Lục Bắc Nghiêu là gì? Lục Bắc Nghiêu là nam chính.
Chu Tây là ai? Chu Tây là nữ phụ.
Chu Tây nhìn người đàn ông trước mặt, cô rất ít khi thấy Lục Bắc Nghiêu khóc, Lục Bắc Nghiêu chỉ khóc khi đóng phim, lông mi mảnh dài của anh ướt át, đôi mắt đen nhánh thâm thuý chứa đựng sương mù dày đặc, khoé mắt hơi phiếm hồng.
Đã từng có fans nói rằng chỉ cần Lục Bắc Nghiêu khóc, bạn sẽ dâng toàn bộ thế giới của mình lên cho anh.
Chu Tây cũng muốn dâng toàn bộ thế giới cho anh, nhưng bây giờ thế giới của Lục Bắc Nghiêu không có cô, cô đưa anh toàn bộ thế giới cũng vô ích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhất thời hứng khởi.” Chu Tây mím môi dưới: “Bạn trai cũ, chúng ta kết thúc rồi.”
Suốt bảy năm trời, cô nói nhất thời hứng khởi.
Trái tim Lục Bắc Nghiêu đau đớn như xé rách, anh mờ mịt nhìn về phía Chu Tây, hàng mi khẽ nhúc nhích, một giọt nước mắt rơi xuống không hề báo trước, anh nhìn một lúc lâu, đôi môi mấp máy: “Chu Tây, anh yêu em.”
“Chúng ta đã kết thúc rồi, tiền tôi nợ anh, tôi sẽ từ từ trả lại. Lục Bắc Nghiêu, tôi không hận anh đâu, chỉ là chúng ta không có quan hệ gì nữa cả, chúc anh tiền đồ như gấm.”
Chu Tây thực sự không hận Lục Bắc Nghiêu, Lục Bắc Nghiêu cũng không có gì đáng giận cả. Cuộc tình này là Chu Tây đơn phương tình nguyện, Lục Bắc Nghiêu ở bên cô nhiều năm như thế, anh đã nhẫn nại lắm rồi.
“Tôi sẽ không nói hẹn gặp lại với anh đâu.” Mái tóc ướt đẫm của Chu Tây dính vào khuôn mặt trắng nõn, cô giơ tay lên lấy tóc ra. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô trong veo đơn thuần, nhưng không còn tràn ngập tình yêu như trước nữa, cô nhẹ giọng nói: “Sau này gặp mặt cứ vờ như không quen biết đi.”
Lần đầu tiên gặp nhau, cô mười chín, anh hai mươi.
Bây giờ cô hai sáu, anh hai bảy.
Vào cái đêm xác nhận mối quan hệ đó, Chu Tây ghé vào tai anh thổi khí, không ngừng tuyên bố chủ quyền: “Lục Bắc Nghiêu, anh là của em, anh là người đàn ông của Chu Tây em, cả đời này đều là của em.”
Lục Bắc Nghiêu ôm cô, trong lòng cực kỳ buồn cười, nhưng lại không lộ ra bên ngoài, anh vốn là một người hướng nội, đã quen với sự trầm mặc. Anh vuốt ve mái tóc dài của Chu Tây, ôm cô vào lồng ngực, cẩn thận hôn lên môi cô.
Anh nghĩ, cả đời này đều là của cô.
Lục Bắc Nghiêu cúi đầu, chống trán lên trán Chu Tây. Anh giang hai tay ra, không hiểu tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy, tựa như tất cả mọi chuyện chỉ mới ngày hôm qua, Chu Tây vẫn còn thì thầm yêu thương bên tai anh, nhưng vừa mới quay đầu nhìn lại, mọi thứ bỗng trở nên hỗn độn. trong nhà không còn bất cứ đồ vật nào thuộc về Chu Tây, trong sân vườn trơ trọi bùn đất, phòng để quần áo trông rỗng, không còn một bộ quần áo nào.
