Tô Thần Nghiêm ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Chu Tây rồi buột miệng nói ra một câu, đầu óc mơ màng buồn ngủ ngay lập tức tỉnh táo: “Chị Tây, chào buổi sáng.”
Chu Tây đeo khẩu trang len, khoé mắt cong cong nở một nụ cười hiền hậu, cũng không nói gì nhiều: “Chào buổi sáng.”
Tô Thần Nghiêm chỉ thấy rung động trong lòng, lúc nãy Chu Tây vừa đẹp vừa lạnh lùng kiều diễm.
“Uống sữa không?” Tô Thần Nghiêm vừa đeo khẩu trang vừa đưa sữa bò nóng cho Chu Tây. Cái liếc mắt lúc nãy quá xúc động, bây giờ trái tim anh ta vẫn còn đập thình thịch.
“Không cần, cảm ơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngày hôm qua ngủ ngon chứ?”
“Vẫn ổn.”
Tô Thần Nghiêm bước nhanh hơn một bước ấn thang máy đi xuống, đè đè cổ, gần đây anh ta bị Trịnh Vinh Phi lăn lộn đến chết, dưới mắt còn có vết thâm quầng, sau khi bước vào thang máy lập tức dựa vào tường giống như người không xương. Liếc mắt nhìn Chu Tây, Chu Tây cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì, giống như sự kinh diễm lúc nãy chỉ là ảo giác của anh ta.
Sau khi lên xe, Chu Tây đeo tai nghe lên đọc kịch bản, Tô Thần Nghiêm vốn định lên xe sẽ ngủ bù, nhưng vừa mới liếc nhìn Chu Tây một cái, ánh mắt đã không thể rời khỏi. Mặt trời vẫn còn chưa dâng lên, nơi phía chân trời trắng xoá giống như bụng cá, ánh nắng rọi qua cửa kính xe rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tây.
Cổ họng Tô Thần Nghiêm hơi khô khốc, anh ta cầm điện thoại di động chụp trộm một bức, bố cục vừa phải, xem lẫn giữa ánh sáng và bóng tối, Chu Tây lẳng lặng đọc kịch bản, cả thế giới này dường như chỉ còn một mình cô.
Tô Thần Nghiêm đăng nhập vào tài khoản phụ của mình, đăng bức ảnh lên weibo.
“Nữ thần lại đạt đến một tầm cao mới về sắc đẹp.”
Tài khoản phụ của Tô Thần Nghiêm tên là Tây Thần hãy đối mặt với tôi, tổng cộng có một trăm ngàn fans, hơn tám mươi ngàn fans là do Tô Thần Nghiêm mua, hai mươi ngàn còn lại một nửa là tự theo dõi, một nửa là fans của Chu Tây.
Mười ngàn fans của anh cũng có thể coi là fans lớn của Chu Tây.
Bức ảnh vừa mới được đăng tải đã có người bình luận: [A a a a a! Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì vậy? Chủ Weibo sao có thể chụp được bức ảnh này? Bạn là người bên cạnh chị Tây sao?]
[Đã lâu lắm rồi chị Tây không đăng ảnh! Rất nhớ cô ấy, cô ấy thật đẹp!]
[Suốt bao nhiêu năm qua, chỉ có bạn vẫn luôn kiên trì đăng tải tin tức của chị Tây, khóc.]
Tô Thần Nghiêm trả lời: [Cô ấy xứng đáng, cô ấy là mặt trời nhỏ trên thế gian này, cô ấy là Chu Tây tốt nhất thế giới. Tôi ngưỡng mộ cô ấy rồi đến đây, đương nhiên cũng sẽ không bỏ rơi cô ấy khi cô ấy đang ở thung lũng, tôi vẫn luôn giữ vững, chờ ngày cô ấy trở về một cách toả sáng nhất.]
[Chủ weibo, chủ weibo, bây giờ chị Tây thế nào rồi? Chị ấy khoẻ không?]
