Lúc Chu Tây tỉnh lại thì mạnh hiểu đã đi rồi, cô hoảng hốt trong chốc lát, cầm điện thoại di động lên xem giờ, đã bảy giờ sáng. Chu Tây rời giường đi rửa mặt, tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý đến đây đưa lịch trình hôm nay cho cô.
“Chị đi chuẩn bị bữa sáng cho em.”
“Không đường.” Chu Tây nói: “Cảm ơn.”
“Được, chị biết rồi.” Trợ lý rời đi.
Chu Tây rất ít khi ăn đồ ngọt, nhiều đường không tốt cho làn da, cũng dễ dàng tăng cân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ phải tới đoàn làm phim để thống nhất trang điểm, Chu Tây bôi mỹ phẩm dưỡng da lên, có người gõ cửa, cô xoay người mở cửa ra thì bất ngờ nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, đội mũ đeo khẩu trang, bên mép để lộ ra mái tóc đầu đinh. Sống mũi cao thẳng chống đỡ chiếc khẩu trang, đôi mắt thâm thuý yên tĩnh nhìn Chu Tây.
Nếu không phải dáng người cao lớn và đôi mắt độc nhất vô nhị kia, Chu Tây thực sự cho rằng anh là nhân viên giao cơm hộp, làm việc cũng rất giống.
Chu Tây lập tức muốn đóng cửa, nhưng Lục Bắc Nghiêu đã đã đưa tay giữ cửa trước một bước: “Chu Tây, anh muốn chúng ta đã chia tay, em không thích anh, giữa chúng ta không còn…”
Anh dừng lại, yết hầu chuyển động, ánh mắt u ám thâm trầm nhìn thẳng vào Chu Tây: “Giữa chúng ta không còn tình cảm nữa, bây giờ đã kết thúc rồi. Làm một người xa lạ, anh muốn nói với em mấy câu, được không?”
Chu Tây lập tức nhìn ra ngoài hành lang quan sát, việc Lục Bắc Nghiêu xoá Weibo vẫn còn đang ở trên hot search, vừa mới từ bùng nổ biến thành hot, nếu bị chụp được, Chu Tây sẽ bị chửi đến chết.
“Không có ai cả, tin anh đi, sẽ không bị chụp đâu.”
Lục Bắc Nghiêu đứng trong hành lang, tận sâu nơi đáy mắt tràn ngập sương mù, sức lực giữ cửa của anh lớn đến mức Chu Tây căn bản không thể nào đóng cửa lại được. Phía bên kia có người mở cửa, Chu Tây lui về phía sau một bước, đôi chân dài của Lục Bắc Nghiêu tiến về phía trước một bước, tiện tay đóng cửa lại.
“Anh muốn nói gì? Tôi không có nhiều thời gian đâu.” Chu Tây đang bôi mỹ phẩn dưỡng da nên kẹp toàn bộ tóc mái lên, để lộ khuôn mặt trắng nõn rạng rỡ. Lông mi cô nhỏ dài, đôi mắt lạnh như băng: “Lục Bắc Nghiêu, anh ầm ĩ như thế này là có ý gì? Anh muốn gì? Tiền sao? Tôi không có chứng minh thư của anh nên không thể tra được rốt cuộc đã tiêu của anh bao nhiêu tiền bằng chiếc thẻ kia. Tôi chỉ có thể dùng máy tra được nửa năm, tổng cộng là hai trăm vạn. Tôi đã hỏi dì Đổng rồi, chiếc thẻ kia đùng được một năm, tính cho anh năm trăm vạn được không? Mấy ngày nữa có tiền tôi sẽ trả lại cho anh.”
Những lời này cô đã từng nói với Lục Bắc Nghiêu, bây giờ trả lại từng câu từng chữ, anh rũ mắt xuống, cảm xúc cuộn cuộn trong mắt ngay lập tức bị đè nén xuống.
“Không cần đưa tiền cho anh, anh và em…”Cổ họng Lục Bắc Nghiêu bỗng trở nên đau đớn, đau đến tận trái tim, khó khăn lắm anh mới có thể nói thành câu: “Thanh toán xong rồi.”
Chu Tây dựa vào bàn, thả tóc mái xuống, khẽ nhếch cằm lên.
Ánh mắt cô lạnh lùng, ý tứ bên trong vô cùng rõ ràng: “Nếu đã thanh toán xong rồi thì còn đến tìm cô làm gì?”