Trước kia Lục Bắc Nghiêu chê Chu Tây có quá nhiều quần áo, một căn phòng để quần áo rộng lớn vẫn không đủ còn muốn để bên ngoài phòng ngủ, rực rỡ muôn màu. Trong quá trình thiết kế lại căn nhà, anh đã cố ý yêu cầu mở rộng phần quần áo nhưng vẫn không đủ.
Lần đầu tiên anh phát hiện phòng để quần áo thực sự rất lớn, rất lớn và trống rỗng.
Chu Tây đi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ôm Chu Tây vào trong ngực, dính chặt vào người cô, bả vai khẽ run rẩy, đôi môi ấm áp rơi xuống trên cổ Chu Tây, anh vùi mặt vào cổ cô.
“Lục Bắc Nghiêu! Mẹ kiếp, anh buông Chu Tây ra!” Một tiếng hét sắc bén vang lên, Lục Bắc Nghiêu ngẩng đầu lên, Mạnh Hiểu giương nanh múa vuốt xông thẳng đến đây kéo Chu Tây ra.
Chu Tây lúc nãy vừa mới mờ mịt trong chốc lát, bây giờ đã bị kéo đến tỉnh táo lại.
Mạnh Hiểu đẩy Chu Tây ra sau lưng mình, nhìn Lục Bắc Nghiêu: “Chia tay rồi, anh còn đến tìm Chu Tây để làm gì nữa?”
Mạnh Hiểu là một người ngây ngô ngốc nghếch, thực ra cô ấy cũng không biết tại sao Chu Tây lại chia tay. Nhưng Chu Tây chia tay, chắc chắn là do Lục Bắc Nghiêu sai, cô không bảo vệ chị em tốt của mình chẳng lẽ bảo vệ tên chó kia sao?
“Chu Tây trả giá vì anh như thế vẫn chưa đủ sao? Cô ấy nhận được gì nào? Ở bên anh nhiều năm như thế.” Mạnh Hiểu che chở trước mặt Chu Tây, Lục Bắc Nghiêu ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh thâm trầm lặng lẽ nhìn Mạnh Hiểu.
Mạnh Hiểu lui về phía sau nửa bước, lập tức cao giọng để tiếp thêm can đảm: “Năm đó anh bị công ty vứt bỏ, cũng không cần tài nguyên của nhà họ Chu. Anh thanh cao, nhưng kết quả sự thanh cao đó là gì? Là Chu Tây ngày ngày đi cầu xin đạo diễn. Anh cho rằng “Kiếm kỳ” của anh đến bằng cách nào? Là Tây Tây bỏ qua thể diện cầu xin về đấy. Lúc cậu ấy đến từng nhà từng nhà cầu xin người khác, anh đang ở đâu?”
Lục Bắc Nghiêu đột nhiên nhìn về phía Chu Tây, đúng lúc Chu Tây cũng tình cờ nhìn sang. Chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại trống rỗng, không có bất cứ điều gì cả. Giống như đang nhìn Lục Bắc Nghiêu, cũng giống như đang xuyên thấu qua anh nhìn một người khác.
“Hai người công khai, ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Người đại diện của anh muốn Chu Tây rời khỏi giới giải trí, được thôi, Chu Tây đã rút lui, rút lui vào độ tuổi rực rỡ nhất, anh nói gì đi chứ?”
“Tôi thừa nhận tính cách của Tây Tây có phần kiêu ngạo, nhưng điều đó chẳng phải là vì cậu ấy không có cảm giác an toàn hay sao, anh là bạn trai của cậu ấy, anh cho cậu ấy cảm giác an toàn không? Anh đã bao giờ dừng lại lắng nghe cô ấy nói chưa? Anh không làm bất cứ điều gì cả. Anh vẫn là anh, anh càng ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng có tiền. Chu Tây sa sút, cậu ấy phải ngước mắt lên nhìn anh. Cậu ấy ngước đến mệt mỏi rồi, anh hãy thả cho cậu ấy một con đường sống đi. Anh muốn lăng xê với thì cứ việc lăng xê với người đó, sẽ không có ai cản trở sự nghiệp của anh nữa cả.” Mạnh Hiểu nắm chặt lấy tay của Chu Tây, nhìn Lục Bắc Nghiêu: “Cậu ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ giở trò trước mặt anh nữa đâu.”