Tô Thần Nghiêm nhìn Chu Tây đang ở trước mắt mình, đè nén nhịp tim của mình: [Cô ấy rất tốt, đang đóng phim.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thần Nghiêm lặng lẽ mở super topic của Chu Tây ra, lặng lẽ tạo dữ liệu và chia sẻ tài khoản phụ weibo của mình đến trang đầu: [Nếu bạn không bỏ phiếu, tôi không bỏ phiếu thì lúc nào chị Tây mới có thể xuất đầu đây! Cao Lương, xông lên đi.]
Tô Thần Nghiêm chia sẻ liên kết cho người đại diện: [Đi bỏ phiếu đi.]
Người đại diện: [Cút.]
Tô Thần Nghiêm: [Vậy tôi sẽ dùng tài khoản chính để bỏ.]
Người đại diện: [Tôi sẽ đi bỏ, nếu hai tháng tới cậu dám nổi điên ở trên tài khoản chính thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là tàn nhẫn.]
Một nghệ sĩ theo đuổi thần tượng không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng Tô Thần Nghiêm lại theo đuổi một nhân vật nhỏ hơn anh ta cả ngàn lần, người đại diện thực sự muốn tát chết anh ta, đồ não tàn này.
Tô Thần Nghiêm vận động những người xung quanh đi ủng hộ Chu Tây. Chu Tây vẫn cách top 100 vạn dặm, thực sự có quá ít fans hâm mộ. Vận dụng mọi tài nguyên vốn có cũng chỉ có hơn ba mươi ngàn fans và một trăm ngàn sức hot.
Trên bảng xếp hạng top 100 ngôi sao hàng đầu cho thấy rằng người đang xếp thứ 100 có một triệu điểm hot và một triệu fans. Một cây thang nhỏ như bọn họ không biết đến lúc nào mới có thể chạm đến bầu trời?
Tô Thần Nghiêm nhàm chán lướt Weibo, lúc kéo xuống làm mới thì đột nhiên nhìn thấy super topic của Chu Tây đã đứng thứ 99 với 1,2 triệu điểm hot và ba trăm ngàn fans. Số liệu vẫn đang không ngừng tăng lên, Tô Thần Nghiêm click vào xem, tất cả đều là tài khoản nhỏ. Anh ta lăn lộn trong giới fans suốt nhiều năm, đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, hơn một nửa là mua.
Lập tức gửi tin nhắn cho người đại diện: [Anh mua nhiệt độ của Chu Tây à?]
Người đại diện: [Cậu cảm thấy đầu óc của tôi có vấn đề?]
Chẳng lẽ là đối thủ? Có lẽ muốn hãm hại Chu Tây? Tạo số liệu cho cô ấy? Nhưng sau khi số liệu đạt đến con số 1,2 triệu lại bắt đầu từ từ tăng lượng fans thật, lần này tạo số liệu một cách cao minh.
Rốt cuộc là ai?
————
Một toà nhà cũ đổ nát, những bức tường hoang tàn, mây đen trên bầu trời u ám đè nặng xuống khắp thế gian. Người đàn ông mặc chiến phục màu đen đứng trên đống đổ nát, chúc áo sơ mi của anh mở rộng để lộ một mảnh da trắng nõn, vạt áo sơ mi được bỏ vào trong thắt lưng màu đen. Áo khoác vắt trên vai để lộ một nửa phần eo thon rắn chắc. Đôi chân dài thẳng tắp được phác hoạ khiến chúng càng thêm đỉnh bạt, anh hơi mở rộng hai chân, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào máy ảnh.
Tiếng chụp ảnh vang lên, khuôn mặt người đàn ông dừng lại trên màn hình.
Bức ảnh thâm trầm u ám, phông nền đổ nát, giống hệt như một vị vua lãnh khốc thời mạt thế.
Máu chảy trong người nhiếp ảnh gia trở nên nóng bỏng, nói: “Anh Bắc, rút kiếm.”