“Anh xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra cho em, xin lỗi, Tây Tây. Mấy năm nay anh bận rộn với công việc nên đã bỏ mặc em, anh biết anh có lỗi, anh… Sẽ không cầu xin em tha thứ.” Lục Bắc Nghiêu đứng trước cửa, sống lưng thẳng tắp, giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Có một việc, anh muốn hỏi rõ ràng.”
Chu Tây cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Một phút.”
Sau một phút, nói xong rồi cút đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em… Quyết định chúng ta chia tay từ lúc nào?”
“Từ khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện sau vụ tai nạn xe, tôi đã chờ đến tận tối nhưng vẫn không có ai đưa về nhà.” Giọng nói của Chu Tây trong suốt, không mang theo chút tình cảm nào: “Từ lúc anh luôn miệng nói đừng quậy nữa, anh rất bận, anh không có thời gian nghe tôi nói những lời vô nghĩa. Từ lúc chúng ta nằm trên cùng một chiếc giường nhưng lại giống như người xa lạ, chưa từng nói chuyện.”
Trên thực tế, kẻ si tình kia sao có thể vứt bỏ Lục Bắc Nghiêu? Chẳng qua là Chu Tây trong quá khứ đã chết, người đang đứng ở trước mặt Lục Bắc Nghiêu là một Chu Tây hoàn toàn mới.
“Kể từ khi anh không nhớ rõ bất cứ ngày kỷ niện nào, không nhớ rõ sinh nhật tôi, không nhớ rõ chúng ta đã ở bên cạnh nhau bao lâu…”
“Lần đầu tiên anh gặp em vào ngày mùng 7 tháng 9 năm 2011, ở trước cổng trường.” Lục Bắc Nghiêu thả điện thoại xuống nhìn về phía Chu Tây, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên từng câu từng chữ: “Lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau là ngày mùng 3 tháng 7 năm 2013, lần đầu tiên hôn môi là lễ Giáng Sinh năm 2014, chúng ta công khai vào ngày mùng mùng 7 tháng 5, ngày hôm đó anh muốn cầu hôn em.”
Khoé miệng Chu Tây nhếch lên, nở một nụ cười trào phúng. Hoá ra anh nhớ rõ tất cả mọi thứ, chỉ là không muốn làm, buồn cười biết bao nhiêu, Chu Tây chờ đợi nhiều năm như thế, muốn kết hôn với Lục Bắc Nghiêu, cô ấy đã chết, Lục Bắc Nghiêu mới nhớ đến việc cầu hôn.
Lục Bắc Nghiêu đang dùng mạng E sao? Bây giờ mới được kết nối?
“Trí nhớ của anh tốt thật đấy, có thể nhớ rõ tất cả mọi thứ, trước kia anh không muốn sao?” Chu Tây đút một tay vào túi quần, cười nói: “Lục Bắc Nghiêu, anh đang yêu đương kiểu gì vậy? Anh xứng đáng có được tình yêu sao?”
Chu Tây vẫn rạng ngời như thế, cô mặc một chiếc áo thun cổ V, chiếc quần denim phác hoạ đôi chân thon dài thẳng tắp, vừa gầy vừa thẳng. Ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng từ phía sau cô, làn da cô trắng nõn gần như trong suốt.
“Đúng thế, anh không xứng.” Giọng nói của Lục Bắc Nghiêu khàn khàn.
“Dù sao cũng đã chia tay rồi, anh xứng hay không xứng không liên quan gì đến tôi cả.”
Trầm mặc trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lục Bắc Nghiêu bước về phía trước một bước, Chu Tây lập tức cảnh giác: “Lục Bắc Nghiêu, nếu tôi báo cảnh sát thì anh chắc chắn sẽ xong đời trước tôi.”
Lục Bắc Nghiêu không quan tâm mình xong đời hay không, nhưng xong cũng thật tốt. Con mẹ nó, nếu không có Chu Tây, cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Nhưng anh cũng không muốn Chu Tây báo cảnh sát, anh tìm đươc lý trí và quay về chỗ cũ: “Bệnh viện gửi báo cáo kiểm tra của em về nhà, bảo em có thời gian thì đến bệnh viện thực hiện CT não một lần nữa.”
Kết quả kiểm tra của tôi có vấn đề?”
“Cần phải kiểm tra lại.”
“Tôi biết rồi.” Chu Tây cầm bình nước trên tay, vặn ra uống một ngụm: “Nếu không có việc gì nữa thì anh có thể đi rồi.”
