Một số bệnh nhân tâm thần phân liệt sẽ có biểu hiện nhân cách phân liệt trước khi phát bệnh, sẽ sinh ra ảo tưởng và lẫn lộn với hiện thực. Lần đầu tiên Chu Tây phát bệnh là năm mười tuổi, lúc đó bác sĩ tâm lý đã dùng biện pháp can thiệp tâm lý và nói với cô rằng mẹ cô đã đến nước Đức, để cô tin tưởng.
Đây mới chỉ là triệu chứng nhẹ, sau khi điều trị y tế, ngoại trừ việc bộc lộ tính cách nhạy cảm và thích phụ thuộc vào người ngoài ra thì chỉ có sự thù hận với Chu Khải Vũ, mặt khác không có gì khác thường, không có người biết cô đã quên đi.
Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rằng không nên nhắc đến mẹ cô, Chu Khải Vũ đã cố gắng hết sức để bảo vệ Chu Tây, bọn họ chưa từng nói với Chu Tây rằng cô mang căn bệnh về tinh thần.
Trong giai đoạn cuối cùng, Chu Tây tự thôi miên ý thức: Không cần kiên cường, không cần hiểu chuyện, không kiên cường không hiểu chuyện thì mẹ sẽ không rời đi, tất cả mọi người đều yêu thương cô.
Thực ra thời gian phát bệnh lần thứ hai sớm hơn, nhưng lúc đó sức khoẻ của Chu Khải Vũ không tốt, công ty lại rối ren, ốc còn không mang nổi mình ốc, cuối cùng ông ấy cũng không thể bảo vệ Chu Tây được nữa. Chu Tây cũng lừa gạt mọi người, cho rằng mình chỉ bị trầm cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây càng lúc càng cách xa mọi người, mãi đến khi cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, cô mới bước ra khỏi ranh giới an toàn kia. Cô tưởng tượng ra một cốt truyện mới, phân liệt bản thân mình, trong quá khứ, bởi vì căn bệnh can thiệp quá mạnh mẽ nên năng lực học tập và lý trí được giải phóng ra và chi phối toàn bộ.
Chu Tây mượn xe của công ty, lái xe trở về thành phố S ngay trong đêm. Ngày hôm sau đến gặp bác sĩ kiểm tra thì được đưa ra kết quả như vậy, vị bác sĩ này đã từng là bác sĩ chủ trị của Chu Tây, thực ra mười mấy năm nay bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Tuy nhiên lý do của Chu Khải Vũ là bác sĩ sẽ đưa cho cô những lời khuyên về sức khoẻ, cứ xem như một người bạn. Sau khi lên đại học, Chu Tây không còn đến đây nữa.
Chu Tây dựa vào thành ghế nhìn người bác sĩ mặc áo blouse trắng đang thao thao bất tuyệt trước mặt mình, trong lòng cô nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại.
Còn một tháng nữa mới có thể quay xong Hỗn loạn chốn thâm cung, Hỗn loạn chốn thâm cung là bộ phim mà lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu thương thực sự, lần đầu tiên chịu trách nhiệm, lần đầu tiên gánh vác trách nhiệm giống như một người trưởng thành.
“Tại sao tôi lại cảm thấy tôi của trước kia không phải là tôi của hiện tại?”
“Một trong những biểu hiện đầu tiên của căn bệnh này chính là phân liệt ra thành từng mảnh nhỏ tinh thần, phương pháp điều trị là hợp nhất chúng tại. Nhưng bây giờ ý thức chủ quan của cô đang rất mạnh, dung hợp rất tốt.” Bác sĩ có ấn tượng rất sâu sắc về Chu Tây, cô cực kỳ thông minh và tư duy logic mạnh mẽ. Ngay cả trong lúc phát bệnh, cô cũng biết rõ mình đang làm gì. Năm Chu Tây mười tuổi, ông ta rất khó tiến hành thôi miên với Chu Tây, Chu Tây tỉnh táo phản bác toàn bộ logic của ông ta. Sau đó Chu Tây tự nguyện tiến vào thôi miên, quên mất đi cảm giác đau đớn nhất của bản thân. Tình huống này của Chu Tây, nếu không bị kích thích đến tột cùng thì rất khó phát bệnh. “Tôi sẽ kiểm tra các vấn đề khác, một tuần sau sẽ có kết quả, tình hình của cô vẫn rất lạc quan, vui vẻ, và sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.”