Cạch một tiếng, thanh kiếm dài được rút ra, anh bước về phía trước, trong ánh mắt ngay lập tức lộ ra sát khí, cánh tay vừa nhấc lên, vỏ kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng vang, anh bước về phía trước.
Chủ đề của bộ sưu tập ảnh lần này là tướng quân giữa các vì sao, lấy bối cảnh là cuộc chiến tranh ngày tận thế đổ nát, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí kia của anh, sắc thái nồng đậm, đánh mạnh vào trái tim. Hơn nữa khoảng thời gian trước Lục Bắc Nghiêu vừa mới quay xong bộ phim cổ trang Tướng quân, nên nhiếp ảnh gia đã có thể tưởng tượng được sau khi bộ sưu tập này được tung ra sẽ bùng nổ như thế nào.
Hầu hết các nhiếp ảnh gia trong giới đều rất thích làm việc với Lục Bắc Nghiêu, năng lực biểu cảm của Lục Bắc Nghiêu rất mạnh, tính cách cũng tốt, cực kỳ phối hợp.
Một số tiểu thịt tươi vừa mới có chút hot đã không phối hợp, kén chọn cái này muốn cái kia, yêu cầu nhiếp ảnh gia rất nhiều, điều này không được điều kia không xong, già mồm cãi láo.
Còn Lục Bắc Nghiêu cứ cho tiền là làm, chỉ cần không bán thân, cái gì cũng được.
Mấy năm nay, các nhiếp ảnh gia đã từng hợp tác với Lục Bắc Nghiêu đều cảm thấy rất hài lòng với anh. Nhiếp ảnh gia nghe thấy vị trí lý nhỏ đứng cách đó không xe đang che miệng kìm nén tiếng hét chói tai điên cuồng, giá trị nhan sắc của Lục Bắc Nghiêu thực sự xứng đáng hét chói tai.
Những bước chân mạnh mẽ.
Lục Bắc Nghiêu giơ tay lên cởi cúc áo sơ mi, bởi vì mang bao tay nên cúc đầu tiên anh không thể cởi ra được, trong tay anh có kiếm, vì thế anh cúi đầu cắn tháo bao tay ra, nhiếp ảnh gia lập tức chụp ảnh, trái tim đập loạn xạ.
Khát vọng vừa lúc thứ Lục Bắc Nghiêu cắn chính là cô ta.
Người đàn ông lãnh tình lãnh dục lãnh khốc cắn bỏ từng cúc áo trên giường không biết sẽ như thế nào, nhất định là muốn chết.
Hai chân mềm nhũn.
Sau khi chụp xong bộ ảnh, nhiếp ảnh gia kêu ngừng lại: “Anh Bắc, rất tốt! Cực kỳ tốt.”
“Vất vả rồi.”
Lục Bắc Nghiêu bước xuống đống đổ nát, cởi áo khoác ra đưa cho Tiểu Phi, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Cổ áo bị bởi bỏ hai hàng cúc, xương quai xanh lạnh lùng rõ ràng. Anh đi đến xe trang điểm, mở một chai nước hoàn toàn mới ra súc miệng rồi rửa sạch tay.
Rút khăn giấy ra lau sạch sẽ, tiểu phi đưa điện thoại di động của Lục Bắc Nghiêu đến đây: “Anh Trần gọi mấy cuộc, nói là có chuyện gấp muốn gặp anh.”
Lục Bắc Nghiêu mở máy lên thì nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của trần chu. Trần Chu là người đại diện thứ hai của anh kể từ khi anh xuất đạo cho đến nay, lúc đó người đại diện đầu tiên phong sát anh, bị công ty xử lý. Anh liền chuyển đến tay Trần Chu, tuổi tác của Trần Chu không lớn lắm, nhỏ hơn Lục Bắc Nghiêu một tháng, năng lực nghiệp vụ không tồi, ánh mắt chọn kịch bản cũng ok.