Ánh mắt của Lục Bắc Nghiêu dời xuống tay của Chu Tây, Chu Tây vặn nắp bình nước rồi đặt lại.
Sắc đỏ nơi đáy mắt Lục Bắc Nghiêu dần dần phai nhạt, chỉ là trái tim đau đớn không thể thở nổi. Anh rất muốn ôm Chu Tây một chút, nhưng không bao giờ có thể đến gần được nữa rồi.
“Khoảng thời gian này nhớ ăn cơm đầy đủ, buổi sáng đừng uống nước lạnh, dễ bị đau dạ dày lắm.” Lục Bắc Nghiêu liếc nhìn Chu Tây một cái, đôi chân dài lùi về phía sau, anh đeo khẩu trang lên: “Tô Thần Nghiêm không phải là thứ tốt đẹp gì, tâm cơ rất sâu, đừng quá thân thiết với cậu ta.”
Còn biết bôi nhỏ người khác, tốt lắm. Trước kia Lục Bắc Nghiêu chỉ cần nhắc đến người khác một câu thì sẽ chết, vậy mà bây giờ lại hắt một bát nước bẩn cho Tô Thần Nghiêm.
“Anh đi đây, sẽ không quấy rầy em nữa.” Mỗi một bước đi của Lục Bắc Nghiêu đều vô cùng gian nan, anh nhìn khuôn mặt Chu Tây, là anh đã đánh mất cô: “Tự chăm sóc bản thân mình, đừng nhịn ăn vì giảm béo, em không mập đâu.”
“Những lúc nên nói thì anh lại im lặng, bây giờ nói những thứ đó thì có ích lợi gì? Tỏ vẻ anh rất quan tâm sao?”
Lục Bắc Nghiêu im lặng.
Căn phòng rơi vào im lặng, khoảng chừng một phút sau, Lục Bắc Nghiêu mở cửa ra.
“Tại sao lại xoá Weibo?” Chu Tây đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay Lục Bắc Nghiêu có một vết thương con mới, cực kỳ gớm ghiếc, từ lòng bàn tay kéo dài đến tận sâu trong tay áo.
Lục Bắc Nghiêu quay đầu lại nhìn Chu Tây, giọng nói khàn đến cực hạn, trái tim đau đớn, cổ họng như bị nhét một cục bông: “Em nói nói anh mở Weibo thì anh mở, bây giờ đã chia tay rồi, nó không cần phải tồn tại.”
Kể từ khi Chu Tây huỷ theo dõi mình, Lục Bắc Nghiêu đã có ý định xoá Weibo, sau đó khi hoàn toàn chia tay, anh đã gửi yêu cầu lên.
“Ồ.” Chu Tây không mặn không nhạt đáp lại, xoay người đi làm chuyện khác.
Lục Bắc Nghiêu nhìn Chu Tây một cách sâu kín, mở cửa sải bước ra ngoài. Anh sở hữu đôi chân dài miên man nên sải bước rất lớn, anh đi rất nhanh, không đi thang máy mà theo cầu thang bộ xuống lầu và rời khỏi khách sạn.
Lục Bắc Nghiêu mở cửa xe ngồi xuống, cởi áo khoác và mũ ra, cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên một lần nữa. Lúc anh cầm điện thoại gọi vào số máy của dì Đổng, bàn tay run rẩy dữ dội, một lúc lâu sau mới gọi được.
Chuông điện thoại vang lên, giọng nói của dì đổng truyền đến: “Tiểu Bắc? Chúng ta đừng liên lạc thường xuyên nữa, suy cho cùng…”
“Dì, cháu hỏi gì chuyện này, về vấn đề liên quan đến sức khoẻ của Tây Tây, cực kỳ quan trọng nên dì đừng cúp máy trước.” Giọng điệu Lục Bắc Nghiêu trở nên nặng nề, cực kỳ nghiêm túc, anh ngước mắt nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đen sâu thẳm: “Gần đây có phải Tây Tây thay đỏi rất lớn không? Cô ấy có chỗ nào không giống với trước kia không? Có phải xuất hiện những hành vi tương đôi đặc biệt không?”
——————
Chu Tây đến đoàn làm phim vào lúc tám giờ, Hồ Ứng Khanh đã đến rồi và đang hoá trang.