“Tại sao tôi lại lầm tưởng mình đang ở trong sách?” Bây giờ Chu Tây đã hoàn toàn phản bác việc mình xuyên sách.
“Có lẽ cô đã nhìn thấy một điều gì đó khá kích thích, logic nhất quán của bản thân cô cho phép cô tìm thấy con đường sống trong tình huống khó khăn. Tôi không thể suy đoán được quá khứ từ hành vi hiện tại của cô, điều này cần phải quan sát.” Bác sĩ nói, “Tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc trước, tương đối nhẹ, cô cố gắng ăn uống điều độ, đi làm thủ tục chuẩn bị nhập viện đi.”
Chu Tây mím môi, trái tim bỗng nhiên rơi lộp độp: “Phải ở lại bao lâu?”
“Trước tiên quan sát một tuấn đã.”
“Tôi không muốn nhập viện.” Chu Tây kéo khẩu trang trên mặt xuống, nhìn bác sĩ: “Bây giờ tôi đang làm việc.”
“Tôi biết, diễn viên, nhưng tôi không khuyên cô nên tiếp tục công việc này. Ngành nghề diễn viên này vốn dĩ đã phân liệt, thoát ly bản thân cô đã diễn một người khác, một tính cách khác sẽ luôn lơ lửng ở bên cạnh cô.”
Chu Tây đã từng đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, sống một cách mơ màng hồ đồ, không biết mục tiêu của mình là gì. Sau khi quen biết Lục Bắc Nghiêu, cô lại điên cuồng yêu đương với Lục Bắc Nghiêu, vẫn không nghiêm túc sống một ngày cho bản thân.
Bây giờ thì khác, bây giờ cô đã có mục tiêu chính xác, lúc cô đóng phim sẽ hoàn toàn nhập tâm vào kịch bản, mỗi lần diễn xong, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bước ra khỏi nhân vật, tận sâu trong tâm hồn của cô sẽ phát ra âm vang đồng cảm.
Tất cả những thứ này đều sẽ biến mất sau khi trị liệu sao? Kỹ năng diễn xuất của cô có lẽ xuất phát từ căn bệnh tâm thần này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn một tháng nữa, sau khi quay xong tôi sẽ quay lại điều trị.” Chu Tây đứng dậy cầm lấy túi xách, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi và váy rất đơn giản, sạch sẽ gọn gàng, để lộ đôi mắt trong veo sáng tỏ: “Hy vọng bác sĩ có thể giữ bí mật giúp tôi.”
“Tôi vẫn có tố chất nghề nghiệp cơ bản.” Chu Tây là một người rất mạnh mẽ, bác sĩ nhìn cô: “Kê cho cô một ít thuốc, uống chúng trước đi.”
Chu Tây đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chói chang, hơi nóng cuồn cuộn ập đến, cô đứng trên quảng trường trước cửa bệnh viện, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Điện thoại di động vang lên, người gọi điện là Tiêu Thần.
Chu Tây ngồi trên xe bắt máy, tiếng rít gào của Tiêu Thần lập tức vọt đến đây: “Không phải cô lại chạy trốn đấy chứ? Cô đi đâu? Đại tiểu thư, mấy ngày trước cô mới nói cô đã thay đổi triệt để rồi mà.”
“Có chút việc, chiều nay tôi sẽ trở về.”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn sự nghiệp của cô nữa?” Tiêu Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sáng nay anh ta nhận được điện thoại của Tần Di, nói tối qua Chu Tây đi gặp Lục Bắc Nghiêu, sau đó lái xe đi rồi.
Đi đến đâu? Không biết.
“Không lẽ cô lại bị Lục Bắc Nghiêu dắt mũi rồi sao?” Tiêu Thần hừ một tiếng, tức giận đến răng đau: “Sao cô không thể lý trí một chút? Trưởng thành một chút? Hôm nay tuỳ tiện rời khỏi đoàn, đạo diễn sẽ nghĩ cô thế nào đây? Đã nói đã trưởng thành rồi mà? Tây Tỷ?”