Bọn họ rời khỏi công ty ban đầu đi ăn máng khác, ra ngoài làm một mình, chẳng mấy chốc đã có thể đứng vững trong giới giải trí. Lục Bắc Nghiêu chính là tác phẩm thành công nhất của Trần Chu. Mỗi lần uống say, Trần Chu đều phải tự khen ngợi ánh mắt chọn người của mình và thủ đoạn tâng bốc người khác.
Lục Bắc Nghiêu không để ý đến những thứ đó, có lẽ là do hoàn cảnh sống từ lúc còn nhỏ tạo thành, mẹ anh là một người cực kỳ hay cằn nhằn, một chút việc nhỏ nhặt cũng lải nhải không yên nên anh đã học được cách giả câm điếc, những thứ anh không thích sẽ tự động bị chặn lại.
Mặc kệ bạn nói gì, chuyện đó không liên quan đến tôi.
Anh mặt không đổi sắc lắng nghe, nhưng trên thực tế lại không biết đang nói gì.
Lục Bắc Nghiêu chỉ cần tiên, nếu có tiền, anh có thể sống những ngày tháng tốt đẹp với Chu Tây, những thứ khác đều không liên quan. Trần Chu thực sự có thể lăng xê, anh biết, các fans của anh rất điên cuồng, anh cũng biết.
Nhưng hai chuyện này có thể cùng là một chuyện không? Anh rất ít khi nghĩ đến. Sau khi mua xong nhà, trong tay anh còn rất ít tiền, nhà họ Chu lại xảy ra chuyện, anh muốn kiếm nhiều tiền.
Chu Tây vẫn luôn là cô công chúa nhỏ, không thể ở bên cạnh anh sống những ngày tháng vất vả. Anh chấp nhận toàn bộ những thứ vớ vẩn, bận rộn đến chết lặng, bận đến mức đại não trống rỗng.
Suy nghĩ là một chuyện rất xa xôi.
Chu Tây nhắc đến chuyện chia tay, bộ não đang chuyển động với tốc độ cao đột nhiên dừng lại, anh đang làm gì? Anh làm tất cả những chuyện đó là vì cái gì?
Lục Bắc Nghiêu mở weibo ra nhìn thấy super topic của ngôi sao, anh cũng vừa mới biết đến bảng xếp hạng này, sau đó tạo số liệu. Chu Tây nằm ở vị trí thứ 99, click đi vào, người tạo ra super topic này tên là Tây Thần hãy đối mặt với tôi, người nọ đăng tải một bức ảnh chụp lén.
Lúc sáng anh đã nhìn thấy bức ảnh này, Lục Bắc Nghiêu tiếp tục lướt xuống, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì dó, anh lại lướt lên một lần nữa.
Lục Bắc Nghiêu nhìn kỹ bức ảnh này, khoảng chừng một phút sau, trong lòng anh bỗng nhiên trào dâng một cỗ tức giận? Ai đã chụp bức ảnh này? Blogger này là ai?
Lục Bắc Nghiêu phóng to bức ảnh lên kích thước lớn nhất, có một bàn tay mơ hồ phản chiếu trên góc trái cửa kính xe ô tô của Chu Tây, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nam Patek Philippe kinh điển.
Anh đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này trên tay của Tô Thần Nghiêm.
Anh còn chưa chết đâu, thế mà một đám đều đến đào góc tường nhà anh.
Điện thoại vang lên, người gọi điện đến là Trần Chu, Lục Bắc Nghiêu đi đến đống đổ nát yên tĩnh ở phía bên kia, vừa bắt máy vừa cầm hộp thuốc rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, hơi nghiêng đầu sang một bên. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn của anh, anh hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi phum làn khói trắng ra, cất bật lửa vào trong túi quần.