Lồng ngực Lục Bắc Nghiêu phập phồng, anh chậm rãi hít một hơi thật sâu: “Kiếm kỳ là do Tây Tây lấy giúp tôi? Ai bảo cô ấy rời khỏi giới giải trí.”
“Nếu không thì sao? Anh cho rằng đạo diễn sẽ tìm được anh giữa biển người sao? Còn ai bảo cậu ấy rời khỏi giải giải trí? Phiền anh trở về hỏi tên Trần Chu còn chó hơn cả anh nữa đi.”
Lục Bắc Nghiêu nhìn thẳng vào Chu Tây, anh vừa mới bước về phía trước một bước thì dì Đổng đã mở cửa phòng ra đi ra ngoài, bà ấy nhìn thấy cả người Chu Tây dính nước, lập tức ôi một tiếng rồi xoay người vào trong lấy chăn bọc Chu Tây lại. Đang định mở miệng nói chuyện, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Bắc Nghiêu, bà há hốc miệng nói: “Tiểu Bắc? Cháu cũng đến đây sao? Cháu không mang ô sao? Sao lại để mắc mưa hết thế này? Để dì đi lấy chăn cho cháu.”
Màn đêm thâm trầm, mưa gió bão bùng, Lục Bắc Nghiêu vẫn còn đứng dưới mưa, áo sơ mi đã sớm ướt đẫm, quần áo dính trên người anh, dáng người anh được phác hoạ vô cùng rõ ràng.
Nước mưa chảy dài trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, yết hầu anh khẽ chuyển động.
Chu Tây ôm chăn nhìn Lục Bắc Nghiêu, bỗng nhiên có một cảm giác xa lạ. Lục Bắc Nghiêu cực kỳ chật vật, cô rất hiếm khi nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu chật vật như vậy, ánh mắt anh thâm trầm, giống như bão táp bên dưới biển sâu.
“Fans của anh điên cuồng như thế ai mà chịu nổi? Có lẽ anh nên độc thân thì hơn, anh không nên yêu đương. Chờ đến khi anh ở một độ tuổi nhất định nào đó, các fans sẽ ngừng theo đuổi đối tượng của anh một cách điên cuồng thì anh hẵng tìm đối tượng, Tây Tây của chúng tôi không hầu hạ nổi.”
Lục Bắc Nghiêu nhìn Mạnh Hiểu nắm chặt tay Chu Tây, anh rũ mắt xuống, đưa tay lên cởi bỏ một cúc áo sơ mi.
“Chu Tây.” Anh mở miệng có chút khó khăn, lồng ngực đau nhói, anh giữ lại một tia lý trí cuối cùng: “Em không cần anh nữa sao?”
“Đúng thế, chúng ta chia tay và đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Một tia chớp rạch ngang không trung, tiếng sấm cuồn cuộn kéo đến giống như một đục lỗ trên trái đất. Trời đất bị chiếu rọi ra hình ra dáng, vạn vật đang lắc lư trong cơn mưa tầm tã.
Mạnh Hiểu lui về phía sau, Chu Tây ôm cánh tay cô ấy.
Dì Đổng lấy chăn ra đưa cho Lục Bắc Nghiêu: “Hay là các cháu vào nhà nói chuyện trước đi?”
“Ai cho anh ta vào chứ? Bạn trai cũ nên treo trên tường.”
Dì Đổng quay đầu lại vỗ Mạnh Hiểu một cái, nói: “Nói hươu nói vượn gì đó, sao có thể nguyền rủa người khác như vậy. Cháu nhanh đưa Tây Tây về phòng đi, dì đi nấu canh gừng. Các cháu uống xong hẵng đi, nếu không sẽ lạnh rồi sinh bệnh đấy.”