Chu Tây ném điện thoại lên bàn điều khiển, lái xe rời đi.
“Chu Tây?”
Khi một căn bệnh tâm thần bị đưa ngoài ánh sáng, kiếp sống nghề nghiệp trong giới giải trí này coi như kết thúc. Qúa khứ đen tối của cô sẽ bị điên cuồng lật lại, sẽ có rất ít người đồng tình, bây giờ cô đang trên đà đi lên, cướp đoạt bát cơm của khá nhiều người, đương nhiên sẽ có người muốn cô phải chết, giới giải trí này không bao giờ thiếu đối thủ, cô không thể mạo hiểm.
Chỉ khi chết đi, mọi người mới nhẹ nhàng bâng quơ lên án bạo lực mạng, mới có thể lên án bông tuyết*.
(Câu hoàn chỉnh về bông tuyết: "Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội cả". Câu này được sử dụng khi nói về việc bạo lực mạng vì những chuyện không đâu, khiến một nghệ sĩ trẻ Hàn Quốc bị tr.ầm cảm, t.ự t.ử.)
Nhưng khi còn sống, cô lại là bia ngắm, bất cứ người nào cũng có thể là bông tuyết và ai cũng nghĩ rằng mình không phải là bông tuyết.
“Chu Tây? Cô còn ở đó không? Cô đang ở đâu? Để tôi đi đón cô?”
“Khoảng chừng bốn giờ tôi sẽ đến phim trường, không chậm trễ cảnh quay buổi tối đâu.” Chu Tây duỗi tay mở loa to ra: “Trong người không thoải mái nên đến bệnh viện mua ít thuốc.”
“Sao không để Tần Di đi với cô?”
“Tôi không thích người khác chạm vào cuộc sống riêng tư của tôi.”
Im lặng trong chốc lát, Tiêu Thần nói: “Tôi hi vọng cô càng ngày càng tốt hơn, bây giờ cô cũng đang càng ngày càng tốt rồi. Đừng dễ dàng từ bỏ sự nghiệp, đừng khiến tất cả những người vừa mới thắp lên hy vọng với cô lại thất vọng một lần nữa. Chu Tây, rõ ràng cô có thể rất tốt.”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi sẽ gửi kịch bản đến cho cô, nếu có thời gian thì hãy nhìn xem, ngoài ra còn có hai chương trình tạp kỹ muốn mời cô, cô có muốn tham gia không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Chương trình tạp kỹ thể loại phiêu lưu trinh trám, sức hot rất cao, cô có thể nhân cơ hội này tạo ra hình tượng minh tinh có chỉ số IQ cao, vốn dĩ cô cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học S mà. Chỉ ghi hình một tập, nên không nhiều tiền lắm, 50 vạn. Cuối tháng 9, đúng lúc cô đã quay xong phim Hỗn loạn chốn thâm cung, đến đó ghi hình một tập rồi trở về thành phố S quay quảng cáo.”
“Được.”
“Cô và Lục Bắc Nghiêu chắc chắn không có liên quan gì chứ?”
“Không.” Chu Tây dừng xe bên đường, đổ sạch ống thuốc vitamin ra, mở hộp giấy ra đổ thuốc vào trong: “Có một số chuyện cần phải xác nhận với anh ta, sao khi xác nhận xong rồi thì chúng tôi không còn liên quan gì nữa.”
“Gần đây cậu ta khá điên rồ, nếu tiếp tục như thế này nữa sẽ khiến thân bại danh liệt. Tiêu Thần cực kỳ ghét bỏ xì một tiếng: “Sau này ít qua lại với cậu ta đi, nói không chừng cậu ta sẽ chó cùng rứt giậu túm lấy cô rồi kéo cô xuống nước đấy.”
“Tiêu Thần.” Chu Tây đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?”
“Anh có thể mắng tôi, nhưng nếu anh mắng anh ta ngay trước mặt tôi, tôi sẽ trở mặt với anh đấy.”
Giọng điệu của Chu Tây rất bình tĩnh, nhưng cực trầm, đây là câu nói nặng nề nhất mà Tiêu Thần từng nghe kể từ khi quen biết với Chu Tây.
