Chương 49
Lục Bắc Nghiêu đã lên rất nhiều kế hoạch trong cuộc đời, ví dụ như trả hết nợ và có tiền tiết kiệm trong tay, anh sẽ rời khỏi giới giải trí để mở một nhà hàng.
Sẽ không còn ai tấn công bọn họ nữa, sẽ không có người nhắn tin nguyền rủa bọn họ sớm chia tay nữa.
Anh rất khao khát có một cuộc sống yên tĩnh như thế, chỉ có hai người bọn họ. Chu Tây muốn trồng hoa, anh giả vờ không muốn, sau đó sẽ bị cô kéo đến xúc đất gần đó. Anh rất thích cảm giác được Chu Tây kéo đi, Chu Tây sẽ siết chặt lấy ngón tay anh.
Bọn họ sẽ có những ngày nghỉ và làm ổ trên ghế sô pha để xem phim, thoạt nhìn không gì đặc biệt, Chu Tây nằm trong lồng ngực anh ăn đồ ăn vặt, lúc nhớ ra sẽ nghiêng người hôn anh một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc là ngày mưa, anh ngồi trên thảm trong phòng ngủ, ngắm màn mưa, chơi game hoặc đọc sách, Chu Tây sẽ nằm vắt chéo chân trên ghế sô pha, đầu tựa vào bờ vai rắn chắc của anh, mái tóc cọ cọ vào mặt anh. Lúc Chu Tây xem đến đoạn hay sẽ cắn vào cổ anh một cái, không nặng lắm, chỉ ngậm lấy nhẹ nhàng cắn, không để lại dấu đỏ.
Không có những lời mắng chửi, không có công kích, không có những sasaeng fans tung hoành và không có máy ảnh xuất hiện ở khắp mọi nơi, chỉ cần anh vừa thở một cái cũng có thể bị người khác viết ra hàng ngàn chữ để phân tích cuộc sống thường ngày, thực sự quá ngột ngạt.
Anh đã lên kế hoạch rất nhiều về tương lai nhưng lại không ngờ sẽ có một ngày Chu Tây rời đi, bởi vì chính những kế hoạch đó của anh đã khiến Chu Tây đi vào đường cùng, trung tâm của tương lai cũng không còn nữa. Tất cả những gì về tương lai đều trở nên vô nghĩa, cuối cùng chỉ còn là bọt nước.
Hơi thở của Chu Tây rất nhẹ, nhìn Lục Bắc Nghiêu ở phía đối diện, đã lâu lắm rồi bọn họ không trực tiếp đối mặt, không có giao tiếp sâu sắc nào.
“Tại sao anh không nói với tôi?” Chu Tây đột nhiên cao giọng, cô đập chiếc túi xách trong tay xuống bàn: “Anh cứ tự cho là đúng như thế sao? Anh luôn luôn tự cho mình là đúng! Sinh con là chuyện của hai người, tại sao một mình anh lại quyết định? Tại sao anh lại cho rằng tôi có thể chấp nhận?”
“Tôi không chấp nhận, anh đã đánh mất tất cả mọi thứ.” Chu Tây hung hăng lau sạch nước mắt trên mặt, tại sao cô lại phải đau lòng? Tại sao lại muốn khóc? Điều này không liên quan gì đến cô cả.
Không phải cô, là cô ấy, Chu Tây tức giận đến hồ đồ.
Chu Tây hất cằm lên, nói: “Cô ấy không cần anh, anh thua cuộc, thất bại thảm hại.”
Lúc đầu, khi Chu Khải Vũ rất kiên quyết đưa ra yêu cầu bọn họ ở bên nhau nhưng không được có con, anh nghĩ rằng đó là vì Chu Khải Vũ không thích mình. Sau đó anh mơ hồ đoán ra được một số chuyện, chỉ là lúc đó anh đoán nhà họ chu có bệnh di truyền khác, không ngờ lại là bệnh thần kinh.
Sau khi biết được bệnh tình của Chu Tây, anh cảm thấy lựa chọn này cực kỳ chính xách. May mắn thay, đầu óc của anh không bị nóng lên, may mắn thay, anh không đánh cược.
“Anh chưa bao giờ đánh cược với em.” Lục Bắc Nghiêu nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Tây, lúc nãy khi Chu Tây vừa mới bộc phát sự tức giận, anh đã nhìn thấy bóng dáng của quá khứ. Ánh sáng yếu ớt này khiến ngón tay tay run lên, anh cố gắng kiềm chế, đứng thẳng người đè nén sự xúc động nơi đáy lòng, dần dần buông lỏng tay ra: “Xin lỗi, anh không nên không bàn bạc với em.”