Lục Bắc Nghiêu không nhận lấy chăn, cả người anh đều là nước, chỉ cần chạm vào một chút thì chiếc chăn sẽ bẩn.
Lục Bắc Nghiêu đưa tay lên lau mặt một phen: “Không cần, cảm ơn dì.”
Tình cảnh này vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng dì Đổng cũng khó chịu: “Cháu cũng phải đợi thêm mấy ngày nữa, nếu có mâu thuẫn, mọi người cùng ngồi xuống bình tĩnh suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào. Cháu cứ thế này, các cháu đều rất khó chịu.”
Lục Bắc Nghiêu gật đầu, anh không thích lộ ra vẻ chật chật trước mặt người ngoài, anh nhìn về phía Chu Tây, Chu Tây xoay người vào phòng. Lục Bắc Nghiêu đưa thẻ lại cho dì Đổng, nói: “Cháu đi trước đây, hẹn gặp lại.”
“Tiểu Bắc.” Dì Đổng nhìn Lục Bắc Nghiêu: “Có một câu, không biết dì có nên hỏi hay không?”
“Dì cứ nói đi.”
“Tại sao hai đứa lại chia tay?” Chu Tây quá dứt khoát, dì Đổng nói “Cháu làm chuyện gì có lỗi với Tây Tây sao?”
Lục Bắc Nghiêu giơ tay lên, bình tĩnh nhìn dì Đổng: “Nếu cháu có làm gì thì thiên lôi sẽ đánh xuống, cháu sẽ chết không được tử tế, cả đời này cháu sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Tây Tây đâu.”
Chu Tây không cần anh nữa, dứt khoát gọn gàng đá văng anh ra.
“Cháu cứ cầm thẻ trước đi, đây là của cháu, bây giờ các cháu như thế này…” Dì Đổng thở dài nói: “Gần đây trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ Tây Tây đang phải chịu áp lực rất lớn, các cháu hãy cho nhau chút thời gian để xử lý ổn thoả chuyện này, đừng quá xúc động.”
Lục Bắc Nghiêu không cầm thẻ, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cháu đi trước đây.”
Anh xoay người bước vào trong màn mưa, đôi chân dài sải bước lớn, sống lưng thẳng tắp, nước mưa rơi xuống trên người hơi đau. Lục Bắc Nghiêu rời khỏi tiểu khu, đứng dưới mưa nhìn bầu trời đen kịt phía xa.
Một lúc lâu sau mới lên xe.
Mấy năm nay trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều chuyện xảy ra với anh. Huỷ hợp đồng với công ty, ra ngoài làm một mình, từng bước từng bước rất khó khăn. Tần suất Chu Tây giở trò càng lúc càng nhiều, vào lần đầu tiên cô cố tình tạo ra tai nạn xe hơi, Lục Bắc Nghiêu đang tham dự một sự kiện ở nước ngoài, anh điên cuồng chạy về, chân của cô bị trầy da một chút, tai nạn xe đó là do cô lái xe đụng vào cây ven đường. Chu Tây có kinh nghiệm lái xe nhiều năm, cô có thể tạo ra một vụ tai nạn xe vụng về như thế sao?
Lục Bắc Nghiêu làm mất lòng đối tác, đồng thời đánh mất một số cơ hội, sau đó anh đã biết nguyên nhân, là một nghệ sĩ cùng sự kiện đã chụp ảnh với anh và lên hot search.
Trong lòng Lục Bắc Nghiêu vô cùng tức giận nhưng lại không biết nói gì, anh đau lòng cho cái chân của Chu Tây, cũng có chút khổ sở. Cho đến tận bây giờ anh chỉ có một yêu cầu duy nhất, chỉ cần cô không làm tổn thương chính mình thì làm gì cũng được.
