọn lửa rực sáng tận trời, chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Một hàng nước mắt lướt qua, cơn gió thổi bay vạt áo sườn xám của cô, ngọn lửa nhấn chìm cô…