Kế hoạch của anh từ trước đến nay vẫn luôn tự mình quyết định, có lẽ là một thói quen tạo thành từ lúc nhỏ, đây là một khuyết điểm rất xấu, cực kỳ cực kỳ xấu. Anh và Chu Tây là hai người, bọn họ ở bên nhau, anh không thể tự cho mình là đúng.
Anh không nói với Chu Tây rằng anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bởi vì tự ti nên anh mới kìm nén một thời gian dài. Anh không nói với Chu Tây rằng lúc anh nắm tay cô đã phải cố lấy hết dũng khí, anh không nói với Chu Tây rằng anh cũng đã đến mức giới hạn rồi.
Anh không thể nói với Chu Tây rằng trong nhà không thể gắng gượng được bao lâu nữa. Anh không thể nói bố có thể sẽ phải ngồi tù.
Anh không biết phải giải thích tất cả những chuyện đó như thế nào, anh cảm thấy mỗi một chuyện Chu Tây đều không thể chấp nhận được, đều không nằm trong phạm vi thừa nhận của Chu Tây. Bất kể là chuyện gì đều sẽ phát sinh ra vấn đề mới. Ví dụ như không thể có con, nếu xảy ra ở trên người Chu Tây, cô nhất định sẽ ầm ĩ muốn chia tay. Lục Bắc Nghiêu không thể chia tay với Chu Tây, nhưng lần này anh không biết khi nào mới kết thúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ôm đồm tất cả mọi chuyện vào người mình, mọi vấn đề sẽ được giải quyết từ gốc rễ. Chỉ cần anh vùi đầu vào làm việc hai năm, cuối cùng tất cả sẽ kết thúc. Chu Tây sẽ không biết gì cả, cũng không có cảm giác khủng hoảng, cô vẫn ở nhà chuyên tâm ăn uống vui chơi thưởng hoa như trước, cùng đi dạo phố mua đồ với bạn thân, cô sẽ không bị xáo trộn bởi vấn đề mưu sinh, cô cũng không cần phải ra ngoài để chịu ấm ức.
Nhưng những ấm ức ở nhà của cô lại do Lục Bắc Nghiêu đưa đến.
“Vậy cả đời này anh không định có con sao?” Chu Tây nhặt túi lên một lần nữa: “Hai người các anh là đồ ngốc, anh mù quáng quyết định, tự cho mình là đúng, cô ấy không nói gì với anh cả, sợ mang đến áp lực cho anh, mặc kệ bản thân bị bạo lực mạng công kích.”
Chu Tây tìm đến mạnh hiểu làm bình xịt phun trào trên mạng, cô ấy đại chiến 300 hiệp cùng với người khác trên mạng nhưng chưa bao giờ nói với Lục Bắc Nghiêu đã vượt qua vấn đề này.
Thực ra cô ấy đang liều mạng kiểm soát bản thân.
Lục Bắc Nghiêu hai lần hạ nhiệt, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy, nếu tiếp tục ngã xuống thì anh sẽ không còn nhiều cơ hội để nổi tiếng nữa, anh đã 27 tuổi rồi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những thứ đó, cô lại không nhịn được muốn phẫn nộ mắng chửi người, ngôn ngữ chính là một lưỡi dao sắc bén, Cô lướt qua hàng trăm bình luận tốt đep, nhưng một trong số đó đều xem lẫn những lời mỉa mai châm chọc, lời mỉa mai đó giống như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô nói với Lục Bắc Nghiêu rằng không sao cả, lúc Lục Bắc Nghiêu an ủi cô, thực sự không sao cả.
Cô có Lục Bắc Nghiêu cũng giống như được mặc thêm chiếc áo giáp.
Nhưng Lục Bắc Nghiêu vừa đi, cơn điên của cô lại nổi lên, cô không thể kiểm soát được những suy nghĩ miên man, cô điên cuồng đối đầu với cư dân mạng. Cô vừa mới giải thích một câu, đối phương đã phát triển thành một điểm tấn công mới. Người qua đường “xé” cư dân mạng, vì vậy danh xưng “nhân tố bạo lực mạng” của cô cứ thế được tạo thành, người qua đường chê giễu cô chỉ là hạng tầm thường.
Cô không biết liệu có phải mình bị ảnh hưởng bởi căn bệnh giai đoạn sau không, nhưng càng ngày cô càng mẫn cảm, càng ngày càng điên cuồng hơn nữa. Lúc tỉnh táo lại, cô không biết mình đã làm gì. Cô cũng sẽ sợ hãi, sợ đến tột cùng, cô liền gọi điện cho Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu là cọng rơm cứu mạng của cô.
“Tây Tây.” Lục Bắc Nghiêu đi đến, anh đi đến trước mặt Chu Tây rồi mới dừng lại, đưa tay chạm vào giọt nước mắt trên mặt cô.