“Lúc trước là tôi muốn theo đuổi anh ta, tôi muốn trói buộc anh ta cùng yêu đương với tôi. Bây giờ tôi và anh ta đã chia tay, chia tay trong hoà bình, chúng tôi không ai nợ ai cả.” Chu Tây trịnh trọng nói: “Tôi xem anh là bạn, tôi hy vọng từ nay về sau sẽ không nghe thấy những lời này nữa.”
Chu Tây vốn định về nhà một chuyến, nhưng vì cuộc điện thoại này của Tiêu Thần, cô trực tiếp chạy đến Hoành Điếm, tiếp tục đóng phim.
Cốt truyện của Hỗn loạn chốn thâm cung càng ngày càng gay gắt, gia tộc của Hoàng hậu liên kết với các triều thần ép Hoàng thượng lập Đại hoàng tử làm Thái tử. Trữ quân không vững, căn cơ của quốc gia sẽ không xong, dân tâm không ổn, Đại hoàng tử cũng sắp thành niên rồi.
Đại hoàng tử đã chết, trúng độc, chết thảm trong cung.
Hoàng hậu mặc trên mình cẩm y phượng bào, đột nhiên nghe thấy tin tức này, không thể chịu đựng được đả kích lung lay sắp đổ, trâm phượng đung đưa theo gió, dường như có tiếng kèn vang lên từ xa xa, hy vọng duy nhất của cô đã không còn nữa.
Khuôn mặt rạng ngời của cô ngay lập tức trở nên tái nhợt, cô phẫn nộ đến tột cùng. Cô đã rút lui, cô không có tình yêu nên đã lùi vào trong cung cấm, nhưng hôm nay ngay cả con trai cũng không còn nữa.
“Cạch” một tiếng, Hoàng hậu mặc chiếc váy đỏ rút thanh đao dài ra, đại cung nữ bên cạnh nhào đến ôm lấy chân cô.
Từ nhỏ Hoàng hậu đã tập võ, trước khi đem lòng yêu Hoàng thượng, cô kiêu ngạo xinh đẹp không ai sánh nổi. Cô gãy cánh vì tình yêu, cô bước chân vào cái lồng ngày, bây giờ Hoàng thượng lại muốn mạng của cô.
“Hoàng hậu nương nương! Ngài chớ xúc động!” Cung nữ khóc lóc, nước mắt chảy dài.
Người của phụ thân quỳ xuống trên mặt đất, âm thanh đau buồn kéo dài: “Nương nương nén bi thương!”
Mọi người xung quanh đồng loạt quỳ xuống.
Cơn gió cuốn bay làn váy đỏ tươi, diễm lệ giống như hình ảnh cô cưỡi ngựa trên thảo nguyên năm xưa, nhưng cuối cùng cô không thể quay trở lại được nữa. Xương cốt của cô đã bị đánh gãy, kiêu ngạo của cô đã bị dẫm đạp.
Thanh đao dài rơi xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó, cô chậm rãi ngã xuống rên đến đá xanh.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Bắc Nghiêu rất muốn xông lên ôm lấy cô. Bức tường cung điện màu đỏ, mái ngói lưu ly màu xanh lá, bên cạnh cô là tiếng thái giám cung nữ khóc lóc.
Kiêu ngạo của cô vô tình bị nghiền nát.
Cô yếu ớt như vậy, cô nằm trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, hai mắt nhắm nghiền.
Đêm tối như mực, ánh nến không thể thắp sáng được bóng tối bao trùm.
Trịnh Vinh Phi kêu cắt, Chu Tây đứng dậy từ trên mặt đất, cô rũ đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Yết hầu của Lục Bắc Nghiêu lăn lộn, nắm chặt tay lùi về phía sau một bước, ép buộc mình đừng yên tại chỗ.
Anh đang đeo khẩu trang, để lộ ánh mắt thâm thuý. Một lát sau, anh xoay người nhanh chóng rời đi.
Bầu trời đổ cơn mưa nhỏ, màn đêm nặng nề, tất cả đều chìm trong bóng tối. Lục Bắc Nghiêu đi bộ từ trong cấm cung đến trước bãi đổ xe, cả người ẩm ướt, vừa đi đến bên cạnh xe, anh dừng bước.