“Tôi đang nghe đây.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh chấm dứt hợp đồng với tôi, không thành vấn đề, ok. Anh tự huỷ hoại tương lai của bản thân là sao? Xoá Weibo, lén lút chạy đến gặp Chu Tây, anh cho rằng không có ai chụp được sao? Là tôi dùng rất nhiều tiền để ép xuống đấy. Chia tay có gì không tốt đâu? Mỗi một lần Chu Tây lên hot search là anh lại đánh rớt một đống fans hâm mộ, anh biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu công việc tốt không? Bởi vì anh có một người bạn gái thích giở trò, mọi người đều không dám hợp tác với anh, sợ giữa chừng bạn gái anh sẽ xuất hiện quậy ầm ĩ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bây giờ anh đang có một tương lai rất tốt, anh nên tập trung tinh thần vào sự nghiệp, anh có tiền, sau này kiếm một cô bạn gái như thế nào mà chẳng được? Tôi không hiểu rốt cuộc Chu Tây có gì tốt, cô ta có gì nào?”
“Trên thế giới này chỉ có một Chu Tây, cô ấy tốt như thế nào chỉ tôi biết là được rồi, tôi không cần thiết phải nói nhiều với cậu.” Lục Bắc Nghiêu nhìn bầu trời u ám phía xa xa, thời tiết thành phố S không tốt, hình như lại muốn mưa nữa rồi: “Hợp động còn nửa năm, sau khi kết thúc sẽ không gia hạn thêm hợp đồng, phòng làm việc mỗi người một nửa, mỗi người sẽ đi đường riêng.”
“Anh đúng là có bệnh thật rồi. Lục Bắc Nghiêu, tôi nói cho anh biết, anh như thế này xứng đang bị flop. Lúc trước tôi không nên kéo anh lên, vĩnh viễn chìm nghỉm mới là kết cục của anh. Hai người các anh ôm nhau một cục, cùng nhau trầm luân đi, để xem anh như thế có thể đi được bao xa.”
Trần Chu thực sự ghê tởm Chu Tây đến chết, Chu Tây chính là chướng ngại vật trên con đường thành công của Lục Bắc Nghiêu. Anh ta đã muốn đá văng Chu Tây từ lâu, không có Chu Tây, sự nghiệp của Lục Bắc Nghiêu chắc chắn sẽ tăng gấp mười lần, nhà họ Chu xảy ra chuyện, vì muốn kiếm tiên, Lục Bắc Nghiêu chấp nhận đủ mọi kịch bản dở tệ, huỷ hoại danh tiếng. Lục Bắc Nghiêu không để bụng nhưng Trần Chu lại để ý, mấy năm nay trần chu xoay người trở thành chủ, sự nghiệp thăng tiến, cuộc sống của anh ta đang bước lên một tầm cao mới, anh ta được xưng là Bá Nhạc trong nghề, sao có thể cho phép tuấn mã của mình xảy ra chuyện?
Cuối cùng Chu Tây cũng chia tay với Lục Bắc Nghiêu, anh ta sắp bật cười thành tiếng, Chu Tây còn rất tự mình biết lấy mình, mặc dù thời điểm chia tay không hợp lý lắm nhưng không có gì là không tẩy trắng được, anh ta xuất thân làm marketing, chẳng mấy chốc sẽ tẩy trắng sạch sẽ.
Ai có thể ngờ được đầu óc của Lục Bắc Nghiêu lại không tốt giống như Chu Tây.
Lục Bắc Nghiêu thu hồi ánh mắt, kìm nén tất cả cảm xúc, anh đã chai lỳ trước những việc như thế này rồi, cười nhạo một tiếng: “Tôi bước chân vào giới giải trí là vì cô ấy, anh cảm thấy bây giờ tôi sẽ để ý đến những thứ đó sao?”
“Anh quả thực là một con chó điên!” Trần Chu tức muốn hộc máu.
Lục Bắc Nghiêu nhàn nhạt ngước mắt lên, bên dưới hàng lông mi đen nhánh và dày là đôi mắt thâm thuý sắc bén: “Tốt nhất đừng để tôi điều tra ra những chuyện cậu đã làm, nếu không tôi sẽ không buông tha cho chính mình, cũng không bỏ qua cho cậu đâu. Tôi điên hay không điên, cậu có thể thử xem.”
Anh ta có tội, tội của anh ta không thể tha.