Chu Tây lập tức lui về phía sau kéo rộng khoảng cách với anh: “Tôi không phải là cô ấy.”
Bàn tay Lục Bắc Nghiêu dừng lại ở trên không trung, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Một lát sau, bàn tay anh cô độc buông thõng xuống, đặt bên hông mình: “Anh chưa từng có hứng thú với trẻ con, anh không có khả năng yêu thích trẻ con, đừng băn khoăn đến chuyện này nữa, đây là vấn đề của anh. Bây giờ tính huống của em không được ổn lắm, em nhanh đến gặp bác sĩ đi, nếu cần sự can thiệp của thuốc thì nhất định phải uống thuốc. Mặc kệ chia tay hay không, anh hi vọng em có thể sống tốt. Chu Tây, chú đã tỉnh lại rồi, em có rất nhiều thứ cần phải vướng bận, đừng đi vào đường cùng nữa.”
“Tôi sẽ sống tốt, tôi sẽ không đi vào đường cùng.” Chu Tây lùi về phía sau một bước, cương quyết kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng. Cô không thể tiến về phía trước, kết cục thất bại của cô và Lục Bắc Nghiêu đã đủ thảm thiết, phía trước là vực sâu vạn trượng.”
“Tôi đi đây.”
Chu Tây xoay người ra ngoài, Lục Bắc Nghiêu vẫn còn đứng đó, tiếng bước chân của Chu Tây càng ngày càng xa.
Mãi đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, Lục Bắc Nghiêu giơ tay lên lau mặt một phen, anh lấy thuốc ra cắn, cúi đầu bật lửa, hung hắc hít một hơi, bật lửa đặt trên mặt bàn phát ra tiếng vang. Khuôn mặt tuấn tú sâu thẳm bao phủ trong sương khói càng khắc sâu sự lạnh lẽo, Lục Bắc Nghiêu ngẩn người trong chốc lát.
Cô của bây giờ rất lý trí, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, bên cạnh cô có Tần Di, Tần Di thoạt nhìn rất đáng tin cậy. Người nhà họ Mạnh đều rất thích cô, Mạnh thị cũng sẽ không bạc đãi Chu Tây, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Bệnh tình của Chu Tây cũng không lan rộng theo chiều hướng xấu, dì đổng nói, lúc trước tình trạng phát bệnh ban đầu của Chu Tây cũng là như vậy, sau khi vượt qua khoảng thời gian đau khổ vì mất mát nhất, hành động và trạng thái của cô không có gì khác biệt so với người bình thường, tất cả đều rất tốt, chỉ là cô không còn cần Lục Bắc Nghiêu nữa.
Nhưng tại sao cô lại khóc?
Cô thực sự đã xoá bỏ hoàn toàn quá khứ sao?
Hút xong một điếu thuốc, Lục Bắc Nghiêu cầm điện thoại di động bấm một dãy số, bên kia trả lời rất nhanh.
“Có việc gì sao?”
Lục Bắc Nghiêu dụi tắt điếu thuốc, bước nhanh đi ra ngoài: “Tôi muốn sửa kịch bản.”
Hứa Minh Duệ ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi đã nói mà, kịch bản anh viết đều là cứt chó.” Lục Bắc Nghiêu mặt không đổi sắc đeo khẩu trang lên, ra ngoài lên xe rồi dặn dò Tiểu Phi lái xe, anh ngồi thẳng người, ánh mắt thâm trầm nhìn ngọn đèn đường nhanh chóng lui về phía sau ngoài cửa sổ.
Dưới bóng tối khổng lồ, những ngọn đèn đường đó có vẻ mỏng manh. Lục Bắc Nghiêu nghĩ, nếu tình cảm giữa anh và Chu Tây là một canh bạc thì kể từ ngày ngồi lên canh bạc đó, anh đã lấy cả mạng sống của mình để đặt cược, không muốn lấy xuống, cả đời này này đều không lấy xuống: “Cứ sửa trực tiếp là được rồi, cứt chó dán lên trường cũng đáng giá hơn kịch bản của anh.”
Hứa Minh Duệ là một đạo diễn kiêm biên kịch của bộ phim “Ký sự tra án dân quốc”, Lục Bắc Nghiêu vì tiền nên mới nhận bộ phim này.
“Hả, cậu có ý gì?”
“Tôi không cần ký tên, lúc sửa lại vẫn là của anh, tôi chỉ không muốn quay một bộ phim dở tệ.” Giọng nói của Lục Bắc Nghiêu càng thâm trầm, anh cởi một cúc áo sơ mi, yết hầu lăn lộn: “Nếu không sửa thì tôi sẽ không quay nữa, anh cứ việc kiện tôi, tôi không có tiền, hai bàn tay trắng.”