Chu Tây thay quần áo và bước đến trang điểm, Hồ Ứng Khanh ngước mắt lên, hoàn toàn sửng sốt trước trang phục cưỡi ngựa màu đỏ của Chu Tây. Anh ta nhìn nửa phút đồng hồ, trong lúc tập thoại tối qua, anh ta đã đoán được cách ăn mặc của Chu Tây hôm nay.
Những nhìn người con gái trẻ tuổi diễm lệ trước mặt, anh ta vẫn bị chấn động.
Tóc của Chu Tây được búi cao toàn bộ, khuôn mặt cực kỳ mềm mại non nớt. Chuyên viên trang điểm để tóc mái bằng cho cô, đóng vai người thiếu nữ mười mấy tuổi cũng không gượng gạo chút nào. Châu ngọc lấp lánh cũng không bằng giai nhân trước mặt.
Cảnh quay buổi sáng hôm nay có một cảnh quay rất lớn, phải diễn cảnh thúc ngựa. Bên ngoài bức tường thành cổ có một thoả nguyên, nơi đây đã được rất nhiều bộ phim cung đình nhà Thanh quy mô lớn sử dụng để quay phim, thời tiết hôm nay cũng rất tốt, sáng sớm trời quang mây tạnh, gió thổi hiu hiu.
Bầu trời xanh lam, mênh mông vô tận, ánh mắt trời chiếu rọi trên mặt đất giống như những viên kim cương điểm xuyết giữa thảm cỏ xanh thẳm. Đạo diễn cầm kịch bản đứng ở giữa giải thích việc điều khiển ngựa cho tổ đạo cụ, bình thường sẽ quay ngay lập tức, bây giờ mọi người đều sử dụng ngựa đạo cụ nên rất dễ khống chế, cũng sẽ không dễ dàng khiến diễn viên ngã xuống, cũng không phải diễn viên không chuyên nghiệp. Nhưng đám ngựa bình thường quá nhiều không tiện khống chế, ngộ nhỡ diễn viên xảy ra tai nạn gì thì toàn bộ đoàn làm phim sẽ phải ngưng hoạt động, tổn thất quá lớn.
Nhưng hôm nay có một cảnh quay hồ tưởng, có hai con ngựa được buộc gần đó, một đen một trắng.
“Hồ lão sư.” Trịnh Vinh Phi hét lên: “Chu Tây đâu?”
Chu Tây lập tức ló đầu ra từ trong đám người, bước nhanh đến chỗ đạo diễn: “Ở đây.”
Lúc Chu Tây thử trang, anh ta đã rất hài lòng với bộ quần áo này, không ngờ nó lại lộng lẫy như thế dưới ánh mặt trời. Làn da Chu Tây trắng sáng, cô chợt nở nụ cười, đôi mắt rực rỡ tựa như những vì sao, phát ra ánh sáng chói loá.
Ngây thơ hồn nhiên, thuần khiết linh động.
Lúc đầu anh ta cân nhắc xem có nên tìm hai diễn viên trẻ đến để thử hay không, nhưng chọn đi chọn lại, kỹ năng diễn xuất của các diễn viên trẻ đều quá xúc động, thực sự chưa có gì nổi bật.
Anh ta liền hỏi Hồ Ứng Khanh, Hồ Ứng Khanh nói anh ta ( Hồ Ứng Khanh) có thể thử mặc trang phục thiêu niên.
Làn da của Chu Tây rất tốt, trời sinh tự nhiên, kiểu này những người khác cầu cũng không được.
“Sau khi quay cận cảnh xong, hai người đi xuống để thay thế thân và quay một loạt cảnh xa. Tây Tây, giáo viên dạy võ đã dạy cho cô tư thế bắn cung rồi đúng không? Cô cứ thoải mái, chỉ cần tư thế nghiêm túc là được.”
Chu Tây gật đầu, cô vừa mới đọc kịch bản, lúc này hơn một nửa cảm xúc vẫn đang đắm chìm trong kịch bản nên trong lúc nhất thời khó có thể diễn xuất, cũng không có cách nào để trả lời vấn đề của Trịnh Vinh Phi.
“Vậy thì tốt, Hồ lão sư, bên anh tôi sẽ không nói nhiều nữa.”
Chu Tây tiếp tục đọc kịch bản, khoảng thời gian này cô càng ngày càng có cảm giác hứng thú với kịch bản, hơn nữa cũng nhanh chóng nhập tâm vào vai diễn. Cái cảm giác hừng hực khát vọng diễn xuất này, một khi đã đi vào thì cô sẽ đắm chìm trong diễn xuất.