Anh đưa tay lên lau mặt, lòng bàn tay ẩm ướt, trong mắt tràn ngập hơi nước.
Không cần biết sau này Chu Tây sẽ ở bên cạnh ai, kẻ nào dám phụ Chu Tây, anh sẽ giết người đó.
————
Ngày 25 tháng 9, Chu Tây đóng cảnh cuối cùng trong Hỗn loạn chốn thâm cung. Ca ca của cô đã chết trên chiến trường, Hoàng thượng tìm người ám sát. Hắn tuyệt đối không thể ngờ được rằng, mình vì Hoàng thượng chinh chiến sa trường, phía trước là quân địch, phía sau là đao kiếm của Hoàng thượng.
Cha cô chậm một bước, bị nhốt trong phủ, cuối cùng vẫn không đủ tàn nhẫn.
Hoàng thượng đã ban cho ông ấy cái chết để bảo toàn danh dự của gia tộc.
Khôn Ninh cung bị Cấm Vệ quân trông coi, mặc dù chưa phế bỏ những cũng không khác gì một người chết. Cô cô của cô đã qua đời, bên cạnh cô chỉ còn một cung nữ đang run bần bật. Hoàng hậu mặc trên người bộ đồ trắng tựa vào cột tường, mùa đông lạnh lẽo, trong phòng chẳng khác nào một hầm băng.
“Nương nương, uống chút canh đi?” Cung nữ trung thành và tận tâm.
Hoàng hậu phất tay vung một cái tát vào mặt: “Cút.”
Cung nữ kinh ngạc, Hoàng hậu luôn khéo léo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nước mắt cô ta vẫn còn đọng lại trong mắt.
Một giọng nói vang lên bên ngoài cửa cung: “Triệu quý nhân đến…”
Triệu Lăng Tuyết được thế, vào đây để châm chọc.
Hoàng hậu đuổi cung nữ ra ngoài cửa và ném một tách trà vào mặt Triệu Lăng Tuyết.
Mẹ nó! Giang Kiều nghiến răng nghiến lợi, quỳ suốt gần ba tháng rồi, đến cả cảnh quay cuối cùng còn bị ném chén trà vào mặt.
“Hoàng hậu nương nương đang tức giận gì vậy?”
Cung nữ vẫn còn đang muốn bò trở về nhưng đồ sức trong tay Hoàng hậu đã ném đến trên người cô ta, ánh mắt cô ngoan độc, như điên như dại đá vào người cung nữ: “Đồ chó má ăn cây táo rào cây sung.”
Người duy nhất có thể bảo vệ, chỉ cần linh hoạt sẽ sống.
Triệu Lăng Tuyết vẫn còn muốn tiến lên nhưng ánh mắt điên cuồng của Hoàng hậu đã nhìn về phía này, ánh mắt khát máu.
“Hoàng hậu, muội đến đây chỉ để xem chỗ này của ngài còn thiếu gì không? Nếu không thiếu gì nữa, vậy ngài hãy bảo trọng.”
Triệu Lăng Tuyết lui ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Hoàng thượng đã đứng trong bão tuyết. Hắn mặc y phục màu vàng tươi, ở trong bóng tối lặng lẽ nhìn Hoàng hậu đang nổi điên.
Triệu Lăng Tuyết quỳ gối trên mặt đất.
Hoàng hậu hát một giai điệu dân gian vùng thảo nguyên, âm thanh du dương.
Tuyết dày rơi lả tả xuống đất, ánh nến lay động trong gió. Thái giám cung nữ quỳ trên mặt đất, vốn dĩ kịch bản lúc đầu không có đoạn này, sau đó nhất thời sửa lại.
Tuyết rơi xuống trên vai nhưng Hoàng thượng vẫn đứng như thế.
Tiếng hát kết thúc, một dải lụa trắng rơi xuống trên không trung, tung bay trong im lặng. Người phụ nữ dẫm lên chiếc ghế ghế, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khoé mắt.
Từ máy quay xa, người phụ nữ mặc đồ trắng loạng choạng rồi hoàn toàn yên lặng.
Thiếu niên nhất kiến chung tình, đã đi qua nửa đời người, tình cảm chân thành ấy cuối cùng cũng đặt sai người.