“Fuck, con mẹ nó cậu đang chơi xấu với tôi?”
Hầu hết người trong giới đều biết Lục Bắc Nghiêu thực sự không có tiền, bây giờ anh là Xích Cước Đại Tiên, lại gần như đắc tội với fans, người đại diện cũng đá bay.
Hứa Minh Duệ tìm đến Lục Bắc Nghiêu là vì nhìn trúng nhân khí của anh, nền tảng fans và sức mua của fans. Trong thời đại lưu lượng này, hiệu quả và lợi ích của lưu lượng, rất nhiều người đóng phim lợi dụng lưu lượng để mang đến sức nóng nhưng kịch bản lại dở tệ. Nền tảng của lưu lượng nằm ở đó, có thể đảm bảo.
Nhưng cách làm hiện tại của Lục Bắc Nghiêu rõ ràng là tự huỷ hoại mình.
Hứa Minh Duệ lập tức cảm thấy 60 triệu của mình đã bị ném xuống nước, nhưng vì đã khởi quay nên phải cắn răng quay tiếp, nhưng bây giờ Lục Bắc Nghiêu lại muốn sửa kịch bản, một người diễn viên như anh sao không bay lên trời làm luôn đi?
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Hứa Minh Duệ là một người thô lỗ, lúc trước vì muốn cướp đoạt Lục Bắc Nghiêu nên đã trực tiếp cho người thanh toán hai phần ba thù lao đóng phim để làm tiền đặt cọc. Lúc khởi quay cũng đã đầu tư rất nhiều, bây giờ Lục Bắc Nghiêu không diễn nữa, anh ta cũng không còn cách nào khác.
“Ngay cả khi tôi căng da đầu tiếp tục quay cho xong đi chăng nữa thì bộ phim này sẽ trở thành lịch sự đen của tôi, đồng thời cũng là sự sỉ nhục trong sự nghiệp đạo diễn của anh, sẽ bị đóng đinh trên cột sỉ nhục bị người đời cười nhạo.” Lục Bắc Nghiêu cởi bỏ cúc áo nơi cổ tay, vén ống tay áo lên để lộ vết sẹo rõ ràng trên cánh tay, giấu trong bóng tối: “Nếu sau khi sửa xong mà không nổi tiếng, tôi sẽ không nhận số tiền thù lao còn lại, anh có thể soạn thảo hợp đồng.”
“Lúc trước cậu đã nhận nó, sao bây giờ lại không thể? Sao lúc trước cậu không sợ nó sẽ trở thành lịch sử đen của cậu đi? Nếu kịch bản của tôi thực sự dở tệ như vậy, sao cậu lại nhận?”
“Vì nó nhiều tiền, phải nuôi sống cả nhà.” Lục Bắc Nghiêu cũng không kiêng dè: “Bây giờ tôi không có gì nữa rồi, chỉ muốn nghiêm túc đóng phim. Anh cứ để tôi sửa, tôi đảm bảo sẽ khiến anh nổi tiếng.”
Anh biết tính cách của Hứa Minh Duệ, là thế hệ thứ ba giàu có, làm việc hoàn toàn vì đam mê. Tính tình ngay thẳng không thù dai nên chắc chắn anh sẽ không thua trong cuộc đàm phán này.
Im lặng một lúc lâu, Hứa Minh Duệ nói: “Cậu đang ở đâu? Gặp mặt nói chuyện đi.”
Cúp máy, Lục Bắc Nghiêu cầm điện thoại di động một hồi lâu, anh không thể rời khỏi giới giải trí, không thể cách Chu Tây quá xa.
Nếu ở lại, ngay cả khi không thể tiếp tục hình thức phía trước, những thứ đồ đã mất gì đó sớm muốn cũng sẽ lấy lại.
Lục Bắc Nghiêu nói với Tiểu Phi: “Đi điều tra nhật ký cuộc gọi của Tây tỷ trong tháng 5, tất cả.”
Tiểu Phi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Lục Bắc Nghiêu, cậu ta lại nuốt lời nói vào trong: “Được, sáng mai em sẽ đi tra ngay.”
Lục Bắc Nghiêu sa thải hết toàn bộ đội ngũ của mình, chỉ để lại một mình Tiểu Phi bên cạnh. Lục Bắc Nghiêu cho cậu ta đãi ngộ rất tốt, cậu ta cũng không muốn đi.
Thực sự rất khó check mấy kiểu bom tin nhắn này, những dãy số đó đều là số ảo.
Lục Bắc Nghiêu đã đổi số điện thoại của Chu Tây mấy lần vì sợ sẽ xảy ra chuyện này, cuối cùng nó vẫn xảy ra.