Bọn họ không thể nào chia tay được, hầu hết mọi người đều làm như thế này trong suốt cuộc đời của bọn họ. Giống như bố mẹ anh, cãi nhau ầm ĩ nhưng vẫn đồng hành đến tận bây giờ. Anh cho rằng mình và Chu Tây cũng thế, ầm ầm ĩ ĩ, đợi đến khi anh tích cóp đủ tiền, anh sẽ rời khỏi giới giải trí, Chu Tây muốn đi chơi đến bất cứ nơi nào anh cũng sẽ đi theo.
Nhưng Chu Tây đi rồi, dứt khoát triệt để.
Lục Bắc Nghiêu ngồi trên xe, anh cầm lấy hộp thuốc rút ra một điếu thuốc. Trên tay dính nước, ngay lập tức khiến điếu thuốc ướt đẫm, anh vò điếu thuốc thành một cục, vùi mặt trên tay lái, khô khốc nuốt nước bọt.
Điện thoại vang lên, Lục Bắc Nghiêu kết nối, giọng nói tức đến hộc máu của Trần Chu vang lên: “Có phải anh lại trở về thành phố S rồi không? Đi tìm Chu Tây?”
Lục Bắc Nghiêu bình tĩnh lại, đôi mắt đen láy khôi phục lại vẻ thâm trầm trước đó, anh rút giấy ra lau nước trên tay, lấy một điếu thuốc châm lửa.
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện đã thế rồi, cô ấy chắc chắn muốn chia tay rồi, điều anh nên suy xét là sau khi chia tay phải công khai như thế nào chứ không phải là tuỳ tiện la liếm theo đuổi Chu Tây.”
“Tôi không chia tay.” Lục Bắc Nghiêu hung hăng hút một điếu thuốc, sặc sụa, ho khan kịch liệt. Anh dựa vào thành ghế nhìn ra màn mưa bên ngoài, nước mưa rơi xuống trên kính chắn gió, thành màn sương mù dày đặc. Lục Bắc Nghiêu ép buộc mình phải bình tĩnh lại, trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi cảm thấy bây giờ Chu Tây không thích hợp lắm.”
Không thể nhìn thấy rõ bên ngoài, Lục Bắc Nghiêu mở cần gạt nước ra, cần gạt nước gạt sạch nước mưa, sau đó lại có nước mưa mới phủ lên.
“Em thấy người không thích hợp là anh mới đúng, anh điên rồi! Anh còn chưa đủ hèn mọn sao? Nếu là em, em đã sớm chia tay với Chu Tây rồi, rõ ràng đầu óc anh không tỉnh táo. Bây giờ anh đã rơi xuống thế hạ phong rồi, nếu anh còn tiếp tục do dự không quyết đoán thì sẽ tự huỷ hoại tương lai của mình. Chu Tây đã ký hợp đồng với Tiêu Thần, anh cho rằng với thủ đoạn của Tiêu Thần, anh còn có thể sống sót trong cuộc chiến dư luận này sao?”
Lục Bắc Nghiêu ngậm điếu thuốc, híp mắt nhìn về phương xa: “Đến hạn hợp đồng, chúng ta huỷ hợp đồng đi.”
“Lục Bắc Nghiêu, anh đúng là một kẻ điên, anh điên rồi!” Trần Chu tức giận muốn xuyên qua điện thoại đánh thức Lục Bắc Nghiêu: “Hai bàn tay trắng, nợ nần ngập đập, hèn hạ giữ mình nhiều năm như thế, con mẹ nó anh giữ không khí sao? Không đúng, không khí còn có thể nuôi sống con người. Anh đã nuôi dưỡng ra thứ gì? Anh đang nuôi dưỡng một loại cỏ độc cho chính mình, đầu độc chết anh. Anh mở mắt ra nhìn thế giới đi, anh giao sinh mệnh của mình cho cô ấy, đồng thời cũng bất mãn với cô ấy. Bây giờ người ta đã dứt khoát đạp anh xuống, đây là thứ tình yêu mà anh bảo vệ sao? Thật con mẹ nó tuyệt vời! Còn muốn huỷ hợp đồng với tôi? Huỷ hợp đồng xong anh muốn tự tìm đường chết sao?”