Cảnh quay đầu tiên là của Hồ Ứng Khanh, Hồ Ứng Khanh mặc một bộ đồ màu đen, sau khi lên ngựa, thần thái cả người anh ta lập tức thay đổi, Hồ Ứng Khanh vẫn luôn được mệnh danh là diễn xuất như sách giáo khoa, nên điều này không có gì bất ngờ cả.
Kỹ năng diễn xuất ổn định, thành thạo, có thể nhìn ra được anh ta đã dành rất nhiều công sức để định hình nhân vật.
Hôm nay Giang Kiều có một cảnh quay buổi chiều, vốn dĩ cô ta có thể đến đây từ buổi trưa, nhưng buổi sáng hôm nay có cảnh quay của Chu Tây, cô ta mang danh nghĩ quan sát, đến đây trước để xem náo nhiệt.
Trong chương trình Phái diễn xuất, Chu Tây chắc chắn đã may mắn gặp được biên tập cắt nối tốt, đoàn đội tốt và kịch bản tốt. Về kỹ năng diễn xuất của cô, Giang Kiều đã nghĩ xong bản thảo giẫm đạp như thế nào rồi.
Cô ta đổ đầy nước sôi để nguội vào cốc trà sữa và giả vờ như đang uống trà sữa. Ly trà sữa này được làm bắng giấy ly màu trắng, không trong suốt nên không thể nhìn thấy bên trong có gì. Cô ta cầm điện thoại di động tự sướng, khẽ cắn ống hút, liên tục chụp 109 bức ảnh.
Sau đó gửi cho trợ lý, yêu cầu trợ lý tìm một người nào đó chọn ra một ảnh để photoshop, cô ta sẽ không đăng Weibo nữa, tích V màu đỏ đã biến mất rồi. Đăng Weibo là một công việc đòi hỏi kỹ năng, chụp ảnh tự sướng cũng là một công việc đòi hỏi kỹ năng để củng cố hình tượng của mình, không thể quá ảo.
Uống trà sữa tương đối ngon, hơn nữa cũng có thể cọ nhiệt trước sức hot của trà sữa gần đây, đồng thời còn có thể củng cố hình tượng ngốc nghếch bạch ngọt không tranh với đời của cô ta, những người thích ăn đồ ngọt thường có tính tình rất tốt.
Sau khi chụp xong, cô ta buông chiếc ly xuống, thứ trà sữa này toàn là đường, đường không tốt cho làn da, cũng dễ tăng cân. Giang Kiều liếc mắt bĩu môi một cái, rút khăn giấy ra lau tay, cực kỳ ghét bỏ, có nữa diễn viên nào thực sự uống trà sữa đâu?
Kỹ năng diễn xuất của Hồ Ứng Khanh rất tốt, chỉ một cái là qua.
Cảnh tiếp theo là cảnh phối hợp giữa Chu Tây và Hồ Ứng Khanh, Giang Kiều đứng dậy di chuyển đến bên cạnh đạo diễn, Chu Tây bên kia đang nhấc chân lên ngựa, dáng vẻ cực kỳ cool ngầu.
Bộ trang phục đỏ rực chói mắt dưới ánh mắt trời, cách cô chọn vị trí cực kỳ chuẩn xác, lúc quay đầu đối mặt với ống kính máy quay sẽ nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt linh động, ý vị động lòng người, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều trở nên ảm đạm không màu sắc, chỉ có ánh sáng chói loá từ trên người cô bắn ra tứ phía.
Cô thoải mái giơ cung lên bắn tên, khẽ hếch cằm lên, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cong thành một hình vòng cung đầy tự tin.
Tư thế của cô cực kỳ ổn, diễn viên bắn tên chỉ cần một cung tên rỗng, nhưng trong tay Chu Tây dường như có một mũi tên thực sự, vụt một tiếng, dây cung va chạm với bầu không khí phát ra tiếng vang sắc bén.
Chu Tây hạ tay xuống, người quay phim đứng ở phía sau chớp chớp mắt, lần này Chu Tây đã sử dụng toàn bộ sức mạnh, cô giống như đang thực sự cưỡi ngựa rời đi, phóng như bay về phía con mồi của mình.
Bước chân của Giang Kiều cương cứng tại chỗ.
Mẹ nó! Bản thảo bản thảo giẫm đạp kia là do cô ta hay do Chu Tây làm đây? Ai giẫm ai đây?